Nhân hội thảo Văn hóa doanh nghiệp, mình xin kể mấy câu chuyện ngoài lề. Các bạn cho biết quan điểm của mình nhé (hết sức công bằng nhé): 1. Một Manager nước ngoài đến Việt Nam triển khai huấn luyện chăm sóc khách hàng và kỹ năng bán hàng cho nhân viên trung tâm thương mại. Tại Miền Nam, cũng có khá nhiều vấn đề, nhưng OK, công việc thuận lợi, nhân viên nắm bắt tốt và cán bộ này hài lòng. Tại Miền Bắc, cán bộ này thất vọng vì cung cách phục vụ khách hàng của nhân viên. Mình nhận được sự phàn nàn như sau: Ý thức về chất lượng dịch vụ chăm sóc khách hàng của nhân viên miền bắc quá yếu. Nhân viên của tôi đã phản ứng rất mạnh mẽ và nhiều người trong số họ cho rằng “Họ là nhân viên bán hàng chứ ko phải là người giúp việc (Osin), dù có trả lương 6-10trđ thì họ cũng không chấp nhận làm” khi được hướng dẫn là mỗi nhân viên phải luôn coi khách hàng là thượng đế, phải cúi chào khách, thậm chí phải hướng dẫn khách tận tình vào nhà vệ sinh khi khách có nhu cầu, phải xả nước toilet giúp khách nếu cần thiết. 2. Một HRM Miền Nam đã tâm sự với mình về chân dung một manager Miền bắc như sau: – Thích chỉ tay sai khiến, và điều này thực sự ko thể chấp nhận được trong Nam. – Luôn đưa tài liệu bằng hai tay, trong khi thực sự chỉ cần đưa bằng một tay. “Tôi thích người ta đưa bằng một tay hơn là bằng hai tay, và hãy thể hiện bằng thành tích và kết quả”. Chẳng lẽ có sự khác biệt văn hóa vùng miền như vậy? Bạn thấy sao? 3. Một HRM khác tâm sự: Thật sự dị ứng với các chương trình đào tạo tại Miền Bắc. Quá lý thuyết và không gắn với thực tế. Tại Miền Nam, đào tạo luôn là chỉ tay dắt việc và thực hành. Các bạn thử cho quan điểm nhé, nhớ nói rõ xem mình là ở MB hay MN nhé. Chúng ta thử xem có sự khác biệt văn hóa và quan điểm quản lý nhiều hay ít nhé.