Cờ vàng “Văn hóa chửi”

Người ta thường nói văn là người. Con người như thế nào đều thể hiện rõ qua những gì mà người đó viết ra. Chửi là la mắng, là nói những lời thô tục, cay độc để làm nhục người khác. Rằng  khi cũng cần  phải diễn đạt ngôn từ một cách mạnh mẽ, biểu lộ cảm xúc – đôi khi cũng cần phải chửi. Cách chửi thay đổi rất nhiều, tùy theo vùng miền văn hóa. Ngay cả ở Việt Nam,  người Bắc có cách chửi khác người Trung, người Trung chửi khác người Nam. Tuy  nhiên, ngày nay,”nghệ thuật” chửi được nâng cấp lên “đỉnh cao trí tuệ” của băng nhóm cờ vàng chống cộng cực đoan (CCCĐ) nó trở thành một thứ vũ khí “sinh hoá” lan truyền như vi trùng gây bệnh dịch hạch – thổ tả, nguy cơ bùng phát lan tràn gây nguy hại cho cộng đồng.

Người ta chửi chỉ cốt để chứng tỏ mình chửi giỏi, người ta nói mát, nói  mỉa, nói xéo người khác dù người đó chẳng làm gì mình – chửi để sướng miệng  mà không hề nghĩ đến tác dụng độc địa của lời nói. Và rõ ràng khi người bị chửi không có đòn để đỡ, phải cam chịu  nhẫn nhục, khi yếu thế không  làm được gì đối phương, người ta có thể phải chửi. Chửi cho bõ tức, vấn đề là chửi cũng cần có văn hóa, làm cho đối phương thấy nhục cũng  phải có văn hóa.

Bàn về “văn hóa chửi” của cờ vàng CCCĐ  sẽ luôn là một đề tài thú vị và chắc hẳn cũng sẽ gây nhiều tranh cãi.

Những người có trình độ, có văn hóa bao giờ cũng chửi  “khiêm tốn”. Riêng một số người Việt hải ngoại có “học thức” thì có phần ngược lại, càng già càng hăng say, chửi mọi lúc, mọi nơi, mọi đối tượng nếu suy nghĩ và hành động ngược với cái gọi là “tư duy trí thức” của họ.

Đọc văn thì hiểu được người. Khi ta đọc một bài văn, sẽ có hai phần, một là nội dung, hai là hình thức trình bày. Nội dung bài viết nêu ra nhằm mục đích gì ? Có dẫn người đọc đến cuối cùng có tính phê bình và xây dựng? hay chỉ để công kích đối tượng, phục vụ cho ý đồ riêng tư, mưu cầu thấp hèn?

 Cộng đồng người Việt sống ở Mỹ và các nước khác có nét đặc trưng là sống phần đông là quy tụ, đó là bản sắc của nền văn hoá lúa nước, làng, xóm. Điều này ảnh hưởng đến mọi sinh hoạt của người dân cũng như trong giới trí thức, văn nhệ sĩ, truyền thông, báo chí. Sự bùng nổ về phát triển  phương tiện truyền thông điện tử đã có một tác động to lớn đến mọi thành viên trong cộng đồng di cư này. Có nhiều tờ báo nhân danh tự do ngôn luận, thông tin đa chiều, đăng những bài viết tuyên truyền xuyên tạc nhục mạ dân tộc Việt Nam, thoá mạ những thành quả tiến bộ của nhân dân trong nước đạt được. Điều này đã xúc phạm đến tâm tư, tình cảm của người Việt Nam trong nước. Trình độ hiểu biết và ý thức về tự do của họ là con số không,cho nên họ không cần biết đến tập thể hay cộng đồng nghĩ như thế nào về họ. Họ cứ khoác lác, cao giọng chống cộng bừa bãi vô tội vạ nhân danh và vi phạm những thứ mà những người chân chính đang cố gắng phấn đấu trên con đường mưu cầu hạnh phúc .

Chúng ta thử làm một cuộc khảo sát chớp nhoáng trên các trang báo mạng, blog, facebook của cờ vàng cực đoan thì ôi thôi nếu là một người có lòng tự trọng sẽ choáng váng bởi các ngôn từ hạ đẳng nhất, bẩn thỉu nhất. Phạm vi chửi “oanh tạc” không giới hạn, chửi từ lãnh đạo quốc gia cho tới thường dân, chửi từ người sống cho tới người chết, chửi liên lục địa, thà chửi nhầm còn hơn bỏ sót, chỉ cần một giọng cất lên thì ôi thôi nạn nhân sẽ lãnh đủ bề hội đồng của cờ vàng chống cộng cực đoan này. Những từ như thằng, tên, thằng chó, lũ, bọn họ, mấy tên, bọn này, cái đám bú…c, con đĩ kia, mặt l… thằng bưng bô…chưa hết, họ tìm những cụm từ bẩn thỉu nhất, độc ác đến tột đỉnh để mạt sát đối thủ như đồ ăn cứt chó, liếm đít cộng sản, chó má, ngu, tên vô liêm sỉ, con giun, con sán lải, con bò vàng, lũ đầu trâu mặt ngựa, mặt người nhưng óc chó .v.v. Ngón đòn độc chiêu nhất cực kỳ hiệu quả dễ dàng  và thông dụng nhất hiện nay là vu cáo người ta là Cộng sản nằm vùng, chụp lên đầu người ta cái nón cối.

Không hiểu rõ  đường lối của một tổ chức khác, thì chửi. Không đồng quan điểm với người khác, thì chửi. Phương thức hành động của người khác với mình, cũng chửi. Áp đặt tư tưởng của mình cho người khác, rồi chửi. Muốn chửi thì vô cùng đơn giản cờ vàng chống cộng cực đoan sẽ bịa đặt, phịa ra những điều không có thật, tô son trát phấn cho đề tài và gán cho người ta để lấy cớ mà chửi. Trong khi phê phán quan điểm của người lại đem vợ con người ta ra chửi, dùng lời lẽ độc ác, châm biếm các khuyết tật thể chất và hoàn cảnh không may của người để chửi. Trong các bài viết các “thợ chửi” không ngần ngại dùng những ngôn từ mà sau này trở thành “thương hiệu” của họ, cách bài trí các bài chửi các câu tệ hại nhất được gạch đít, tô đậm, màu sắc lung linh nhằm chú ý người đọc sợ rằng không nhấn mạnh được đến độ ép phê.

 Tệ hại nhất, có những người cao niên tuổi Ông, Bà nhưng” lùn” về nhân cách không còn chút tự trọng nào, không làm gương cho con cháu mình mà chỉ biết lôi cha mẹ, tổ tông của đối thủ của mình ra mà chửi. Thật là hết ý. Các cuộc biểu tình thì văn hoá chửi của cờ vàng được nâng cao đến “cực điểm” chúng ta có vô vàn những hình ảnh và âm thanh dàn hợp xướng này, cũng thật may là dân bản địa không hiểu được các ngôn từ này. Có  những trường hợp lợi dụng nguyên tắc tự do báo chí, tự do phát biểu để, chửi bới và nhục mạ người khác dưới nhiều hình thức khác nhau hạ thấp nhân phẩm người khác xuống bằng con vật hoặc thấp hơn con vật là điều không thể chấp nhận được. Ấy vậy mà cái gọi là “văn hoá chửi” lại được thực hiện và sáng tạo bởi những người được xem là có trình độ văn hóa cao như giáo sư, nhà văn, nhà báo, văn sĩ … cách chửi của họ không hề có tính văn hóa mà thua xa những hạng người mà ta gọi là  “đá cá lăn dưa” .

 Cờ vàng chống Cộng cực đoan không hiểu rằng sống trong xã hội dân chủ tự do là phải tôn trọng quyền tự do tư tưởng, tự do ngôn luận… và các quyền tự do khác, vì không biết hay có khả năng thích nghi cho nên họ hành xử một cách lố bịch, trịch thượng. Cũng vì thế mà ở ngay đất nước Hoa Kỳ này họ mới có những hành động ngược ngạo khiến cho ông chánh án Robert Gardner tại Superior court ở Santa Ana (California) dạy cho một bài học về giáo dục công dân về cái đạo đức làm báo và viết báo và mới bị Ông – Bà Anneke Mendiola nêu lên trước công luận về vấn đề đạo đức của họ. “Chúng nó có hiểu không ? Chúng nó đến đây để tìm tự do, nhưng lại không cho tôi hành xử quyền tự do của tôi ?” (Don’t they get it ? They came here for freedom , but won’t allow me to exercie mine) [Anneke Mendiola, “Attempts to Ban Vietnamese Art. ” Latetimes.com,  Orange County, Sunday, July 4, 1999.]

Thật là nhục nhã, cờ vàng chống Cộng cực đoan đã và đang làm cho cộng đồng người Việt Nam chân chính phải cúi đầu hổ thẹn.

Amari tx

Xổ số miền Bắc