5 điều tôi ước mình biết trước khi bỏ đại học

Bỏ học giữa chừng chưa khi nào là yếu tố được khuyến khích. Dù vậy, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ mình đã quyết định hành động đúng hay sai .

nghi hoc anh 1

Không phải ai cũng may mắn có thời sinh viên trọn vẹn. Nhiều người học đến năm 2, năm 3 mới nhận ra bản thân không phù hợp với ngành học đã chọn và quyết định rẽ hướng.

Có thể nói đây là sự lựa chọn can đảm và mạnh mẽ nhưng không thuận tiện. Với 5 bạn trẻ dưới đây, bước ngoặt này còn đem lại nhiều thưởng thức riêng.

Chuyện của tôi

Tôi vốn là sinh viên ngành Quan hệ Quốc tế của một trường đại học ở TP.HCM. Hết năm 1, tôi khởi đầu thấy mình không thuộc về thiên nhiên và môi trường giáo dục và có dự tính nghỉ. Điều tôi lo nhất là phản ứng của mẹ. Thời điểm đó, mái ấm gia đình tôi gặp yếu tố kinh tế tài chính. Mỗi tháng mẹ rất khó khăn vất vả để đóng tiền học nên gần như đặt hết kỳ vọng vào tương lai tôi. Mẹ bảo : ” Ráng học lấy bằng rồi về kiếm tiền phụ mẹ “. Tất nhiên, tôi thương và không muốn mẹ bất mãn. Nhưng lại càng không muốn mẹ phí tiền vô ích. Do đó tôi vẫn quyết định hành động nghỉ, lén mẹ đi làm. Sau 3,4 tháng, mẹ phát hiện và la tôi mấy ngày liền. Hai mẹ coi cãi nhau rồi cuộc chiến tranh lạnh đến 2 tuần.

Tôi nhận ra

Rời ghế nhà trường, tôi làm đủ việc làm từ pha chế, telesale đến nhân viên cấp dưới bán hàng. Có thể trong mắt nhiều người những việc này không có gì gọi là thành công xuất sắc cả. Nhưng với tôi thì khác. Công việc đem lại cho tôi nhiều thưởng thức và gặp thêm những người bạn tuyệt vời. Tôi có đồng nghiệp tử tế, lương đủ giàn trải hoạt động và sinh hoạt và mỗi ngày thức dậy đều vui tươi trọn đến tối. Với tôi, đó là thành công xuất sắc.

Tôi ước gì

Tôi ước mình đã nghỉ học sớm hơn, ngay từ ngày đầu bước vào giảng đường để đỡ tốn thời hạn và tiền tài. Tôi không ủng hộ người khác đi con đường này. Tuy nhiên bài học kinh nghiệm của tôi là : ” Hãy can đảm và mạnh mẽ chọn điều mình muốn. Bởi định nghĩa thành công xuất sắc và niềm hạnh phúc của mỗi người không giống nhau “.

Chuyện của tôi

Tôi nghỉ học vì thấy được tiềm năng của việc kinh doanh thương mại đang làm và muốn chuyên tâm cho nó hơn. Khi đó, tôi đang dở dang năm 3 ngành Quản trị Kinh doanh ( tiếng Nhật ). Thật ra, thời hạn đầu tôi chỉ định bảo lưu 1 năm để tăng trưởng việc làm, đến khi việc ổn sẽ đi học lại. Tôi hiểu việc học và bằng cấp quan trọng như thế nào trong xã hội. Thế nhưng, việc kinh doanh thương mại của tôi ngày càng tăng trưởng và bận rộn hơn. Cho đến hiện tại, tôi nghĩ mình sẽ không quay lại trường nữa.

Tôi nhận ra

Hiện tôi đang làm chủ và mở nhiều Trụ sở kinh doanh thương mại điện thoại thông minh với lượng khách không thay đổi và lệch giá tốt. Áp dụng phần nhiều kỹ năng và kiến thức từng học ở trường vào kinh doanh thương mại, tôi tập biến hóa cho tương thích với trong thực tiễn và nỗ lực học thêm trong thời hạn rảnh. Dù vậy, tôi cũng rất tiếc phải bỏ lỡ ngành học của mình. Nếu đi học trọn 4 năm, có lẽ rằng tôi sẽ còn học được nhiều kinh nghiệm tay nghề và kỹ năng và kiến thức từ thầy cô.

Tôi ước gì

Phải chi thực trạng được cho phép tôi tự do về kinh tế tài chính hơn, không phải kiếm tiền từ sớm mà dành thời hạn cho việc học. Ngoài ra, khi đã đi làm rất khó để đi học lại. Vì vậy tôi vẫn hay khuyên những ai có dự tính bảo lưu xem xét kỹ.

Chuyện của tôi

Lý do lớn nhất khiến tôi nghỉ học là vì tôi phát hiện mình đã chọn sai ngành. Tôi chọn tiếng Hàn theo rủ rê của bạn hữu. Để rồi khi học đến năm 2, tôi mới thấy mình trọn vẹn không có đam mê với ngôn từ. Bên cạnh đó, cách sắp xếp ĐK môn học của trường cũng kém khoa học khiến tôi mất một đoạn kỹ năng và kiến thức ở năm đầu. Tôi quyết định hành động bỏ ngang, tất yếu với nỗi sợ rằng ba mẹ sẽ buồn và lo ngại. Tôi giấu mái ấm gia đình, bạn hữu và chỉ nói khi đã hoàn tất thủ tục bảo lưu.

Tôi nhận ra

Sau khi nghỉ, tôi ứng tuyển vào một công ty thời trang và trải qua những vị trí stylist, operation, customer service cho đến team lead như hiện tại. Ở mỗi vị trí, tôi lại học được nhiều điều mới và rõ ràng hơn con đường mình đi.

Tôi ước gì

Đến giờ nhìn lại, tôi vẫn nghĩ phải chi năm 18 tuổi khi chọn ngành, chọn trường tôi lý trí hơn. Không vì ham vui với bạn hữu mà chọn đại trường đại học không tương thích với mình.

Chuyện của tôi

Tôi từng là thủ khoa ngành Dầu khí của đại học Bách Khoa và theo học Quản trị Kinh doanh Quốc tế ở Ngoại Thương. Đến ở đầu cuối, tôi đều nghỉ ngang cả hai trường để theo đuổi tham vọng kinh doanh thương mại. Cũng như nhiều bạn ” drop out “, tôi nhận nhiều sự phản đối từ phía mái ấm gia đình nhưng … đành chịu. Đến nay tôi chưa từng hối hận vì đã lựa chọn như trên. Bởi sau 4 năm kinh doanh thương mại, tôi đã có được một số ít thành công xuất sắc nhất định và thu nhập dư dả.

Tôi nhận ra

Thành công không có nghĩa con đường tôi đi là thuận tiện. Thương trường cạnh tranh đối đầu quyết liệt với nhiều rủi ro đáng tiếc, tôi nhận ra vận hành kinh doanh yên cầu khối lượng kỹ năng và kiến thức và kiến thức và kỹ năng khổng lồ. Để bù đắp việc không có kỹ năng và kiến thức từ trường lớp, tôi phải mày mò, đọc nhiều tài liệu, tìm thầy để học và ” làm bài kiểm tra ” trên chính việc làm của mình. Không phải khi nào tôi cũng ” qua môn ” thuận tiện.

Tôi ước gì

Tôi ước mình biết nghỉ học là dấu mốc mở ra hành trình dài khó khăn vất vả và khó khăn vất vả. Thực ra, với tôi đại học là khoảng chừng thời hạn ” dễ thở ” nhất. Thế giới ngoài kia thì không như vậy. Nếu đã xác lập bỏ học, bạn nên biết rằng mình sẽ phải nỗ lực gấp 10 lần.

Chuyện của tôi

Thời điểm thi đại học, tôi chọn Ngôn ngữ Anh nhưng thiếu nửa điểm nên chuyển sang Nhật Bản học. Tôi vừa đi học, vừa làm việc làm part-time là barista ( nhân viên cấp dưới pha chế ). Dần dần, tôi thấy thích việc đi làm hơn cả những lớp học buồn chán ở trường. Tôi muốn nghỉ hẳn để theo nghề barista, nhưng cũng sợ mình phải đánh đổi chiếc bằng đại học với ” zero ” kinh nghiệm tay nghề. Tôi thuyết phục mái ấm gia đình rằng có một việc làm đàng hoàng và học hỏi từ nó thì vẫn không sao. Thấy tôi ổn, ba cũng từ từ vui lên và không nhắc việc này nữa.

Tôi nhận ra

Tôi đã thử qua nhiều việc, sau cuối vẫn quay về với ly cafe và ngành pha chế. Mọi người hay nghĩ làm cafe là đi bưng bê, quét dọn. Thật ra không hẳn như vậy.

Công việc dạy tôi tính kiên nhẫn, cẩn thận, biết cách chăm sóc và quản lý, sắp xếp đâu ra đó. Nhờ đi làm sớm, tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.

Tôi ước gì

Đi làm tôi mới biết mình còn thiếu vắng kỹ năng và kiến thức và kỹ năng và kiến thức nhiều lắm. Sau toàn bộ, chưa một phút nào tôi nghĩ ” biết vậy lúc đó đi học tiếp “. Hiểu rõ bản thân và triển khai xong hơn qua mỗi va chạm trong đời, tôi nghĩ mình đã có những thưởng thức mà những bạn đồng trang lứa chưa chắc có được .

Source: https://mix166.vn
Category: Giáo Dục

Xổ số miền Bắc