Loạt sút luân lưu (bóng đá) – Wikipedia tiếng Việt

Loạt sút luân lưu (tên chính thức là loạt sút từ chấm phạt đền, tiếng Anh: kicks from the penalty mark)[1] hay luân lưu 11 mét là một phương thức quyết định đội thắng trong một trận thi đấu bóng đá không thể có kết quả hòa, được thực hiện khi hai đội hòa nhau sau thời gian thi đấu chính thức và cả hiệp phụ (nếu có). Trong loạt sút này, mỗi đội lần lượt thực hiện sút để ghi bàn từ chấm phạt đền và đối thủ chỉ được sử dụng thủ môn để cản phá. Mỗi đội có năm lượt sút, mỗi lượt phải được thực hiện bởi một cầu thủ khác nhau; đội có nhiều cú sút thành công hơn sẽ là đội thắng. Loạt sút luân lưu sẽ kết thúc ngay khi một đội đã dẫn trước với khoảng cách quá lớn để đối thủ có thể vượt qua. Nếu tỉ số luân lưu sau năm lượt sút đầu vẫn cân bằng, loạt sút luân lưu sẽ bước vào giai đoạn “cái chết đột ngột”.[1] Những cú sút thành công trong loạt sút luân lưu không được tính là bàn thắng cho cầu thủ thực hiện hay cho cả đội và không được tính chung với số bàn thắng trong thời gian thi đấu chính thức (và cả hiệp phụ nếu có). Mặc dù cách thực hiện từng cú sút trong loạt sút luân lưu tương tự như quả đá phạt đền nhưng hai quả đá này có một số điểm khác nhau. Đáng lưu ý nhất là trong loạt sút luân lưu, khi quả bóng đã được đá thì ngoài thủ môn ra, người thực hiện cú sút không được phép lao vào đá bồi.

Loạt sút luân lưu là một trong ba phương pháp quyết định hành động thắng thua đang được Luật bóng đá lao lý ; hai chiêu thức còn lại là hiệp phụ và luật bàn thắng sân khách so với những trận đấu vận dụng thể thức hai lượt. [ 1 ] Loạt sút luân lưu thường chỉ sử dụng khi một hoặc cả hai chiêu thức còn lại không hề xử lý được trận đấu. Phương thức quyết định hành động đội thắng của một trận đấu đơn cử được pháp luật trước bởi ban tổ chức triển khai trận đấu. Tại hầu hết những giải đấu chuyên nghiệp, trận đấu sẽ bước vào hai hiệp phụ, mỗi hiệp lê dài 15 phút, nếu tỉ số cân đối sau thời hạn tranh tài chính thức ; loạt sút luân lưu chỉ diễn ra nếu tỉ số vẫn cân đối sau hai hiệp phụ .Mặc dù được vận dụng thoáng đãng trong bóng đá từ những năm 1970, loạt sút luân lưu đã bị nhiều tình nhân bóng đá chỉ trích : họ cho rằng loạt sút này nhờ vào nhiều vào may rủi hơn là kiến thức và kỹ năng của cầu thủ và chỉ dựa vào sự cạnh tranh đối đầu giữa hai cầu thủ cá thể, khiến cho bóng đá mất đi đặc thù của một bộ môn thể thao đồng đội. [ 2 ] Trái ngược lại, 1 số ít người cho rằng áp lực đè nén tâm ý và sự khó đoán khiến cho loạt luân lưu 11 mét trở thành một trong những màn kết kịch tính nhất ở bất kể môn thể thao nào. [ 3 ] [ 4 ]

Trong loạt sút luân lưu, ban huấn luyện, các cầu thủ không thực hiện cú sút và các thủ môn phải đứng trong vòng tròn trung tâm.[1] Thủ môn của đội sút đứng tại giao điểm giữa đường cầu môn và đường đánh dấu vùng cấm địa (16,5 m/18 thước Anh) gần một trong số các trợ lý trọng tài. Bàn thắng ghi trong loạt sút thường không được cộng vào thành tích ghi bàn của cầu thủ thực hiện.[cần dẫn nguồn]

Hòa là hiệu quả thường gặp trong bóng đá. Loạt luân lưu thường chỉ dùng trong những giải đấu bắt buộc phải có đội thắng đội thua khi trận đấu kết thúc [ 1 ] – điều này hầu hết diễn ra tại những ” cúp ” có thể thức đấu knockout, trái ngược với những giải tranh tài vòng tròn ; loạt luân lưu thường quyết định hành động đội đi tiếp vào vòng tiếp theo của giải đấu hoặc đội vô địch giải. Thường thì hai hiệp phụ phải được tranh tài trước, nhưng không thiết yếu ; [ 1 ] những trường hợp ngoại lệ hoàn toàn có thể kể tới những giải đấu như Copa Libertadores, Cúp bóng đá Nam Mỹ ( chỉ ở vòng tứ kết và bán kết ), Siêu cúp Anh và Cúp EFL, toàn bộ đều sử dụng loạt sút luân lưu ngay sau thời hạn tranh tài chính thức .Một số giải đấu lao lý loạt sút luân lưu hoàn toàn có thể được dùng để quyết định hành động thứ hạng của những đội trong một bảng tranh tài vòng tròn, khi hai đội cạnh tranh đối đầu nhau ở lượt trận sau cuối kết thúc bảng đấu với những chỉ số giống nhau, và không có đội nào khác có cùng tác dụng như vậy. Điều không bình thường này đã từng xảy ra tại Bảng A của Giải vô địch bóng đá nữ U-19 châu Âu 2003, khi đó hai đội Ý và Thụy Điển ngay lập tức bước vào loạt luân lưu sau khi hòa nhau. [ 5 ] Đây là pháp luật chỉ mới được đưa ra gần đây, dẫn chứng là việc nó đã không được vận dụng tại Bảng F giải vô địch bóng đá quốc tế 1990, khi hai đội Cộng hòa Ireland và Hà Lan phải phân định thứ hạng bằng cách bốc thăm ngay sau khi hòa nhau ở lượt trận cuối của vòng bảng. [ 6 ]Một vài giải đấu như J.League, [ 7 ] từng thử nghiệm việc vận dụng loạt luân lưu ngay sau một trận đấu có tác dụng hòa, và đội thắng được cộng thêm một điểm. Tại Hoa Kỳ và Canada, giải Major League Soccer từng vận dụng loạt luân lưu ngay sau khi kết thúc thời hạn tranh tài chính thức, kể cả trong những trận đấu thường, mặc dầu loạt luân lưu này khác so với loạt sút luân lưu tiêu chuẩn ( xem bên dưới ) .Đội thua trong loạt sút luân lưu bị loại khỏi giải nhưng sẽ không được tính là một trận thua, trong khi đội thắng trong loạt luân lưu được đi tiếp hoặc lên ngôi vô địch nhưng không được tính là đội thắng trận. Ví dụ, đội tuyển Hà Lan được coi là bất bại tại giải vô địch bóng đá quốc tế năm trước, mặc dầu bị loại tại vòng bán kết. [ 8 ]

Sau đây là tóm tắt quy trình thực hiện loạt sút từ chấm phạt đền. Quy trình này được chỉ định trong Luật 10 (“Quyết định kết quả một trận đấu”) tài liệu Luật bóng đá của IFAB (tr. 71).[1]

  1. Trọng tài tung đồng xu để quyết định bên khung thành thực hiện loạt sút. Quyết định này chỉ được trọng tài thay đổi vì lý do an toàn nếu khung thành hoặc sân thi đấu không thể sử dụng được.[1]
  2. Trọng tài tung đồng xu lần thứ hai để quyết định đội thực hiện quả đá đầu tiên.
  3. Tất cả cầu thủ ngoài người thực hiện cú sút và thủ môn phải đứng trong vòng tròn trung tâm của sân (xem ở trên).
  4. Mỗi quả đá được thực hiện theo kiểu như đá phạt đền. Mỗi cú sút được thực hiện trên chấm phạt đền, cách đường cầu môn 11 m (12 thước Anh) và cách đều hai đường biên dọc, và chỉ được cản phá bởi thủ môn đối phương. Thủ môn phải đứng giữa hai cột dọc của khung thành và đứng trên đường cầu môn cho đến khi quả bóng được đá; trong lúc đó thủ môn được phép nhảy tại chỗ, vung tay, di chuyển sang hai bên dọc đường cầu môn hoặc đánh lạc hướng người sút.
  5. Mỗi đội có trách nhiệm phân thứ tự thực hiện sút cho các cầu thủ đủ điều kiện.
  6. Mỗi người sút chỉ được đá bóng một lần. Một khi đã đá, người sút không được chạm lại vào bóng. Chỉ trọng tài mới có quyền quyết định đá lại.
  7. Các cầu thủ còn lại của cả hai đội, ngoài người được chỉ định sút và thủ môn, không được chạm vào bóng.[1]
  8. Một quả đá được tính là thành công nếu quả bóng, sau khi được đá một lần duy nhất bởi người sút, đi qua đường cầu môn giữa hai cột dọc và xà ngang, mà không chạm bất cứ cầu thủ, trọng tài hoặc người nào khác ngoài thủ môn đối phương. Bóng có thể chạm thủ môn, cột dọc hoặc xà ngang bất cứ bao nhiêu lần trước khi vào lưới miễn là trọng tài nhận định chuyển động của bóng là kết quả của cú đá ban đầu. Điều này đã được định rõ sau sự việc trong loạt sút luân lưu tại giải vô địch bóng đá thế giới 1986 giữa Brazil và Pháp. Cú sút của Bruno Bellone bật ra khỏi cột dọc, đập vào lưng thủ môn Carlos và quay trở lại vào lưới. Trọng tài Ioan Igna công nhận bàn thắng cho Pháp, và đội trưởng Edinho của Brazil phải nhận thẻ vàng do phản ứng với trọng tài vì cho rằng quả đá phải được tính là không thành công ngay khi bóng bật ra khỏi cột dọc. Năm 1987, Hội đồng Liên đoàn Bóng đá Quốc tế (IFAB) quy định lại rõ Luật 14, trong đó có nội dung về các quả đá phạt đền, nhằm bảo vệ quyết định của trọng tài Igna.[9]
  9. Các đội lần lượt thực hiện sút từ chấm phạt đền cho đến khi đủ năm quả đá. Tuy nhiên, một đội đã ghi được số bàn thắng nhiều hơn số bàn thắng đội kia có thể ghi được ở những quả đá còn lại, loạt luân lưu sẽ kết thúc ngay lập tức mà không kể số lượt sút còn lại. Một ví dụ cho quy định này là tại chung kết giải vô địch bóng đá thế giới 2006, loạt luân lưu kết thúc sau khi Fabio Grosso thực hiện thành công quả đá thứ năm cho đội tuyển Ý, mặc dù đội tuyển Pháp (thực hiện thành công 3 quả) vẫn còn một lượt sút nữa.
  10. Nếu sau năm lượt sút hai đội thực hiện thành công số quả đá như nhau, loạt sút luân lưu tiếp tục thực hiện lần lượt mỗi đội một quả cho đến khi một đội thực hiện thành công và đội còn lại đá trượt. Đây được gọi là cái chết đột ngột.
  11. Đội thực hiện thành công nhiều lượt sút hơn ở cuối loạt luân lưu là đội thắng trận.
  12. Chỉ có các cầu thủ đang chơi trên sân khi kết thúc trận đấu hoặc đang tạm vắng mặt (do bị thương, điều chỉnh dụng cụ, v.v.) mới được tham gia vào loạt đá luân lưu.[1] Nếu ở cuối trận đấu và trước hoặc trong loạt sút một đội có nhiều cầu thủ hơn, cho dù là do chấn thương hoặc thẻ đỏ, thì đội đó phải giảm bớt số cầu thủ trên sân để hai đội có số cầu thủ như nhau. Ví dụ, nếu Đội A có 11 cầu thủ nhưng Đội B chỉ có 10 người, Đội B phải chọn một cầu thủ không tham gia sút luân lưu. Các cầu thủ này thường không có nhiệm vụ gì thêm nữa ngoại trừ việc có thể thay thế cho thủ môn bị chấn thương. Quy tắc này được IFAB giới thiệu vào tháng 2 năm 2000 vì trước khi có quy định này, lượt đá thứ 11 nếu diễn ra sẽ được thực hiện bởi cầu thủ thứ 11 (hay cầu thủ yếu nhất) của đội có nhiều cầu thủ hơn và cầu thủ thứ nhất (hay cầu thủ mạnh nhất) của đội ít cầu thủ hơn.[10] IFAB chính thức thay đổi luật vào năm 2016 nhằm loại bỏ khả năng một đội có thể có lợi thế như vậy nếu một cầu thủ bị chấn thương hoặc bị truất quyền thi đấu trong loạt luân lưu.[11]
  13. Một đội có thể thay thủ môn bị chấn thương trong loạt sút luân lưu bằng một cầu thủ dự bị (trong trường hợp đội này chưa dùng hết tối đa quyền thay người được ban tổ chức quy định trước) hoặc bằng cầu thủ trước đó được chọn không tham gia loạt sút luân lưu trong trường hợp phải cân bằng số lượng cầu thủ.[1]
  14. Nếu thủ môn bị truất quyền thi đấu trong loạt sút luân lưu, một cầu thủ khác đã kết thúc trận đấu phải thay thế làm thủ môn.[1]
  15. Nếu một cầu thủ ngoài thủ môn bị chấn thương hoặc truất quyền thi đấu trong loạt sút luân lưu, loạt luân lưu sẽ tiếp tục mà không cho phép thay thế cầu thủ. Đội bạn phải giảm số cầu thủ của mình tương ứng với số cầu thủ rời sân của đội kia.[1]
  16. Bất cứ cầu thủ nào còn trên sân có thể đóng vai trò thủ môn, và người này không cần thiết phải là cầu thủ chơi ở vị trí thủ môn trước đó trong trận đấu.
  17. Không có cầu thủ nào được quyền thực hiện sút lần thứ hai cho đến khi tất cả các cầu thủ còn lại trong đội đã thực hiện lần sút đầu của mình, kể cả thủ môn.
  18. Nếu các cầu thủ phải thực hiện thêm lần sút nữa (khi tỉ số luân lưu vẫn cân bằng sau khi tất cả các cầu thủ đã thực hiện lần sút đầu tiên), không bắt buộc họ phải đá theo thứ tự giống hệt trước.[1]
  19. Loạt sút từ chấm phạt đền không được trì hoãn khi một cầu thủ rời khỏi sân đấu. Lượt sút của cầu thủ sẽ bị hủy bỏ (coi như là không thành công) nếu cầu thủ này không trở lại sân đúng lúc để thực hiện.
  20. Trọng tài không được cho hủy bỏ trận đấu nếu trong loạt sút luân lưu có một đội bị giảm còn dưới bảy cầu thủ.[1]

Cản phá phạt đền là một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất của thủ môn. Một số thủ môn phải đoán hướng sút trước để có thời gian đổ người về phía cầu môn. Một nghiên cứu vào năm 2011 được xuất bản trên tạp chí Psychological Science cho thấy tỷ lệ các thủ môn đổ người sang phải là 71% khi đội nhà đang thua, nhưng chỉ còn 48% khi bị dẫn trước và 49% khi đang hòa nhau; hiện tượng này được cho là liên quan tới xu hướng ưa thích bên phải trong một số hành vi của các loài thú xã hội.[12] Một số khác cố gắng đọc cách di chuyển của người sút. Cầu thủ đá phạt có thể làm động tác giả hoặc trì hoãn cú sút để xem trước được hướng thủ môn đổ người. Có cầu thủ chọn cách đá cao và vào chính giữa khung thành, khu vực mà thủ môn bỏ lại sau khi đổ người, nhưng cách này cũng đem lại rủi ro cao nhất là sút vọt xà ngang.[13] Nếu thủ môn cản phá được quả phạt đền trong trận đấu, người sút hoặc đồng đội có thể lao vào đá bồi và ghi bàn; tuy nhiên điều này không được phép xảy ra trong loạt sút luân lưu.

Do hàng loạt loạt sút luân lưu diễn ra ở cùng một bên khung thành, người theo dõi sau khung gỗ hoàn toàn có thể thiên vị một đội và tìm cách đánh lạc hướng đội kia khi họ thực thi cú sút. Để vô hiệu bất kể lợi thế nào hoàn toàn có thể xảy ra, năm năm nay Luật bóng đá được kiểm soát và điều chỉnh để thêm màn tung đồng xu giữa hai đội trước loạt sút luân lưu để quyết định hành động bên khung thành sử dụng cho loạt luân lưu ( trước đó quyết định hành động này thuộc về trọng tài ). Trọng tài chỉ được đổi khác khung thành vì nguyên do bảo đảm an toàn hoặc bên khung thành được chọn không hề sử dụng được. [ 1 ]Thủ môn không được dùng những cách đánh lạc hướng như lau giày hay ý kiến đề nghị trọng tài xem bóng đã được đặt đúng vị trí hay chưa ; trọng tài trọn vẹn hoàn toàn có thể rút thẻ để cảnh cáo thủ môn về lỗi hành vi phi thể thao. Động tác ” chân mì sợi ” của thủ môn Bruce Grobbelaar đã làm đánh lạc hướng Francesco Graziani trong loạt sút luân lưu của trận Chung kết Cúp C1 châu Âu 1984. [ 14 ] Thủ môn không được vận động và di chuyển khỏi đường cầu môn trước để thu hẹp góc sút của cầu thủ đối phương ; tranh cãi đã từng xảy ra tại Chung kết UEFA Champions League 2003 khi trong loạt sút luân lưu cả hai thủ môn của hai đội đều phạm lỗi này mà không bị trọng tài phát hiện, hay như trường hợp của thủ môn Jerzy Dudek tại Chung kết UEFA Champions League 2005 .

Trước khi loạt sút luân lưu được giới thiệu, các trận đấu theo thể thức knock-out sau hai hiệp phụ sẽ được giải quyết bằng cách đấu lại hoặc tung đồng xu.
Tuy nhiên một số biến thể của loạt sút luân lưu hiện đại đã được sử dụng từ trước tại một vài giải thi đấu quốc nội và các giải đấu nhỏ. Các giải đấu quốc nội áp dụng hình thức này có thể kể đến Cúp Nam Tư từ năm 1952,[15] Coppa Italia từ 1958–59,[16] và Cúp bóng đá trẻ liên khu vực của Thụy Sỹ từ 1959–60.[17] Một số giải đấu quốc tế áp dụng cách làm này bao gồm giải Uhrencup 1962[18] (theo đề xuất của người sáng lập giải Kurt Weissbrodt),[19]
trận chung kết Cúp Ramón de Carranza 1962[20] (theo đề xuất của nhà báo Rafael Ballester),[21] và trận playoff tranh huy chương đồng giữa hai đội tuyển nghiệp dư của Venezuela và Bolivia tại Đại hội thể thao Bolivar 1965.[22]

Trong những giải đấu lớn, nếu không hề đấu lại, hiệu quả của những trận hòa được quyết định hành động bằng cách bốc thăm. Ví dụ cho hình thức này là thắng lợi của đội tuyển Ý trước Liên Xô tại bán kết giải vô địch bóng đá châu Âu 1968 ( trận chung kết của giải cũng kết thúc với tác dụng hòa và hai đội Ý và Nam Tư phải đá lại ). [ 23 ]

Nhà báo Yosef Dagan người Israel được cho là đã có công sáng tạo ra loạt sút luân lưu hiện đại,[24] sau khi chứng kiến đội tuyển Israel để thua trận tứ kết Thế vận hội 1968 trước Bulgaria sau khi bốc thăm ở Mexico. Michael Almog, sau này là chủ tịch Hiệp hội bóng đá Israel, nhắc tới đề xuất của Dagan trong một bức thư được xuất bản trên FIFA News vào tháng 8 năm 1969.[25] Koe Ewe Teik, thành viên của hội đồng trọng tài Hiệp hội bóng đá Malaysia, đi đầu trong việc vận động FIFA áp dụng sáng kiến này.[25] Đề xuất của FIFA được thảo luận vào ngày 20 tháng 2 năm 1970 bởi một ủy ban của Hội đồng Liên đoàn Bóng đá Quốc tế (IFAB). IFAB đồng ý áp dụng sáng kiến này, mặc dù họ cũng “không hoàn toàn hài lòng” với nó.[26] Đề xuất được chấp thuận tại cuộc họp toàn thể thường niên của IFAB vào ngày 27 tháng 6 năm 1970.[27] Vào năm 2006, hãng thông tấn Deutsche Presse-Agentur đăng tải một bài viết về phát biểu của cựu trọng tài Karl Wald (sinh năm 1916), từ Frankfurt am Main, rằng ông mới là người đầu tiên đề xuất về loạt luân lưu vào năm 1970 lên Hiệp hội bóng đá Bayern.[28]

Tại Anh, loạt sút luân lưu tiên phong trong một trận đấu chuyên nghiệp diễn ra vào năm 1970 tại sân hoạt động Boothferry Park, Hull, giữa Hull City và Manchester United trong khuôn khổ vòng bán kết Cúp Watney, và đội thắng lợi là Manchester United. Cầu thủ tiên phong triển khai sút luân lưu là George Best, và cầu thủ tiên phong triển khai không thành công xuất sắc là Denis Law. Ian McKechnie, thủ môn cản phá cú sút của Law, cũng là thủ môn tiên phong thực thi quả đá luân lưu ; cú sút của anh đi trúng xà ngang và bay ngược trở ra, khiến Hull City bị loại khỏi giải .

Loạt sút luân lưu cũng được áp dụng tại các trận đấu của Cúp C1 và Cúp C2 (UEFA Cup Winners’ Cup) châu Âu mùa giải 1970–71. Ngày 30 tháng 9 năm 1970, sau khi hòa nhau với tổng tỷ số 4–4 tại vòng một của Cúp C2, Honvéd giành chiến thắng trong loạt sút luân lưu đầu tiên với tỷ số 5–4 trước Aberdeen[29] khi cú sút của Jim Forrest đập vào xà ngang. Năm tuần sau, ngày 4 tháng 11 năm 1970,[30] loạt sút luân lưu đầu tiên của Cúp C1 diễn ra giữa hai câu lạc bộ Everton F.C. và Borussia Mönchengladbach; đại diện đến từ nước Anh đã giành phần thắng với tỷ số luân lưu là 4–3.[31]

Tại vòng một Cúp C1 mùa giải 1972 – 73, trọng tài đã cho kết thúc sớm loạt sút luân lưu giữa CSKA Sofia và Panathinaikos sau khi CSKA dẫn 3 – 2 nhưng Panathinaikos mới chỉ thực thi bốn lượt sút. Panathinaikos khiếu nại lên UEFA và tác dụng trận đấu bị hủy bỏ, hai đội phải đá lại một tháng sau đó, [ 32 ] [ 33 ] và CSKA thắng lợi mà không cần bước vào loạt luân lưu .Trận chung kết giải Campeonato Paulista 1973 kết thúc với trường hợp tương tự như. Santos đang dẫn trước Portuguesa 2 – 0, mỗi đội đã thực thi ba lượt sút, thì trọng tài Armando Marques đã nhầm lẫn ( do mỗi đội vẫn còn hai lượt sút, Portuguesa vẫn có thời cơ cân đối tỷ số ) và trao phần thắng cho Santos. Huấn luyện viên Otto Glória của Portuguesa nhanh gọn dẫn đội ra khỏi sân vận động ; việc làm này được cho là để loạt sút luân lưu không hề được liên tục trở lại nếu trọng tài phát hiện ra sai sót, và trận đấu sẽ phải được đấu lại, giúp cho Portuguesa có thời cơ thắng lợi cao hơn. Khi Santos phản đối việc đấu lại, Liên đoàn bóng đá São Paulo đã hủy bỏ hiệu quả trận đấu và trao chức vô địch chung cho cả hai đội. [ 34 ] [ 35 ]Giải đấu quốc tế lớn tiên phong được quyết định hành động bằng loạt sút luân lưu là chung kết giải vô địch bóng đá châu Âu 1976 giữa hai đội Tiệp Khắc và Tây Đức. UEFA đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đấu lại hai ngày sau đó, [ 36 ] nhưng hai đội quyết định hành động phân định thắng thua bằng loạt sút luân lưu. [ 37 ] Tiệp Khắc thắng với tỷ số luân lưu 5 – 3, và cú đá quyết định hành động được thực thi thành công xuất sắc bởi cầu thủ Antonín Panenka bằng một cú ” bấm bóng ” sau khi Uli Hoeneß của đội Tây Đức thực thi cú sút dội xà ngang .

Loạt sút luân lưu đầu tiên tại giải vô địch bóng đá thế giới diễn ra vào ngày 9 tháng 1 năm 1977, tại vòng 1 của vòng loại khu vực châu Phi, khi đội tuyển Tunisia đánh bại đội tuyển Maroc.[38] Loạt luân lưu đầu tiên tại vòng chung kết là vào năm 1982 khi Tây Đức chiến thắng trước Pháp tại trận bán kết. Nếu trận chung kết năm 1982 kết thúc với tỷ số hòa, loạt luân lưu sẽ không được áp dụng trừ khi trận đấu lại cũng kết thúc với kết quả hòa;[39][40] từ năm 1986, loạt sút luân lưu chính thức được áp dụng vào các trận chung kết như đã làm với các vòng đấu loại trực tiếp.[40]

Thống kê thành tích[sửa|sửa mã nguồn]

Khi thống kê, thành tích trong những loạt sút luân lưu thường không được tính chung với trận đấu diễn ra trước đó. [ 41 ] [ 42 ] [ 43 ] Trong trường hợp tranh tài lượt đi-lượt về, cả hai trận đấu vẫn sẽ được coi là hai trận hòa hoặc một trận thắng và một trận thua ; trong trường hợp chỉ có một lượt trận thì vẫn được coi là hiệu quả hòa. Điều này khác so với những trận đấu có thắng thua sau hai hiệp phụ, where the score at the end of normal time is superseded. Những quả luân lưu thực thi thành công xuất sắc không được coi là bàn thắng do cầu thủ ghi khi tính vào thành tích cá thể của họ hay để chọn thương hiệu ” chiếc giày vàng ” .Quy định của NCAA, hiệp hội quản trị hầu hết những hoạt động giải trí bóng đá ĐH tại Hoa Kỳ, cũng vận dụng cách làm tương tự như. Ngoài những trận đấu vô địch vương quốc, nếu tỷ số vẫn cân đối sau hai hiệp phụ kiểu ” cái chết bất thần ” ( hay bàn thắng vàng ), trận đấu vẫn được tính là trận hòa mà không cần xem xét tới hiệu quả của loạt sút luân lưu. Ở những trận tranh tài vô địch vương quốc, hiệu quả của loạt sút luân lưu cũng quyết định hành động tác dụng của trận đấu khi được thống kê. [ 44 ] Cho tới năm 2001, tổng thể những trận đấu của NCAA có loạt sút luân lưu để quyết định hành động đội đi tiếp hoặc đội vô địch đều được tính là trận hòa. [ 45 ] Năm 2002, pháp luật được biến hóa : toàn bộ những trận đấu có loạt sút luân lưu sẽ có đội thắng thua theo tác dụng của loạt luân lưu khi thống kê thành tích. [ 46 ] [ 47 ] Quy định này một lần nữa được biến hóa vào năm 2003 để quay trở lại thời gian trước năm 2002 cộng thêm một ngoại lệ : loạt sút luân lưu sẽ mang tính quyết định hành động trận đấu về mọi mặt tại những giải đấu vô địch vương quốc. [ 48 ]Khi giám sát thông số UEFA, loạt sút luân lưu không được sử dụng so với những câu lạc bộ, [ 42 ] nhưng lại được xem xét tới với những đội tuyển vương quốc : đội thắng trong loạt sút luân lưu được 20.000 điểm, nhiều hơn đội thua trong loạt luân lưu ( được 10.000 điểm, giống như trường hợp hòa ) nhưng ít hơn số điểm 30.000 nếu thắng mà không cần loạt luân lưu. [ 49 ] Trong bảng xếp hạng bóng đá nam FIFA lúc bấy giờ, một trận thắng được tính 3 điểm ; một trận thắng trên chấm luân lưu được tính hai điểm ; một trận hòa hoặc thua trên chấm luân lưu được tính 1 điểm ; một trận thua không được tính điểm nào. [ 43 ] Hệ thống xếp hạng phức tạp hơn được FIFA sử dụng từ 1999 đến 2006 tính điểm cho đội thắng luân lưu như một trận thắng thông thường và đội thua luân lưu được số điểm như một trận hòa ; số bàn thắng ghi trong trận đấu, ngoại trừ loạt sút luân lưu, cũng được dùng để tính điểm xếp hạng. [ 50 ]

Liên kết ngoài[sửa|sửa mã nguồn]

Source: https://mix166.vn
Category: Thể Thao

Xổ số miền Bắc