Thấy chiếc váy 2 triệu chưa cắt mác vứt trong thùng rác, tôi trách vợ lãng phí để rồi điếng người khi vợ oà khóc nói về nguồn gốc của nó
Mục lục bài viết
Tôi trách vợ thừa tiền ném của vào sọt rác. 2 triệu này bằng tiền ăn tiết kiệm của vợ chồng tôi cả tháng chứ chẳng ít.
Vợ chồng tôi đều xuất thân từ nông thôn nghèo khó, làm lụng cả năm cũng chẳng để ra được đồng nào. Sau 3 năm kết hôn, chúng tôi gửi con bà nội nuôi rồi hai đứa dắt díu nhau ra thành phố lập nghiệp. Nói ra thành phố chứ 2 vợ chồng tôi cũng chỉ xin đi làm công nhân, ở nhà trọ chứ chẳng khá giả gì. Đời công nhân khó khăn vất vả, tham làm tăng ca liên tục mới có đồng ra đồng vào gửi về quê nuôi con .
Hường – vợ tôi chịu khó, chẳng khi nào kêu khổ. Cô ấy lấy tôi mà chưa được ngày nào sung sướng. Còn tôi, là thằng đàn ông để vợ cực, con thua kém bạn hữu cũng nhục nhã lắm nhưng tôi chẳng có tài cán gì. Kinh doanh thì không có vốn, cũng chẳng biết kinh doanh gì ra tiền, thôi thì đi làm công ăn lương được đồng nào chắc đồng đấy .
Thực ra trước khi đến với Hường, tôi đã có một đời vợ với Tuyền. Cuộc hôn nhân gia đình nhanh chóng ấy khiến tôi không muốn nhớ, uất hận rất nhiều. Chúng tôi chia tay sau 1 tuần kết hôn. Cưới Tuyền về tôi mới ngã ngửa ra cô ấy có bầu với người khác, bắt tôi đổ vỏ. Không chịu nhục, tôi quyết định hành động chia tay trong sự phẫn uất tức giận .
Còn về phần Tuyền, sau khi ly hôn tôi cô ấy bỏ làng đi đâu tôi cũng không rõ. Không biết cô ấy giờ sống thế nào, đứa bé thế nào. Nhưng riêng với Hường thì khác, em điềm đạm, nhẹ nhàng, ngoan và rất biết điều. Lấy được Hường tôi hãnh diện và thương em, chọn ở bên cạnh tôi Hường khổ, khó khăn vất vả nhưng em không ca thán gì .
Cuộc sống đi ở trọ, khó khăn vất vả thiếu thốn đủ đường nhưng vợ vẫn động viên tôi. Em cũng tính hai vợ chồng làm thêm khoảng chừng 10 năm nữa thì về quê mở quán bán gì đó. Chúng tôi chẳng thể để con cho ông bà chăm mãi và cũng không xa nó được. Vợ nói cũng đúng, nhưng thú thực trò chuyện làm ăn tôi không biết khởi đầu từ đâu, làm gì .
Vợ tôi tính tiết kiệm, cả năm chẳng mua đồ mới cho mình. Hầu hết đồ cô ấy mặc đều là đi xin của các chị em. Vợ thường tâm sự với tôi, mua đồ mới phí tiền, tiền đó để mua cho con, tiết kiệm sẽ có ích hơn nhiều. Đi làm cả tuần, mặc đồ đồng phục công ty chẳng mấy khi mặc đến những đồ khác, mua về để chật tủ cũng phí.
Vợ nói vậy, thế nhưng trong ngày hôm qua tôi đi làm về lại thấy thùng rác ngoài cửa có chiếc váy màu vàng mới toanh còn nguyên mác. Đồ mới đẹp thế này sao vợ lại vứt đi, nhìn giá tiền trên mác áo tôi sửng sốt vì nó hơn 2 triệu đồng. Là đồ hàng hiệu, đắt thế nào sao lại vứt đi ? Lãng phí quá, vợ không mặc bán lại vẫn nhiều chị em mua mà .
Mang vào nhà, tôi trách vợ thừa tiền ném của vào sọt rác như thế. Cô ấy mua hay được cho cũng không được vứt đi như vậy. 2 triệu này bằng tiền ăn tiết kiệm chi phí của vợ chồng tôi cả tháng chứ chẳng ít. Vợ nhìn tôi trách móc rồi cứ thế oà khóc nức nở khiến tôi sợ hãi. Cô ấy trách tôi bủn xỉn hay sao ?
Hỏi mãi, vợ mới nức nở nói về nguồn gốc chiếc váy này. Sáng em có đi qua shop quần áo, nhìn thấy chiếc váy này đẹp quá em cứ đứng ngoài ngắm. Đúng lúc đó Tuyền – vợ cũ của tôi đi tới, cô ấy mua chiếc váy này tặng Hường rồi không quên sỉ nhục làm vợ tôi nghèo hèn đến mức không mua nổi chiếc váy mà mặc. Quần áo vợ mặc trên người cũ kỹ, sờn hết cả chỉ rồi…
Bây giờ Tuyền lấy chồng phong phú, là người có tiền và coi thường vợ chồng tôi. Có lẽ em vẫn ấm ức chuyện năm xưa nên gặp Hường cô ấy châm chọc trêu tức. Nghe vợ kể vậy, tôi giận mà xé nát chiếc váy ôm lấy vợ xin lỗi, cô ấy đã vì tôi mà bị người ta bắt nạt, ấm ức thế. Là do tôi bất tài vô dụng, do tôi nghèo nên để vợ khổ như vậy. Có lẽ tôi phải đổi khác, không hề làm công nhân lương ba cọc ba đồng để người khác coi thường mãi được .
(thinhduc…@gmail.com)
Theo Vietnamnet
Source: https://mix166.vn
Category: Góc Tâm Sự