Làm người ở lại, có bao giờ vui?

Chương 2 – Làm người ở lại, có bao giờ vui ?

Mỗi một cuộc tình đi qua đời người đàn ông, có lẽ sẽ chỉ rồi mờ nhạt như một ảo ảnh. Dù cho đó có là tình đầu đi chăng nữa. Mỗi một cuộc tình đi qua đời người đàn ông, có lẽ rằng sẽ chỉ rồi mờ nhạt như một ảo ảnh. Dù cho đó có là tình đầu đi chăng nữa .

Chỉ có tình yêu mới giết chết tình yêu. Ê chề, tôi nhận ra như thế. Chỉ có tình yêu mới giết chết tình yêu. Ê chề, tôi nhận ra như vậy .

A chia tay tôi, nhẹ tựa mây bay. Không lời giải thích, không lời cảm thương. A cứ thế khuất xa đời tôi, như một cơn mưa rào mùa hạ. A chia tay tôi, nhẹ tựa mây bay. Không lời lý giải, không lời cảm thương. A cứ thế khuất xa đời tôi, như một cơn mưa rào mùa hạ .

“Bỏ lại tôi, a có vui hơn chăng? “ Câu hỏi đó cứ xoáy lấy tôi, bủa vây và ám ảnh. Ừ, dù trước đây tôi có là gì đi nữa, giờ thì đã người con gái khác chứ không phải tôi đang ở trong tim a rồi. Vậy đó, năm tháng trôi cuốn theo thương nhớ, tôi trở thành người thầy của chính mình, tự dạy bản thân những bài học từ trong đau đớn, trong mất mát và tìm kiếm sự an yên. “ Bỏ lại tôi, a có vui hơn chăng ? “ Câu hỏi đó cứ xoáy lấy tôi, bủa vây và ám ảnh. Ừ, dù trước đây tôi có là gì đi nữa, giờ thì đã người con gái khác chứ không phải tôi đang ở trong tim a rồi. Vậy đó, năm tháng trôi cuốn theo thương nhớ, tôi trở thành người thầy của chính mình, tự dạy bản thân những bài học kinh nghiệm từ trong đau đớn, trong mất mát và tìm kiếm sự an yên .

Thi thoảng, tôi nhớ a đến quay quắt, yếu lòng tôi để cho mình nhấc điện thoại bấm số a. Lúc thì a k bắt máy, lúc thì giọng nhạt, rằng :” d hãy quên đi”. Ừ, lẽ ra tôi nên nghe lời a từ lúc đó, tôi phải thực sự quên a đi từ lúc đó mới phải. Tôi đã không làm được. Tôi cất giữ a đâu đó trong góc tối đời mình, chôn đi mọi kí ức ngày trước mà cứ lúc nào cũng chực chờ trỗi dậy. Tôi tự thấy mình đáng thương lắm. Mỗi lúc tôi về thăm nhà, bất cứ một góc phố nào cũng khiến tôi nhớ đến mối tình ấy, bất kì một tiếng xe máy nổ quen thuộc vào căn hẻm nhà tôi, cũng khiến tôi chợt giật mình ngỡ là a chờ đón đưa. Rồi tôi gần như phát điên, phát ghen với người con gái đó, dù rằng tôi không hề quen biết. Để rồi, tự mình nhắc mình, có còn là gì của nhau đâu mà hành hạ mình vậy ? Thi thoảng, tôi nhớ a đến quay quắt, yếu lòng tôi để cho mình nhấc điện thoại cảm ứng bấm số a. Lúc thì a k bắt máy, lúc thì giọng nhạt, rằng : ” d hãy quên đi ”. Ừ, lẽ ra tôi nên nghe lời a từ lúc đó, tôi phải thực sự quên a đi từ lúc đó mới phải. Tôi đã không làm được. Tôi cất giữ a đâu đó trong góc tối đời mình, chôn đi mọi kí ức ngày trước mà cứ khi nào cũng chực chờ trỗi dậy. Tôi tự thấy mình đáng thương lắm. Mỗi lúc tôi về thăm nhà, bất kỳ một góc phố nào cũng khiến tôi nhớ đến mối tình ấy, bất kể một tiếng xe máy nổ quen thuộc vào căn hẻm nhà tôi, cũng khiến tôi chợt giật mình ngỡ là a chờ đón đưa. Rồi tôi gần như phát điên, phát ghen với người con gái đó, mặc dầu tôi không hề quen biết. Để rồi, tự mình nhắc mình, có còn là gì của nhau đâu mà hành hạ mình vậy ?

Ai rồi cũng ổn, đau buồn nào rồi cũng qua, sẽ có lúc ngủ dậy và thấy mình không còn đẫm nước mắt. Đứa con gái vừa tuổi đôi mươi ngày đó đã rất mạnh mẽ, tôi tin là thế. Ai rồi cũng ổn, đau buồn nào rồi cũng qua, sẽ có lúc ngủ dậy và thấy mình không còn đẫm nước mắt. Đứa con gái vừa tuổi đôi mươi ngày đó đã rất can đảm và mạnh mẽ, tôi tin là thế .

Một chiều mưa SG, đt tôi báo có tin nhắn. Là a. Đến bây giờ, tôi chỉ ước giá mà ngày đó mình đủ dũng khí để xoá tin trước khi đọc, tôi có lẽ đã không còn bất hạnh. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn 5,6 chữ, rằng “ vẫn yêu d nhiều lắm”. Trời ơi, tại sao phải là lúc đó? Tại sao phải là lúc tôi gần như chôn đi nỗi đau của a để lại? Chỉ biết chọn cách im lặng để giữ cho mình lòng tự trọng sau cuối, tôi đã không trả lời. Nước mắt vẫn chảy, liệu có xoá nhoà vấn vương? Một chiều mưa SG, đt tôi báo có tin nhắn. Là a. Đến giờ đây, tôi chỉ ước giá mà ngày đó mình đủ dũng khí để xoá tin trước khi đọc, tôi có lẽ rằng đã không còn xấu số. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn 5,6 chữ, rằng “ vẫn yêu d nhiều lắm ”. Trời ơi, tại sao phải là lúc đó ? Tại sao phải là lúc tôi gần như chôn đi nỗi đau của a để lại ? Chỉ biết chọn cách lạng lẽ để giữ cho mình lòng tự trọng sau cuối, tôi đã không vấn đáp. Nước mắt vẫn chảy, liệu có xoá nhoà vấn vương ?

Bẵng đi thời gian, tôi nghe bảo a vẫn đang hạnh phúc. Ừ, thôi có lẽ hãy vui cho a, dặn lòng mình như thế. Rồi đột ngột, bạn a bảo tôi, a sẽ đi du học. Bất ngờ, nhưng tôi nhủ, có khi như thế sẽ hay hơn, rằng thực sự không thấy nhau, thực sự không cùng chung một bầu trời, biết đâu tôi sẽ thực sự quên được a, để tôi không phải đau, để tôi không phải chới với mỗi khi vô tình gặp a trên phố.

Bẵng đi thời gian, tôi nghe bảo a vẫn đang hạnh phúc. Ừ, thôi có lẽ hãy vui cho a, dặn lòng mình như thế. Rồi đột ngột, bạn a bảo tôi, a sẽ đi du học. Bất ngờ, nhưng tôi nhủ, có khi như thế sẽ hay hơn, rằng thực sự không thấy nhau, thực sự không cùng chung một bầu trời, biết đâu tôi sẽ thực sự quên được a, để tôi không phải đau, để tôi không phải chới với mỗi khi vô tình gặp a trên phố.

Và, a đi thật. Ngày a đi, chắc đông người tiễn. Tôi vẫn im lặng, như cái cách a im lặng với tôi không nói 1 lời, dù chỉ là câu tạm biệt. Vậy mà, sát giờ bay, tôi lại k giữ được lòng mình, lại bấm số a, nghe giọng a tim tôi chỉ như vỡ oà. Tôi nói, đi bình an nhé, rồi vội tắt máy. Tôi nhận ra, mình cũng chỉ là đứa mềm yếu năm nào, vẫn cứ mãi chênh vênh bất lực trong việc quên đi một người, vẫn đau đáu nhìn về phía cũ, chỉ để tự làm khổ thêm thân mình mãi thôi. Và, a đi thật. Ngày a đi, chắc đông người tiễn. Tôi vẫn tĩnh mịch, như cái cách a im re với tôi không nói 1 lời, dù chỉ là câu tạm biệt. Vậy mà, sát giờ bay, tôi lại k giữ được lòng mình, lại bấm số a, nghe giọng a tim tôi chỉ như vỡ oà. Tôi nói, đi bình an nhé, rồi vội tắt máy. Tôi nhận ra, mình cũng chỉ là đứa mềm yếu năm nào, vẫn cứ mãi chênh vênh bất lực trong việc quên đi một người, vẫn đau đáu nhìn về phía cũ, chỉ để tự làm khổ thêm thân mình mãi thôi .

Tôi chuyển nhà trọ, cuộc sống đỡ cô độc hơn khi sống cùng tôi là 3 đứa em gái thân như ruột thịt, thuờng xuyên đưa tôi đi vi vu SG giải ngố, tẩm béo, và lắm lúc chỉ nằm ườn ở nhà, nhìn lên trần và nói mãi những câu chuyện vu vơ.Tôi chuyển nhà trọ, đời sống đỡ cô độc hơn khi sống cùng tôi là 3 đứa em gái thân như ruột thịt, thuờng xuyên đưa tôi đi vi vu SG giải ngố, tẩm béo, và lắm lúc chỉ nằm ườn ở nhà, nhìn lên trần và nói mãi những câu truyện vu vơ .

Một đêm, trời đã khuya mà chúng tôi chưa ngủ, chỉ vì lỡ nốc tì tì mấy ly trà sữa trân châu giải nóng. Bật máy, tôi buồn vu vơ để vài dòng trên face, rằng đêm đã khuya mà mãi không ngủ được. Vài chục phút sau, điện thoại tôi bỗng reng inh ỏi, số gọi đến lại hiện “ unknown”. Tôi khó chịu bắt máy, định quát cho một trận đứa nào gọi phá giữa đêm, thì tim tôi như ngừng đập khi nghe cái giọng nói quen thuộc đó : “ d à”. Vẫn là a, vẫn là cái giọng nói đó. Tôi như không thốt được lời gì, chỉ nghe lùng bùng rằng a hỏi tôi sao không ngủ được, có chuyện gì buồn sao. Rồi a tự bảo rằng, a kể chuyện cho tôi nghe, để tôi dễ ngủ nhé. Nước mắt tôi lăn dài dẫu tôi không nói được câu nào. Để làm gì nữa hả a??? Mấy đứa em nhà tôi, lắc đầu nói :” Chị ơi, sao cứ phải khổ mãi như thế hả chị?”. Một đêm, trời đã khuya mà chúng tôi chưa ngủ, chỉ vì lỡ nốc tì tì mấy ly trà sữa trân châu giải nóng. Bật máy, tôi buồn vu vơ để vài dòng trên face, rằng đêm đã khuya mà mãi không ngủ được. Vài chục phút sau, điện thoại cảm ứng tôi bỗng reng inh ỏi, số gọi đến lại hiện “ unknown ”. Tôi không dễ chịu bắt máy, định quát cho một trận đứa nào gọi phá giữa đêm, thì tim tôi như ngừng đập khi nghe cái giọng nói quen thuộc đó : “ d à ”. Vẫn là a, vẫn là cái giọng nói đó. Tôi như không thốt được lời gì, chỉ nghe lùng bùng rằng a hỏi tôi sao không ngủ được, có chuyện gì buồn sao. Rồi a tự bảo rằng, a kể chuyện cho tôi nghe, để tôi dễ ngủ nhé. Nước mắt tôi lăn dài dẫu tôi không nói được câu nào. Để làm gì nữa hả a ? ? ? Mấy đứa em nhà tôi, phủ nhận nói : ” Chị ơi, sao cứ phải khổ mãi như thế hả chị ? ” .

Rồi có lần, bạn tôi comment hỏi tôi, nghe nói mi bị tông xe, có sao ko. A lại gọi điện đường dài, sốt sắng hỏi tôi có bị gì không, a bảo a nghe tin và lo quá. Tôi hỏi tại sao phải lo cho tôi, a nói, ừ, vì a lo lắng như người bạn. Tôi giận lắm, tôi giận cái sự lo lắng vô lí đó, tôi giận vì sao lại không thể cứng lòng trước những lời nói của a. Là a đã từ bỏ tôi, là a đã chọn hạnh phúc mới để lại tình tôi vỡ nát, không phải tôi mà là a là người đã buông tay tôi trước cơ mà. Thế nên, tôi hận a và và hận cả tình yêu mù quáng của bản thân mình. Để rồi vào những ngày lễ tết, a có gọi về chúc mừng sinh nhật hay năm mới, tôi cũng k dám để cho mình giữ điện thoại lâu, mà chỉ bảo ừ, còn chi nữa ko, d phải đi rồi. Rồi có lần, bạn tôi comment hỏi tôi, nghe nói mi bị tông xe, có sao ko. A lại gọi điện đường dài, sốt sắng hỏi tôi có bị gì không, a bảo a nghe tin và lo quá. Tôi hỏi tại sao phải lo cho tôi, a nói, ừ, vì a lo ngại như người bạn. Tôi giận lắm, tôi giận cái sự lo ngại phi lí đó, tôi giận vì sao lại không hề cứng lòng trước những lời nói của a. Là a đã từ bỏ tôi, là a đã chọn niềm hạnh phúc mới để lại tình tôi vỡ nát, không phải tôi mà là a là người đã buông tay tôi trước cơ mà. Thế nên, tôi hận a và và hận cả tình yêu mù quáng của bản thân mình. Để rồi vào những ngày lễ tết, a có gọi về chúc mừng sinh nhật hay năm mới, tôi cũng k dám để cho mình giữ điện thoại thông minh lâu, mà chỉ bảo ừ, còn chi nữa ko, d phải đi rồi .

Giá mà, tôi đừng nghe, tôi đừng hỏi, tôi đừng để mình phải nhớ đến a như thế. Giá mà, tôi mạnh mẽ hơn chính nỗi đau của mình. Giá mà, tôi đừng nghe, tôi đừng hỏi, tôi đừng để mình phải nhớ đến a như thế. Giá mà, tôi can đảm và mạnh mẽ hơn chính nỗi đau của mình .

Sau vài mối quan hệ chả đâu vào đâu, tôi rồi cũng biết yêu một người mới. Sau vài mối quan hệ chả đâu vào đâu, tôi rồi cũng biết yêu một người mới .

Người đến, vá lại tình tôi ngây dại. Người đến, vá lại tình tôi ngây dại .

( Còn nữa)( Còn nữa )

Source: https://mix166.vn
Category: Hỏi Đáp

Xổ số miền Bắc