Chia tay sau 7 năm yêu dù không có xung đột gì

Ngày đó, tôi và anh cùng lớp cấp ba. Tôi thuộc diện học viên chăm ngoan, chỉ biết đi học rồi về nhà .Anh lại thuộc dạng riêng biệt của lớp, suốt ngày bị kiểm điểm, ghi sổ đầu bài. Tôi không có thành kiến với anh, cũng không có dịp trò chuyện với nhau vì hai đứa như ở hai quốc tế khác .Năm lớp 12 anh chuyển xuống ngồi gần chỗ tôi. Anh thuộc dạng hờ hững nên cũng chẳng bắt chuyện với con gái trong lớp. Ngồi gần nhau nhưng chúng tôi chỉ nói vài câu xã giao trong lớp. Lúc đó tôi cũng chưa biết ăn mặc, nhìn hơi đen đúa, xấu xí ; cho nên vì thế tự ti, không chuyện trò nhiều với anh. Kết thúc những năm cấp 3 một cách nhạt nhẽo, chúng tôi không mấy ấn tượng về nhau .

Lên đại học năm nhất, tôi học Ngoại ngữ, anh học Kinh tế. Một lần họp lớp, vô tình chạm mặt nhau, tôi hơi ấn tượng với anh khi thấy típ con trai hơi lạnh lùng, cá tính, quậy quậy, lại có kiến thức. Tôi chủ động bắt chuyện, cuối buổi anh xin số điện thoại để tiện liên lạc cho những buổi họp lớp sau. Nửa năm sau tôi đi du học, không hiểu sao người đầu tiên tôi báo việc đi du học lại là anh. Trong năm đầu tiên xa nhà, anh lại là người động viên tôi nhiều nhất. Nhờ có anh, tôi thấy cuộc sống nơi xứ người bớt cô đơn. Sau một năm, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Vì điều kiện gia đình, anh không thể đi du học cùng tôi, hai đứa có 5 năm yêu xa. Tôi cũng không có điều kiện về thường xuyên, gần như hai năm mới về một lần vì phải đi làm thêm để trang trải học phí. Tình yêu hai đứa dường như chỉ kết nối qua email hoặc mạng xã hội. Nhớ những hôm thi cử, tôi thức cùng anh để anh có động lực học bài hoặc ngược lại. Cả hai động viên nhau học qua những mùa thi khó nhằn. Sinh viên cũng có những lúc nhậu nhẹt quên trời đất cùng bạn bè, mỗi lần anh uống say lại điện thoại cho tôi, bảo tủi thân khi không có người yêu bên cạnh. Anh cũng không cho tôi nhậu cùng bạn bè, bảo: “Không phải sợ em hư hỏng mà chỉ sợ lỡ uống say rồi không ai chăm sóc”.

Rồi những lúc đón giao thừa cùng nhau, hết ở Việt Nam lại ở Mỹ. Có những hôm tôi nhớ gia đình, nhớ anh, chỉ biết ôm điện thoại khóc. Những lúc anh lo lắng mà tôi thương vô cùng. Dù là yêu xa nhưng tôi thấy khoảng cách lại rất gần. Tình yêu lúc đó bình dị mà tràn ngập niềm vui. Kết thúc những năm tháng du học, tôi chọn về nước làm việc. Anh ra trường trước tôi 2 năm, cố gắng tìm việc làm, cố ổn định nhất có thể. Anh bảo phải ổn định để còn che chắn, làm chỗ dựa cho tôi sau này. Ở bên anh, tôi chỉ vô tư là một cô gái, chẳng phải nghĩ ngợi, chẳng phải lo toan. Mọi thứ anh bảo để anh gánh vác.

Vì 1 số ít nguyên do tương quan đến đặc trưng việc làm, chúng tôi lại không hề tiến tới hôn nhân gia đình. Chẳng cãi nhau, chẳng ngoại tình, chẳng vì một sự xung đột nào, hai đứa lại phải kết thúc mối tình gần 7 năm gắn bó. Anh bảo cả cuộc sống chỉ nợ tôi một lời xin lỗi. Tôi cũng chẳng trách anh. Yêu đương là cái duyên, đến với nhau được hay không lại là cái nợ. Gia đình anh vẫn quý tôi như con gái trong nhà. Sau nhiều năm xa cách, anh và tôi giờ đều chưa tìm được bến đỗ niềm hạnh phúc. Có điều tôi luôn mong anh sẽ có được 50% yêu thương, hoàn toàn có thể chăm nom và lo ngại cho anh những điều tôi chưa khi nào làm được cho anh .

Hằng

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được tương hỗ, giải đáp vướng mắc

Xổ số miền Bắc