Màu xanh huyền bí – Miêu Diệc Hửu Tú

Màu xanh huyền bí

[Hiện đại] Màu xanh huyền bí – Miêu Diệc Hửu Tú

List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn .

Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer!


Tạo đề tài mới Trả lời đề tài [ 63 bài ] Chuyển đến trang 
1,2,3,4, … 5 … 21 Trang sau

Màu xanh huyền bí – Miêu Diệc Hửu Tú

 

Có bài mới 20.08.2014, 20:40
Hình đại diện của thành viên

AskimV.I.P of CLB Tiểu ThuyếtV.I.P of CLB Tiểu Thuyết

 

Ngày tham gia: 01.06.2013, 23:42
Bài viết: 13697
Được thanks: 12184 lần
Điểm: 10.35

Tài sản riêng:

11Có bài mới [Hiện đại] Màu xanh huyền bí – Miêu Diệc Hửu Tú – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Màu Xanh Huyền Bí
Tác Giả : Miêu Diệc Hữu Tú
Thể Loại : Ngôn tình HE
Tổng Cộng: 63 Chương
Tình Trạng : Hoàn
Chuyển Ngữ: Vân Hoàng + Hạnh Như + Tiểu Mập Mạp
Nguồn: sưu tầm

Giới thiệu

Từ trước đến giờ Tang Đồng đều không ưa người chồng hợp pháp của mình. Với chỉ số thông minh cao bằng nửa thân dưới ngựa đực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cố gắng đề cao đạo đức cùng tình cảm sâu đậm của hắn.

Lạc Hưởng Ngôn thì sao? Cười nhạo một tiếng, mũi hếch lên trời: “Tình cảm sâu đậm là cái quái gì? Hữu tình là con mẹ nó!”

Lời nói ác độc, mê người, có thù tất báo đúng với câu: “Phụ nữ không ác độc đứng không vững”

Lưu manh, phúc hắc, tự xưng là phong lưu luôn kiên trì: “Đàn ông cầm thú chắc hắn phải như vậy”. đúng chất lưu manh.

Một tờ giấy kết hôn đưa hai người cột vào với nhau, từ đấu đá với nhau cho đến cùng nhau đấu đá người ngoài.

Mà kẻ ngoài đây lại là kẻ độc phụ (phụ nữ gian ác) thì sẽ triển khai như thế nào?
Giới thiệu

Từ trước đến giờ Tang Đồng đều không ưa người chồng hợp pháp của mình. Với chỉ số thông minh cao bằng nửa thân dưới ngựa đực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cố gắng đề cao đạo đức cùng tình cảm sâu đậm của hắn.

Lạc Hưởng Ngôn thì sao? Cười nhạo một tiếng, mũi hếch lên trời: “Tình cảm sâu đậm là cái quái gì? Hữu tình là con mẹ nó!”

Lời nói ác độc, mê người, có thù tất báo đúng với câu: “Phụ nữ không ác độc đứng không vững”

Lưu manh, phúc hắc, tự xưng là phong lưu luôn kiên trì: “Đàn ông cầm thú chắc hắn phải như vậy”. đúng chất lưu manh.

Một tờ giấy kết hôn đưa hai người cột vào với nhau, từ đấu đá với nhau cho đến cùng nhau đấu đá người ngoài.

Mà kẻ ngoài đây lại là kẻ độc phụ (phụ nữ gian ác) thì sẽ triển khai như thế nào?

Từ trước đến giờ Tang Đồng đều không ưa người chồng hợp pháp của mình. Với chỉ số mưu trí cao bằng nửa thân dưới ngựa đực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nỗ lực tôn vinh đạo đức cùng tình cảm sâu đậm của hắn. Lạc Hưởng Ngôn thì sao ? Cười nhạo một tiếng, mũi hếch lên trời : “ Tình cảm sâu đậm là cái quái gì ? Hữu tình là con mẹ nó ! ” Lời nói độc ác, mê người, có thù tất báo đúng với câu : “ Phụ nữ không độc ác đứng không vững ” Lưu manh, phúc hắc, tự xưng là giàu sang luôn kiên trì : “ Đàn ông cầm thú chắc hắn phải như vậy ”. đúng chất lưu manh. Một tờ giấy kết hôn đưa hai người cột vào với nhau, từ đấu đá với nhau cho đến cùng nhau đấu đá người ngoài. Mà kẻ ngoài đây lại là kẻ độc phụ ( phụ nữ gian ác ) thì sẽ tiến hành như thế nào ? Giới thiệuTừ trước đến giờ Tang Đồng đều không ưa người chồng hợp pháp của mình. Với chỉ số mưu trí cao bằng nửa thân dưới ngựa đực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nỗ lực tôn vinh đạo đức cùng tình cảm sâu đậm của hắn. Lạc Hưởng Ngôn thì sao ? Cười nhạo một tiếng, mũi hếch lên trời : “ Tình cảm sâu đậm là cái quái gì ? Hữu tình là con mẹ nó ! ” Lời nói độc ác, mê người, có thù tất báo đúng với câu : “ Phụ nữ không độc ác đứng không vững ” Lưu manh, phúc hắc, tự xưng là phong phú luôn kiên trì : “ Đàn ông cầm thú chắc hắn phải như vậy ”. đúng chất lưu manh. Một tờ giấy kết hôn đưa hai người cột vào với nhau, từ đấu đá với nhau cho đến cùng nhau đấu đá người ngoài. Mà kẻ ngoài đây lại là kẻ độc phụ ( phụ nữ gian ác ) thì sẽ tiến hành như thế nào ?

Chương 1. Bên ngoài gặp vụng trộm

Gió thổi nhè nhẹ, trời xanh mây trắng, Tang Đồng đứng cô độc trên vách núi, tóc búi cao, váy dài rủ xuống từng dải gấm tung bay, sau lưng là mây mù lượn lờ một mảng mênh mông.

Đột nhiên, từ nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, đang nhanh chóng tiến gần vách núi.

Tang Đồng quay mặt lại, sắc mặt vui vẻ đưa đôi mắt mênh mông chăm chú nhìn về con đường phía trước.

Sương mù tràn ngập dần dần tản ra, chỉ thấy một người đàn ông tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, đầu đội mũ giáp vàng, người mặc áo giáp bạc, một tay cầm thương, tay giữ cương ngựa. Tuấn mã chồm lên hí vang trời…..

Trái tim Tang Đồng kích động tột đỉnh, hai tay đè lấy ngực làm sáng vẻ Tây Thi ôm ngực, nỉ non: “Nguyên…..”

Người đàn ông mặt mày nghiêm nghị ghì lấy cương ngựa, con ngựa chồm lên rồi dừng lại vẫy đuôi thở phì phò liếc nhìn Tang Đồng.

Người đàn ông buông dây chương, rút từ trên hông một quyển vải, tiêu sái xoạt một tiếng mở ra, hô lớn: “Thánh chỉ đến……Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết. Tang Thị đức nghệ có thừa, tài mạo vô song, thông mẫn khiêm tốn rất được lòng trẫm, nay được giải Kim Phủ dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất, đặc chế thành Kim Phủ đề tỏ lòng ngợi khen….”

Tang Đồng vui mừng nhướng mày, nhấc làn váy lên chân thành cảm tạ: “Dân nữ Tang Thị tạ Thánh Thượng ân điển…..”

Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy một hồi gió lạnh thấu xương ập đến, một chiếc búa vàng cực đại ập tới, Tang Đồng trợn tròn hai mắt, qua lớp ánh vàng chỉ thấy nụ cười quyến rũ của người đàn ông kia. Một câu cũng không kịp thốt lên, chỉ nghe tiếng “Ầm” một cái rồi lăn xuống vách đá……

“Rầm……”

Tang Đồng kêu thảm một tiếng, suýt nữa thì ngã xuống đất. Từ từ đứng dậy mờ mịt nhìn xung quanh một phen mới chậm rãi tỉnh táo lại. Cửa sổ không đóng, sắc trời bên ngoài đã tối, bộ phim truyền hình còn chưa kết thúc, nữ chính còn đang nằm bên vách núi vừa nắm chặt lấy tay người đàn ông tà mỵ đến lôi cuốn vừa hoa lê đái vũ gầm thét: “Ta nhất quyết không thả, ta chết cũng không buông tay, muốn chết chúng ta cùng chết….”

“Hô ….Thì ra trời đã tối……” Tang Đồng lẩm bẩm nhào lên trên giường, lăn qua lăn lại lăn lông lốc vài vòng mới chầm chập tắt ti vi, mở tủ treo quần áo chuẩn bị thay quần áo ra cửa.

Thời điểm này tại thành phố T ở các đại lộ đang tắc đường, đoàn xe giống như bị tê liệt, nửa ngày mới tiến được vài mét. Tang Đồng thoải mái nhàn nhã mà ngồi nhìn kính chiếu hậu trang điểm, thời gian vẫn còn sớm, cô một chút cũng không nóng nảy.

Tô xong đôi môi đỏ mọng, Tang Đồng hả hê đẩy cái cần gạt nhiều màu sắc, một chân đạp ga cứng rắn chen vào chỗ trống bên cạnh theo dòng xe chạy đã thông suốt nghênh ngang rời đi.

Hàn Tả Tả mặc đồ công sở, tóc búi gọn ghẽ đằng sau gáy, dung nhan nghiêm trang đến mức hoàn toàn có thể ngồi trên bàn đàm phán. Cố tình mặc trang phục nghiêm túc như vậy cũng không khiến cho cô cảm thấy không tự nhiên. Dường như cô đang ở vị trí hoàn cảnh là phòng họp nghiêm cẩn chứ không phải là tiệc rượu xa hoa lãng phí này.

Người ta nói ngực lớn thì không có não nhưng trong nghề không ai dám xem nhẹ người đại diên như Hàn Tả Tả. Ngực cô và trí thông minh hoàn toàn không có mối quan hệ trực tiếp, người nào xem nhẹ cô chỉ còn nước hối hận không thể chui vào bụng mẹ mà sinh ra lần nữa.

Cho nên ở làng giải trí chuyên ăn tươi nuốt sống người, Hàn Tả Tả vẫn đứng vững vàng trên đôi chân của mình, tuyệt đối không phải là cái loại vũ khí sắc bén như “Vũ khí nhân gian”! (nguyên câu là “nhân gian hung khí” chữ “hung” chỉ là ngực, ý chỉ là đàn bà chỉ dựa vào ngực to để kiếm sống)

Hàn Tả Tả vừa ứng phó với người đàn ông đang dính lấy cô bắt chuyện vừa cầm lấy ly rượu nhấp một miếng, chuyển mắt một cái đã thấy Tang Đồng đẩy cửa vào, hiển nhiên trang điểm như một con gà lòe loẹt đang được bầy hạc xung quanh để ý. Không hiểu vì sao Hàn Tả Tả nhìn cách hóa trang của Tang Đồng trong đầu không tự chủ liên tưởng đến tiếng “tục tục” của gà mẹ, nhịn không được lập tức phun hết rượu lên mặt ngươi đàn ông trước mặt.

Trong lòng Hàn Tả Tả bất đắc dĩ mắng nhỏ một câu, bình tĩnh đưa cho người đàn ông kia một bịch khăn giấy nói: “Xin lỗi tiên sinh, bạn gái của tôi tới.”

Người đàn ông kia vốn đang định phất tay ý bảo không có chuyện gì vừa nghe cô nói khuôn mặt anh tuấn nhất thời nhăn túm lại cùng với đám nước trên mặt vô cùng biểu cảm.

“Ơ, Hàn Đại Tả, mày lại bắt nạt người ta rồi, chậc chậc chậc,nhìn xem đang quay đầu chạy trối chết kìa! Mày bắt nạt anh ta thế nào đấy?”

Hàn Tả Tả không để ý tới cô, vẫy vẫy tay tỏ ý muốn mang rượu ra, lúc này mới liếc nhìn Tang Đồng.

“Hôm nay mày chắc chưa kịp uống thuốc?”

Tang Đồng lúc này mới phản ứng kịp: “Mày mới có bệnh ấy! Nhìn mày hôm nay già lên bao nhiêu là tuổi, không so đo với mày, quà cho mày đây!”

Hàn Tả Tả ưu nhã nhún vai một cái, đem quà tặng nhét thẳng vào trong túi xách.

Tang Đồng nhất thời mất hứng: “Sao mày không xem tao tặng mày cái gì?”

Hàn Tả Tả khinh bỉ liếc cô một cái: “Hàng năm sinh nhật tao,mày không đưa tao không phải là váy thì là bài hát mày viết, mỏng như vậy không cần nhìn tao cũng biết là gì rồi!”

Tang Đồng cũng không tính bạn chê, cười ha hả cầm ly rượu lên cụng một cái: “Sinh nhật vui vẻ nha Đại Tả, đó là….vừa đúng lúc tao viết xong ca khúc tặng mày đó!”

Hàn Tả Tả biết kể từ khi Tang Đồng thối lui khỏi làng giải trí sẽ không sáng tác cho ai bất kỳ bài hát nào, lần này coi như là vì người bạn thân cực kỳ nên cũng không nói thêm nữa đem một phần bánh ngọt trên bàn đẩy trước mặt cô bạn.

Tang Đồng còn chưa có ăn cơm tối lập tức mặt mày hớn hở ăn, ăn hơn phân nửa liền bỏ lại thìa nhỏ chạy đi nhảy.

Hàn Tả Tả nhìn phần bánh ngọt còn dưa lại thở dài. Mấy năm Tang Đồng làm nghệ sỹ phải giữ gìn vóc người, mặc kệ ăn cái gì cũng sẽ ăn một nửa bỏ nửa, không nghĩ hai năm rồi thói quen vẫn không thay đổi.

Tang Đồng cá lội trườn vào đám đông đang quay cuồng cùng với âm nhạc bắt đầu nhảy.

So với những người đang nhảy ở kia thì cô hoàn toàn khác, Tang Đồng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp và nghiêm khắc nên không bao lâu điệu nhảy hoa mỹ này đã trở thành một vòng tròn vây lấy Tang Đồng làm trung tâm.

Lúc này Lạc Hưởng Ngôn tay trong tay với mỹ nữ tiến vào, liếc nhìn trong sàn nhảy thấy một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo đen bó sát người, cơ bắp cuồn cuộn đang đưa tay ôm lấy bà xã mình, phần hông dán chặt, mông Tang Đồng ngạo nghễ ưỡn lên đang quay cuồng theo điệu nhảy.

Tang Đồng cũng vừa nhìn thấy ông chồng danh nghĩa của mình nhưng chút hốt hoảng cũng không có, ném cho Lạc Hưởng Ngôn một cái nhìn mê hồn, cái mông lắc điên cuồng khiến cho bốn phía hò reo huýt sáo.

Mỹ nữ bên cạnh Lạc Hưởng Ngôn hung hăng mắng thầm Tang Đồng một cái, bĩu môi gắt giọng: “Chết tiệt, đang nhìn ở đâu đấy?”

Lạc Hưởng Ngôn nheo nheo mắt, cợt nhả nâng chiếc cằm hơi nhọn của mỹ nữ, ngón trỏ xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng cười trêu chọc: “Bảo bối, anh yêu nhất là bộ dạng ăn giấm chua này của em!”

Tang Đồng nhảy được sung sướng lâm ly, toàn thân gân cốt cũng được giãn ra, nhảy đến bên cạnh Lạc Hưởng Ngôn. Đầu tiên chăm chú nhìn cô gái đang dính chặt lấy hắn rồi quay ra cười mỉm với Lạc Hưởng Ngôn.

“Từ lúc nào Lạc Nhị đã có khẩu vị nặng như vậy? Có chừng mực nha kẻo ngày mai đứng thẳng lên không được.”

Lạc Hưởng Ngôn lơ đễnh cười cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân, cực kỳ mập mờ hỏi: “Bảo bối, nói cho em gái này biết hông của Nhị gia có mạnh mẽ không?”

Mỹ nữ che miệng, xinh đẹp mà cười, mười ngón tay sơn móng tay đỏ thẫm tôn lên da mặt trắng bệch phối hợp với đôi mắt kẻ đậm dưới ánh đèn mờ ảo nhìn có vẻ quỷ dị.

Tang Đồng uống một ngụm rượu to thêm lớn mật, trong bụng ưu tư nhìn Lạc Hưởng Ngôn: “Nhị gia, ngài…..cố gắng hưởng thụ mỹ nhân nha, không quấy rầy!”

Hàn Tả Tả mắt thấy tất cả, thấy Tang Đồng nhào tới nhíu mày hỏi: “Không nhảy nữa?”

Tang Đồng vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Không nữa, Đại Tả, nơi này không phải là yêu tinh ở động Bàn Ty mà là quỷ miếu của Lão Yêu ngàn năm, ta về thôi!”

Hàn Tả Tả gật đầu một cái, cô vốn lúc tan việc chạy tới đã sớm không nhịn được lập tức tính tiền rồi về.

Tang Đồng trở về nhà, lập tức ném tóc giả, nhảy suốt đêm toàn thân đổ mồ hôi, bỏ được khăn trùm đầu xuống cũng cảm thấy đỉnh đầu khí nóng mù mịt hung hăng gãi đầu bứt tai lao thẳng vào phòng tắm dội.

Tắm xong tâm tình vui vẻ Tang Đồng mới phát hiện quên mang quần áo, nghĩ lại tối nay Lạc Hưởng Ngôn không về liền quấn khăn tắm thoải mái mở cửa ra ngoài.

Uống hết cốc nước lạnh, Tang Đồng cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, quay người lại thấy bóng người tối om đứng ở đó nhất thời sợ hết hồn.

“Tách….”

Lạc Hưởng Ngôn bật đèn lên khoanh tay ôm ngực tựa vào tường âm trầm nhìn chằm chằm cô.

Tang Đồng thở một hơi, thấy ánh mắt Lạc Hưởng Ngôn trong lòng giật mình, giữ chặt khăn tắm đi tới ân cần mở miệng: “Thế này là thế nào? Sao trở về sớm vậy? Haizz, sớm nói cho anh “túng dục thương thân”, bình thường khẩu vị nhạt chút đi, cái loại dáng người yêu tinh nhìn là bốc hỏa như vậy bớt trêu chọc là tốt hơn. Nhìn cái là bốc khói, chậc chậc, nhìn thấy đôi gò kia cẩn thận không ngột chết người!”

Lạc Hưởng Ngôn ngẩng mặt lên, mặt tràn đầy buồn bã phẫn hận: “Đầu năm nay…… đúng là hàng giả gài bẫy người….!”

Tang Đồng trừng mắt nhìn, cố đè khuôn mặt hả hê xuống bày ra khuôn mặt tri tâm tri kỷ với với nụ cười ôn hòa hỏi: “Sao vậy?”

Lạc Hưởng Ngôn nhất thời bắt đầu tức giận kể khổ: “Cô ta lừa tôi! Cô không biết đâu…bộ ngực của cô ta nhìn sướng mắt biết bao nhiêu, mặc y phục có thể tạm nhìn, lột sạch con mẹ nó mau sệ xuống rốn rồi! Lúc đầu tôi còn nhìn trúng cô ta bởi cái gò kia. Vào phòng cởi áo lót thì đẩy lên nách! Nằm xuống tuyệt hơn cả, tản ra như thể bánh nướng, quá ngán! Hại tôi một chút hăng hái cũng mất! Đã thế cô ta còn dám bảo tôi không được…..Haizzz, cô bảo xem, tôi không được thì ai được?”

Nói xong, Lạc Hưởng Ngôn tỏ vẻ mặt bi phẫn vừa yên lặng không một tiếng động đánh úp vào ngực Tang Đồng.

Tang Đồng hừ lạnh một tiếng, vung tay đập ma trảo của hắn mắng: “Tự làm tự chịu!”

Lạc Hưởng Ngôn trần trụi nhìn chằm chằm bộ ngực cô tiếc nuối mà chép chép miệng, vuốt vuốt vết thương trên mu bàn tay mà cảm thán: “Quả nhiên còn là tự nhiên tinh khiết không ô nhiễm là dụ người nhất nha!”

Tang Đồng tức giận đạp hắn một cái: “Anh không thể khiêm tốn chút nào sao? Ăn vụng xong rồi nhớ đem mép chùi sạch sẽ! Cũng bởi vì hành động không cẩn thận của anh mà hại tôi suốt ngày bị nhà báo bao vây chặn đánh, chắc mai tôi lại phải ứng phó với đám người đó rồi…..”

Lạc Hưởng Ngôn chẳng hề để ý gãi gãi cằm, lời lẽ hùng hồn nói: “Vậy sao có thể trách tôi đây? Làm một người đàn ông khỏe mạnh trẻ tuổi, muốn tôi hành động chừng mực thật là quá đáng sơn. Huống chi đám phụ nữ kia cứ dính sát, gặp dịp thi chơi mà thôi, nếu quá lạnh lùng cự tuyệt sẽ bị người ta chỉ trích là không hiểu phong tình đấy! Hơn nữa họ ngưỡng mộ tôi, tôi lại mềm lòng sao nỡ làm đau lòng họ? Haizzz, thế nào cũng không được à…..”

Đối với da mặt dày như hắn Tang Đồng cảm thấy sâu sắc là nên khiến hắn, than nhẹ nói: “Tình yêu của anh đúng là rẻ mạt….Đừng quá tự tin vào mình, anh tự cho mình như đống phân mới ra lò, hấp dẫn đám ruồi muỗi vo ve tre già măng mọc? Lạc Nhị gia anh ngàn năm nhiều nhất cũng chỉ là đám phân chó, một trận gió cũng thổi bay hết mùi!”

Nói xong không hề cho Lạc Hưởng Ngôn có cơ hội nói mỉa, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.

Lạc Hưởng Ngôn bị nghẹn ở cổ, một từ cũng không thốt ra nổi hầm hừ trở về phòng mình.Gió thổi nhè nhẹ, trời xanh mây trắng, Tang Đồng đứng cô độc trên vách núi, tóc búi cao, váy dài rủ xuống từng dải gấm tung bay, sau sống lưng là mây mù lượn lờ một mảng bát ngát. Đột nhiên, từ nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, âm thanh ngày càng rõ ràng, đang nhanh gọn tiến gần vách núi. Tang Đồng quay mặt lại, sắc mặt vui tươi đưa đôi mắt bát ngát chú ý nhìn về con đường phía trước. Sương mù tràn ngập từ từ tản ra, chỉ thấy một người đàn ông tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, đầu đội mũ giáp vàng, người mặc áo giáp bạc, một tay cầm thương, tay giữ cương ngựa. Tuấn mã chồm lên hí vang trời … .. Trái tim Tang Đồng kích động tột đỉnh, hai tay đè lấy ngực làm sáng vẻ Tây Thi ôm ngực, nỉ non : “ Nguyên … .. ” Người đàn ông mặt mày nghiêm nghị ghì lấy cương ngựa, con ngựa chồm lên rồi dừng lại vẫy đuôi thở phì phò liếc nhìn Tang Đồng. Người đàn ông buông dây chương, rút từ trên hông một quyển vải, tiêu sái xoạt một tiếng mở ra, hô lớn : “ Thánh chỉ đến … … Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết. Tang Thị đức nghệ có thừa, tài mạo vô song, thông mẫn nhã nhặn rất được lòng trẫm, nay được giải Kim Phủ dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất, đặc chế thành Kim Phủ đề tỏ lòng ngợi khen …. ” Tang Đồng vui mừng nhướng mày, nhấc làn váy lên chân thành cảm tạ : “ Dân nữ Tang Thị tạ Thánh Thượng ân điển … .. ” Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy một hồi gió lạnh thấu xương ập đến, một chiếc búa vàng cực lớn ập tới, Tang Đồng trợn tròn hai mắt, qua lớp ánh vàng chỉ thấy nụ cười điệu đàng của người đàn ông kia. Một câu cũng không kịp thốt lên, chỉ nghe tiếng “ Ầm ” một cái rồi lăn xuống vách đá … … “ Rầm … … ” Tang Đồng kêu thảm một tiếng, suýt nữa thì ngã xuống đất. Từ từ đứng dậy sầm uất nhìn xung quanh một phen mới chậm rãi tỉnh táo lại. Cửa sổ không đóng, sắc trời bên ngoài đã tối, bộ phim truyền hình còn chưa kết thúc, nữ chính còn đang nằm bên vách núi vừa nắm chặt lấy tay người đàn ông tà mỵ đến hấp dẫn vừa hoa lê đái vũ gầm thét : “ Ta nhất quyết không thả, ta chết cũng không buông tay, muốn chết tất cả chúng ta cùng chết …. ” “ Hô …. Thì ra trời đã tối … … ” Tang Đồng lẩm bẩm nhào lên trên giường, lăn qua lăn lại lăn lông lốc vài vòng mới chầm chập tắt ti vi, mở tủ treo quần áo sẵn sàng chuẩn bị thay quần áo ra cửa. Thời điểm này tại thành phố T ở những quốc lộ đang tắc đường, đoàn xe giống như bị tê liệt, nửa ngày mới tiến được vài mét. Tang Đồng tự do nhàn nhã mà ngồi nhìn kính chiếu hậu trang điểm, thời hạn vẫn còn sớm, cô một chút ít cũng không nóng nảy. Tô xong đôi môi đỏ mọng, Tang Đồng hả hê đẩy cái cần gạt nhiều sắc tố, một chân đạp ga cứng rắn chen vào chỗ trống cạnh bên theo dòng xe chạy đã thông suốt nghênh ngang rời đi. Hàn Tả Tả mặc đồ văn phòng, tóc búi gọn ghẽ đằng sau gáy, dung nhan nghiêm trang đến mức trọn vẹn hoàn toàn có thể ngồi trên bàn đàm phán. Cố tình mặc phục trang tráng lệ như vậy cũng không khiến cho cô cảm thấy không tự nhiên. Hình như cô đang ở vị trí thực trạng là phòng họp nghiêm cẩn chứ không phải là tiệc rượu xa hoa tiêu tốn lãng phí này. Người ta nói ngực lớn thì không có não nhưng trong nghề không ai dám xem nhẹ người đại diên như Hàn Tả Tả. Ngực cô và trí mưu trí trọn vẹn không có mối quan hệ trực tiếp, người nào xem nhẹ cô chỉ còn nước hối hận không hề chui vào bụng mẹ mà sinh ra lần nữa. Cho nên ở làng vui chơi chuyên ăn tươi nuốt sống người, Hàn Tả Tả vẫn đứng vững vàng trên đôi chân của mình, tuyệt đối không phải là cái loại vũ khí sắc bén như “ Vũ khí nhân gian ” ! ( nguyên câu là “ nhân gian hung khí ” chữ “ hung ” chỉ là ngực, ý chỉ là đàn bà chỉ dựa vào ngực to để kiếm sống ) Hàn Tả Tả vừa ứng phó với người đàn ông đang dính lấy cô bắt chuyện vừa cầm lấy ly rượu nhấp một miếng, chuyển mắt một cái đã thấy Tang Đồng đẩy cửa vào, hiển nhiên trang điểm như một con gà lòe loẹt đang được bầy hạc xung quanh chú ý. Không hiểu vì sao Hàn Tả Tả nhìn cách hóa trang của Tang Đồng trong đầu không tự chủ liên tưởng đến tiếng “ tục tục ” của gà mẹ, nhịn không được lập tức phun hết rượu lên mặt ngươi đàn ông trước mặt. Trong lòng Hàn Tả Tả bất đắc dĩ mắng nhỏ một câu, bình tĩnh đưa cho người đàn ông kia một bịch khăn giấy nói : “ Xin lỗi tiên sinh, bạn gái của tôi tới. ” Người đàn ông kia vốn đang định phất tay ý bảo không có chuyện gì vừa nghe cô nói khuôn mặt anh tuấn nhất thời nhăn túm lại cùng với đám nước trên mặt vô cùng biểu cảm. “ Ơ, Hàn Đại Tả, mày lại bắt nạt người ta rồi, chậc chậc chậc, nhìn xem đang quay đầu chạy trối chết kìa ! Mày bắt nạt anh ta thế nào đấy ? ” Hàn Tả Tả không chú ý tới cô, vẫy vẫy tay tỏ ý muốn mang rượu ra, lúc này mới liếc nhìn Tang Đồng. “ Hôm nay mày chắc chưa kịp uống thuốc ? ” Tang Đồng lúc này mới phản ứng kịp : “ Mày mới có bệnh ấy ! Nhìn mày thời điểm ngày hôm nay già lên bao nhiêu là tuổi, không so đo với mày, quà cho mày đây ! ” Hàn Tả Tả ưu nhã nhún vai một cái, đem quà Tặng nhét thẳng vào trong túi xách. Tang Đồng nhất thời mất hứng : “ Sao mày không xem tao Tặng Ngay mày cái gì ? ” Hàn Tả Tả khinh bỉ liếc cô một cái : “ Hàng năm sinh nhật tao, mày không đưa tao không phải là váy thì là bài hát mày viết, mỏng dính như vậy không cần nhìn tao cũng biết là gì rồi ! ” Tang Đồng cũng không tính bạn chê, cười ha hả cầm ly rượu lên cụng một cái : “ Sinh nhật vui tươi nha Đại Tả, đó là …. vừa đúng lúc tao viết xong ca khúc khuyến mãi mày đó ! ” Hàn Tả Tả biết kể từ khi Tang Đồng thối lui khỏi làng vui chơi sẽ không sáng tác cho ai bất kể bài hát nào, lần này coi như là vì người bạn thân cực kỳ nên cũng không nói thêm nữa đem một phần bánh ngọt trên bàn đẩy trước mặt cô bạn. Tang Đồng còn chưa có ăn cơm tối lập tức mặt mày hớn hở ăn, ăn hơn phân nửa liền bỏ lại thìa nhỏ chạy đi nhảy. Hàn Tả Tả nhìn phần bánh ngọt còn dưa lại thở dài. Mấy năm Tang Đồng làm nghệ sỹ phải giữ gìn vóc người, mặc kệ ăn cái gì cũng sẽ ăn 50% bỏ nửa, không nghĩ hai năm rồi thói quen vẫn không biến hóa. Tang Đồng cá lội trườn vào đám đông đang quay cuồng cùng với âm nhạc mở màn nhảy. So với những người đang nhảy ở kia thì cô trọn vẹn khác, Tang Đồng đã trải qua đào tạo và giảng dạy chuyên nghiệp và nghiêm khắc nên không bao lâu điệu nhảy hoa mỹ này đã trở thành một vòng tròn vây lấy Tang Đồng làm TT. Lúc này Lạc Hưởng Ngôn tay trong tay với mỹ nữ tiến vào, liếc nhìn trong sàn nhảy thấy một người đàn ông to lớn mặc một chiếc áo đen bó sát người, cơ bắp cuồn cuộn đang đưa tay ôm lấy bà xã mình, phần hông dán chặt, mông Tang Đồng ngạo nghễ ưỡn lên đang quay cuồng theo điệu nhảy. Tang Đồng cũng vừa nhìn thấy ông chồng danh nghĩa của mình nhưng chút hoảng loạn cũng không có, ném cho Lạc Hưởng Ngôn một cái nhìn mê hồn, cái mông lắc điên cuồng khiến cho bốn phía hò reo huýt sáo. Mỹ nữ bên cạnh Lạc Hưởng Ngôn hung hăng mắng thầm Tang Đồng một cái, bĩu môi gắt giọng : “ Chết tiệt, đang nhìn ở đâu nhé ? ” Lạc Hưởng Ngôn nheo nheo mắt, cợt nhả nâng chiếc cằm hơi nhọn của mỹ nữ, ngón trỏ xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng cười trêu chọc : “ Bảo bối, anh yêu nhất là bộ dạng ăn giấm chua này của em ! ” Tang Đồng nhảy được sung sướng lâm ly, body toàn thân gân cốt cũng được giãn ra, nhảy đến bên cạnh Lạc Hưởng Ngôn. Đầu tiên chú ý nhìn cô gái đang dính chặt lấy hắn rồi quay ra cười mỉm với Lạc Hưởng Ngôn. “ Từ lúc nào Lạc Nhị đã có khẩu vị nặng như vậy ? Có chừng mực nha kẻo ngày mai đứng thẳng lên không được. ” Lạc Hưởng Ngôn lơ đễnh cười cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của mỹ nhân, cực kỳ mập mờ hỏi : “ Bảo bối, nói cho em gái này biết hông của Nhị gia có can đảm và mạnh mẽ không ? ” Mỹ nữ che miệng, xinh đẹp mà cười, mười ngón tay sơn móng tay đỏ thẫm tôn lên da mặt trắng bệch phối hợp với đôi mắt kẻ đậm dưới ánh đèn mờ ảo nhìn có vẻ như quỷ dị. Tang Đồng uống một ngụm rượu to thêm lớn mật, trong bụng ưu tư nhìn Lạc Hưởng Ngôn : “ Nhị gia, ngài … .. cố gắng nỗ lực tận hưởng mỹ nhân nha, không quấy rầy ! ” Hàn Tả Tả mắt thấy tổng thể, thấy Tang Đồng nhào tới nhíu mày hỏi : “ Không nhảy nữa ? ” Tang Đồng vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói : “ Không nữa, Đại Tả, nơi này không phải là yêu tinh ở động Bàn Ty mà là quỷ miếu của Lão Yêu ngàn năm, ta về thôi ! ” Hàn Tả Tả gật đầu một cái, cô vốn lúc tan việc chạy tới đã sớm không nhịn được lập tức tính tiền rồi về. Tang Đồng trở về nhà, lập tức ném tóc giả, nhảy suốt đêm body toàn thân đổ mồ hôi, bỏ được khăn trùm đầu xuống cũng cảm thấy đỉnh đầu khí nóng mù mịt hung hăng gãi đầu bứt tai lao thẳng vào phòng tắm dội. Tắm xong tâm tình vui tươi Tang Đồng mới phát hiện quên mang quần áo, nghĩ lại tối nay Lạc Hưởng Ngôn không về liền quấn khăn tắm tự do mở cửa ra ngoài. Uống hết cốc nước lạnh, Tang Đồng cảm thấy body toàn thân tự do vô cùng, quay người lại thấy bóng người tối om đứng ở đó nhất thời sợ hết hồn. “ Tách …. ” Lạc Hưởng Ngôn bật đèn lên khoanh tay ôm ngực tựa vào tường âm trầm nhìn chằm chằm cô. Tang Đồng thở một hơi, thấy ánh mắt Lạc Hưởng Ngôn trong lòng giật mình, giữ chặt khăn tắm đi tới ân cần mở miệng : “ Thế này là thế nào ? Sao quay trở lại sớm vậy ? Haizz, sớm nói cho anh “ túng dục thương thân ”, thông thường khẩu vị nhạt chút đi, cái loại dáng người yêu tinh nhìn là bốc hỏa như vậy bớt trêu chọc là tốt hơn. Nhìn cái là bốc khói, chậc chậc, nhìn thấy đôi gò kia cẩn trọng không ngột chết người ! ” Lạc Hưởng Ngôn ngẩng mặt lên, mặt tràn trề buồn bã phẫn hận : “ Đầu năm nay … … đúng là hàng giả gài bẫy người …. ! ” Tang Đồng trừng mắt nhìn, cố đè khuôn mặt hả hê xuống bày ra khuôn mặt tri tâm tri kỷ với với nụ cười ôn hòa hỏi : “ Sao vậy ? ” Lạc Hưởng Ngôn nhất thời khởi đầu tức giận kể khổ : “ Cô ta lừa tôi ! Cô không biết đâu … bộ ngực của cô ta nhìn sướng mắt biết bao nhiêu, mặc y phục hoàn toàn có thể tạm nhìn, lột sạch con mẹ nó mau sệ xuống rốn rồi ! Lúc đầu tôi còn nhìn trúng cô ta bởi cái gò kia. Vào phòng cởi áo lót thì đẩy lên nách ! Nằm xuống tuyệt hơn cả, tản ra như thể bánh nướng, quá ngán ! Hại tôi một chút ít nhiệt huyết cũng mất ! Đã thế cô ta còn dám bảo tôi không được … .. Haizzz, cô bảo xem, tôi không được thì ai được ? ” Nói xong, Lạc Hưởng Ngôn tỏ vẻ mặt bi phẫn vừa yên lặng không một tiếng động đánh úp vào ngực Tang Đồng. Tang Đồng hừ lạnh một tiếng, vung tay đập ma trảo của hắn mắng : “ Tự làm tự chịu ! ” Lạc Hưởng Ngôn trần trụi nhìn chằm chằm bộ ngực cô hụt hẫng mà chép chép miệng, vuốt vuốt vết thương trên mu bàn tay mà cảm thán : “ Quả nhiên còn là tự nhiên tinh khiết không ô nhiễm là dụ người nhất nha ! ” Tang Đồng tức giận đạp hắn một cái : “ Anh không hề nhã nhặn chút nào sao ? Ăn vụng xong rồi nhớ đem mép chùi thật sạch ! Cũng chính bới hành vi không cẩn trọng của anh mà hại tôi suốt ngày bị nhà báo vây hãm chặn đánh, chắc mai tôi lại phải ứng phó với đám người đó rồi … .. ” Lạc Hưởng Ngôn chẳng hề chú ý gãi gãi cằm, lời lẽ hùng hồn nói : “ Vậy sao hoàn toàn có thể trách tôi đây ? Làm một người đàn ông khỏe mạnh trẻ tuổi, muốn tôi hành vi chừng mực thật là quá đáng sơn. Huống chi đám phụ nữ kia cứ dính sát, gặp dịp thi chơi mà thôi, nếu quá lạnh nhạt cự tuyệt sẽ bị người ta chỉ trích là không hiểu phong tình đấy ! Hơn nữa họ ngưỡng mộ tôi, tôi lại mềm lòng sao nỡ làm đau lòng họ ? Haizzz, thế nào cũng không được à … .. ” Đối với da mặt dày như hắn Tang Đồng cảm thấy thâm thúy là nên khiến hắn, than nhẹ nói : “ Tình yêu của anh đúng là rẻ mạt …. Đừng quá tự tin vào mình, anh tự cho mình như đống phân mới ra lò, mê hoặc đám ruồi muỗi vo ve tre già măng mọc ? Lạc Nhị gia anh ngàn năm nhiều nhất cũng chỉ là đám phân chó, một trận gió cũng thổi bay hết mùi ! ” Nói xong không hề cho Lạc Hưởng Ngôn có thời cơ nói mỉa, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại. Lạc Hưởng Ngôn bị nghẹn ở cổ, một từ cũng không thốt ra nổi hầm hừ trở về phòng mình .

Đã sửa bởi Askim lúc 21.08.2014, 01 : 24, lần sửa thứ 2 .

Tìm kiếm với từ khoá :

Được thanks
            Share
Xem thông tin cá nhân

Bora, Nelumbo nucifera, Ta mê Thần Quân, sâu ngủ ngày
4 thành viên đã gởi lời cảm ơn Askim về bài viết trên :

     

Có bài mới 20.08.2014, 20:43
Hình đại diện của thành viên

AskimV.I.P of CLB Tiểu ThuyếtV.I.P of CLB Tiểu Thuyết

 

Ngày tham gia: 01.06.2013, 23:42
Bài viết: 13697
Được thanks: 12184 lần
Điểm: 10.35

Tài sản riêng:

11Có bài mới Re: [ Hiện đại] Màu xanh huyền bí- Miêu Diệc Hửu Tú – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2 .

Tang Đồng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới từ từ tỉnh lại.

Sau khi rửa mặt xong ra ngoài mới phát hiện Lạc Hưởng Ngôn trước khi đi còn để lại đồ ăn sáng. Tang Đồng vội vã ăn qua loa một chút, nhớ tới bản thảo còn chút dở dang liền trở lại phòng ngủ mở máy tính bắt đầu công việc.

Tang Đồng thuộc loại thay đổi giữa chừng, hai năm trước thối lui khỏi làng giải trí sau liền chạy đi học mấy tháng thiết kế, cũng may bởi vì trước kia vì nguyên nhân công việc nên đối với đồng phục có nghiên cứu, lại có khả năng mỹ thuật tạo hình nên có thể chậm rãi bắt đầu. Vừa mới bắt đầu là tự mình làm sau đó đăng bán trên mạng, không ngờ tới dần dần có chút danh tiếng rồi liên hệ với công ty chuyên may đồng phục đem bản thiết kế cho họ để cho họ làm. Về sau là công ty phụ trách luôn việc tiêu thụ sản phẩm.

Đem bản vẽ cho người quản lý và giải thích cặn kẽ về yêu cầu vải vóc Tang Đồng vẫn không yên lòng. Đối với loại đồng phục này yêu cầu vải vô cùng cao, không để ý sẽ ra thứ phẩm.

Suy nghĩ một chút, Tang Đồng liền dọn dẹp một chút để ra ngoài, chuẩn bị tự mình đi một chuyến đích thân chọn vải đưa đến.

Xong việc thì đến tối cô mới trở về, Tang Đồng vừa đến khu nhà lập tức một đám người ào ào xông đến, ánh đèn flash lóe sáng liên tục, các nhà báo xông đến cửa xe tùy tiện bát nháo hỏi.

“Chào Tang tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy bài báo mới đăng về Lạc tiên sinh?”

“Tang tiểu thư, về việc Lạc Nhị gia sau cưới còn bên ngoài…Chuyện này cô có suy nghĩ thế nào?”

“Tang tiểu thư, Lạc Nhị gia giữa đêm khuya tay trong tay với một cô gái công khai ra vào nightclub, xin hỏi đây có phải là nguyên nhân chứng tỏ hôn nhân của hai người đang gặp nguy cơ?”

“Tang tiểu thư……”

Mắt thấy hôm nay nhất định là chạy không thoát, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là trong lòng hung hăng mắng Lạc Hưởng Ngôn, bất đắc dĩ mở cửa xe ra xuống xe.

Vừa xuống xe, Tang Đồng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, khẽ mím môi, toàn bộ khí chất nhất thời “Lãnh diễm cao quý”.

Thấy Tang Đồng xuống xe, các nhà báo nhất thời vô cùng kích động, phía sau ùn lên phía trước đặt câu hỏi, vấn đề sau còn bén nhọn hơn vấn đề trước, khí thế vô cùng dọa người.

Loại trận chiến này Tang Đồng hoàn toàn không để vào mắt, khinh thường cười cười ánh mắt quét một vòng, ngạo mạn hỏi: “Anh vừa mới hỏi hôn nhân của tôi đang gặp nguy cơ?”

Tang Đồng cười nhạo một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường chê cười một tiếng, giọng nói mang theo vừa đúng là không mảnh: “Thật buồn cười, nếu như là anh thì anh có vì một người phụ nữ diện mạo không có chút tiếng tăm nào mà ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi sao?”

Vị nhà báo bị hỏi ngược lại nhất thời im lặng, đây cũng không phải Tang Đồng quá tự phụ, cô nói sự thật, cô nàng tiểu tam trong tin đồn kia bất luận là tướng mạo hay khí chất đều so ra kém Tang Đồng mấy bậc.

Mắt thấy tin tức scandal tới tay không thu hoạch được gì, một nhà báo khác chưa hết hy vọng xông đến hỏi: “Người ta nói vợ không bằng thiếp thiếp không bằng trộm, chẳng lẽ Tang tiểu thư không có chút lo lắng nào sao? Dù sao thì Lạc Nhị gia với thân gia tướng mạo như vậy sẽ khiến nhiều cô gái mơ tưởng…..”

Tang Đồng lạnh lùng cười một tiếng đọc một chuỗi số di động: “Đây là số điện thoại của cô gái đó, thật hay giả mọi người tự đích thân đi hỏi, không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm vợ chồng chúng tôi.”

Thốt ra lời này, mọi người đều im lặng, khuôn mặt không cam lòng nhưng cũng không có cách nào, đang chuẩn bị rút lui đi thăm dò tin tức của Tiểu tam kia không ngờ một vị nhà báo còn trẻ không hiểu chuyện lớn tiếng hỏi: “Tang tiểu thư, hai năm trước đang lúc sự nghiệp đỉnh sao bởi vì kết hôn đã tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, xin hỏi hiện tại cô có ý định quay lại?”

Lời này vừa nói ra chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, có người vốn định rút cũng quay lại, mặc dù trong lòng đối vẫn xem thường đối với nhà báo mới này nhưng trong vẫn mong đợi đáp án.

Tang Đồng khinh bỉ nhìn qua thẻ trên ngực hắn đột nhiên cười cười: “Anh là người mới sao, sao có thể hỏi những vấn đề tầm thường sớm đã không có tin tức để đào móc rồi. Hiện tại hôn nhân của tôi đang mỹ mãn chỉ muốn thật sự hưởng thụ thế giới của hai người. Mà chưa kể đến tân hôn của chúng tôi còn nóng hổi, không thừa thời gian đây! Các vị cứ yên tâm, nếu như tôi có ý định quay lại nhất định sẽ báo cho mọi người, đến lúc đó còn dựa vào các vị đây hỗ trợ….”

Tang Đồng quét qua mọi người một cái, chuyển chủ đề: “Hiện tại xin các vị thương xót, đừng theo tôi nữa, sắc trời không còn sớm, tôi còn phải về nấu cơm đây!”

Trong lòng họ hiểu rõ cười cười, khách khí rời đi.

Lạc Hưởng Ngôn mặc dù với Tang Đồng là vợ chồng hợp pháp nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực. Trước khi kết hôn hai người đã có giao hẹn không can thiệp vào chuyện của nhau. Mặc dù Lạc Hưởng Ngôn thỉnh thoảng có trở về chỗ này ở nhưng đại đa số là ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cho nên Tang Đồng ăn tùy tiện vài thứ rồi mau chóng vào phòng ngủ bắt đầu sửa đổi bản thiết kế.

Có lẽ bởi vì ngày hôm nay phiền lòng quá nhiều lại bị đội chó săn bao vây một phen nên Tang Đồng thế nào cũng không thể tĩnh tâm được, bản thảo thay đổi hoàn toàn không ưng ý.

Tang Đồng thở dài, dứt khoát đứng lên hoạt động một chút. Căn phòng nhà trơn chủ có một mình cô lộ ra vẻ vắng lạnh đến kỳ lạ.

Nhớ tới lúc mới chuyển đến, phòng khách ở tầng một có treo một chiếc đồng hồ báo thức khổng lồ cứ “Tích tắc tích tắc” vang lên càng lộ vẻ trống trải yên tĩnh. Tang Đồng dường như bị ám ảnh, cứ nghe thấy tiếng chuông cả đêm mất ngủ, cái loại âm thanh này thật khiến cho người ta lo âu phiền não.

Sau đó không biết vì sao Lạc Hưởng Ngôn lại biết được nhanh chóng đổi thành đồng hồ điện tử trong nhà không còn âm thanh thúc dục lòng người nữa.

Tang Đồng lấy trong tủ lạnh ra mấy bình rượu ngồi trên ban công từ từ uống.

Ban đầu vì tránh khỏi quấy rầy, Lạc Hưởng Ngôn cố ý mua nhà thật xa, xung quanh hết sức yên tĩnh, gia đình ở gần đó cũng phải đi mười mấy phút đồng hồ.

Trong thành thị rất khó nhìn thấy sao, đêm không hoàn toàn tối hắn mà là mờ mờ ảo ảo. Đầu thu gió có chút lạnh lại vô cùng thấm vào ruột gan.

Chốc lát đã cạn hết hai chai, Tang Đông thuận tay mở chai thứ ba đột nhiên nhớ tới nhiều năm về trước…. Quãng thời gian tốt nghiệp trung học là khoảng thời gian nghỉ hè khá dài, khí trời nóng bức cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của cô chút nào. Sau khi tốt nghiệp trung học như giải thoát khỏi lồng giam cả người cô như nhẹ cả gánh mỗi ngày cùng Hàn Tả Tả lên kế hoạch đi chơi ở đâu, không hề nghĩ đến một lần tâm huyết dâng trào đã làm thay đổi vận mệnh của bọn họ.

Vì kiếm chi phí cho đi du lịch nên Hàn Tả Tả kiếm công việc làm thêm hè kéo thêm cả Tang Đồng mỗi ngày trên đường tích cực phát tờ rơi.

Có một lần, trung tâm Thương mại điện tử Thương Thành, một nhãn hiệu điện thoại di động tuyển các cô gái trẻ làm tuyên truyền. Cũng không biết có phải là vì nguyên nhân đặt sân khấu tại quảng trường, trang trí hoa tươi cùng bóng bay sặc sỡ rồi ca hát nhảy múa hấp dẫn người qua đường.

Hàn Tả Tả từ nhỏ đã rất láu lỉnh, cô không muốn mình trang điểm đậm mặc đồ như vũ nữ Thượng Hải xưa lên múa máy liền giật dây Tang Đồng lên đài còn mình đứng phía sau chỉ đạo.

Tang Đồng dưới sự dụ dỗ cưỡng bức của Hàn Tả Tả bất đắc dĩ mặc chiếc váy ngắn màu vàng óng ánh, đi đôi giày cao gót hạ giá lên đài. Nhìn xuống khán giả phía dưới hau háu nhìn người đẹp đến mức tục khiến cho Hàn Tả Tả không đành lòng nhìn thẳng.

Ban đầu vốn là cô cùng với cô gái kia cùng hát một bài hát đang thịnh hành. Bài hát đó thì sến và tục đến cực điểm, Tang Đồng kiên trì nghe hai lần chuẩn bị cùng cô gái kia phối hợp xướng vài câu. Không nghĩ tới cô gái kia lại luống cuống, âm nhạc chát chúa vang lên mà hai người sửng sốt không lên tiếng nổi. Dưới đài dường như có chút muốn xem kịch vui, có người còn huýt sáo chế giễu.

Cô gái kia mắt đỏ hoe nhìn bộ dạng lã chã chực khóc. Tang Đồng lập tức nóng nảy, cô sẽ nhớ được lời nếu như cô ta có dẫn dắt một chút. May thay cô phản ứng mau há miệng vỗ vỗ mic làm bộ thiết bị có vẫn đề sau đó quay ra liều mạng nháy mắt với Hàn Tả Tả.

Hàn Tả Tả không hổ là hảo hữu từ nhỏ lớn lên với Tang Đồng, một ánh mắt cũng hiểu ý từ của Tang Đồng quyết định nhanh chóng đổi bài.

Giai điệu quen thuộc vang lên, trong lòng Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, may mà bài hát có thể hát được.

Cho nên, Tang Đồng cũng không thèm để ý tới cô gái kia nữa dần dần đắm chìm trong âm nhạc.

“I haven’t re¬al¬ly ev¬er found a place that I call home

I nev¬er stick around quite long enough to make it

I apol¬ogize that once again I’m not in love

But it’s not as if I mind that your heart ain’t ex¬act¬ly break¬ing

It’s just a thought, on¬ly a thought……”

Âm hưởng thiết bị cũng không tốt còn ở giữa mùa hè nóng bức nhưng trên đường bước chân những người đi bộ đi qua chợt dừng lại. Trên quảng trường người tới tụ tập càng nhiều, phía dưới vốn ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại.

Hàn Tả Tả ở phía sau đài đắc ý vỗ tay.

Tang Đồng phảng phất không cảm nhận được biến hóa quanh mình, vẫn giữ chặt mic lặng lặng đứng trên đài đắm chìm trong bài “life for rent”. Hơi mang chút cô độc, có chút lưu lạc cô đơn, loại cảm giác này giống như một dòng suối mát trong chậm rãi chảy qua lòng người đang nôn nóng mang theo một tia mát mẻ.

“To trav¬el the world alone and live my life more sim¬ply

I have no idea what’s hap¬pened to that dream

Cos there’s re¬al¬ly noth¬ing left here to stop me

It’s just a thought, on¬ly a thought……”

Lời ca chỉ nhớ rõ hơn phân nửa, không nhớ rõ thì hát thầm, chất giọng mũi thầm này thế nhưng lại mang lại hiệu quả ngoài ý muốn. Sau khi kết thúc bài hát một lúc lâu đám người mới có tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng lớn, tiếng trầm trồ khen ngợi càng ngày càng nhiều.

Tang Đồng kinh ngạc quay đầu lại đã nhìn thấy Hàn Tả Tả cười đưa ngón cái lên với cô, lúc này cô mới kịp phản ứng vội vàng quay xuống dưới cúi đầu cảm ơn.

Đến dưới đài, người quản lý cười híp mắt nghênh đón: “Cô bé hát không tệ lắm, sao, cô định hát mấy bài? Hoạt động của chúng ta sẽ là ba ngày….”

Tang Đồng vừa nghe xong thật vui vẻ, dù sao cũng chỉ là hát hai bài, so với việc đi phát tờ rơi dưới trời nắng to thế này thì công việc này dễ dàng hơn nhiều. Đang định đáp ứng thì Hàn Tả Tả hung hăng kéo lại.

Hàn Tả Tả trợn mắt nhìn cô một cái, quay mặt sang nghiêm trang mặc cả: “Thật ngại nha, lần biểu diễn này giá 150 đồng vốn là hai tổ chia đều nhưng cô gái kia luống cuống, nhờ chúng tôi phản ứng kịp mới không bị hỏng cho nên lần này tiền phải thuộc về chúng tôi mới đúng.”

Người quản lý tất nhiên là đáp ứng: “Được được được, tiền này vốn là của hai cô….Thế này đi, hay là với giá này, hai ngày tới cô hát tiếp được chứ?”

Hàn Tả Tả bắt đầu tin miệng có thể bậy, ra vẻ làm khó khăn: “Điều này e rằng không được…… Chúng tôi còn phải đi chỗ khác nữa lại không thể thất tín….”

Nghe một chút, nghe một chút! Mấy lời của Hàn Tả Tả các siêu sao thường nói là! Tang Đồng kiêu ngạo mà ưỡn ngực ánh mắt nhìn Hàn Tả Tả tràn đầy kính sợ.

Quản lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, tôi trả thêm các cô 100 đồng nữa. ngày mai các cô hát thêm 2 bài nữa…..”

Hàn Tả Tả khẽ mỉm cười: “Tôi cảm thấy một bài là được rồi, nhiều ngược lại khiến cho người ta thêm phiền chán huống chi….Mục đích của các ông vốn là lấy cớ tuyên truyền chứ đâu phải là hội thi hát, ông nói xem có đúng không?”

Quản lý lúc này mới thật tình đánh giá Hàn Tả Tả, đột nhiên cười lớn: “Cô bé này thật là không đơn giản…..Được rồi được rồi, xem các cô là học sinh một bài thì một bài!”

Tang Đồng trợn tròn mắt, cô phát truyền đơn một buổi mới có 2 đồng rưỡi nhưng giờ hát một bài tùy tiện….Mẹ nó, đúng là không thể tin nổi!

Hàn Tả Tả cảm thấy nhìn bộ mặt ngu ngốc của cô cực kỳ không hài lòng kín đáo dẫm cô một cái, bình tĩnh gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi!”Tang Đồng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới từ từ tỉnh lại. Sau khi rửa mặt xong ra ngoài mới phát hiện Lạc Hưởng Ngôn trước khi đi còn để lại đồ ăn sáng. Tang Đồng vội vã ăn qua loa một chút ít, nhớ tới bản thảo còn chút dở dang liền trở lại phòng ngủ mở máy tính khởi đầu việc làm. Tang Đồng thuộc loại biến hóa giữa chừng, hai năm trước thối lui khỏi làng vui chơi sau liền chạy đi học mấy tháng phong cách thiết kế, cũng may chính bới trước kia vì nguyên do việc làm nên so với đồng phục có điều tra và nghiên cứu, lại có năng lực mỹ thuật tạo hình nên hoàn toàn có thể chậm rãi khởi đầu. Vừa mới khởi đầu là tự mình làm sau đó đăng bán trên mạng, không ngờ tới từ từ có chút khét tiếng rồi liên hệ với công ty chuyên may đồng phục đem bản thiết kế cho họ để cho họ làm. Về sau là công ty đảm nhiệm luôn việc tiêu thụ loại sản phẩm. Đem bản vẽ cho người quản trị và lý giải cặn kẽ về nhu yếu vải vóc Tang Đồng vẫn không yên lòng. Đối với loại đồng phục này nhu yếu vải vô cùng cao, không chú ý sẽ ra thứ phẩm. Suy nghĩ một chút ít, Tang Đồng liền quét dọn một chút ít để ra ngoài, chuẩn bị sẵn sàng tự mình đi một chuyến đích thân chọn vải đưa đến. Xong việc thì đến tối cô mới quay trở lại, Tang Đồng vừa đến khu nhà lập tức một đám người ào ào xông đến, ánh đèn flash lóe sáng liên tục, những nhà báo xông đến cửa xe tùy tiện bát nháo hỏi. “ Chào Tang tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy bài báo mới đăng về Lạc tiên sinh ? ” “ Tang tiểu thư, về việc Lạc Nhị gia sau cưới còn bên ngoài … Chuyện này cô có tâm lý thế nào ? ” “ Tang tiểu thư, Lạc Nhị gia giữa đêm khuya tay trong tay với một cô gái công khai minh bạch ra vào nightclub, xin hỏi đây có phải là nguyên do chứng tỏ hôn nhân gia đình của hai người đang gặp rủi ro tiềm ẩn ? ” “ Tang tiểu thư … … ” Mắt thấy ngày hôm nay nhất định là chạy không thoát, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là trong lòng hung hăng mắng Lạc Hưởng Ngôn, bất đắc dĩ mở cửa xe ra xuống xe. Vừa xuống xe, Tang Đồng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, khẽ mím môi, hàng loạt khí chất nhất thời “ Lãnh diễm cao quý ”. Thấy Tang Đồng xuống xe, những nhà báo nhất thời vô cùng kích động, phía sau ùn lên phía trước đặt câu hỏi, yếu tố sau còn bén nhọn hơn yếu tố trước, khí thế vô cùng dọa người. Loại trận chiến này Tang Đồng trọn vẹn không để vào mắt, khinh thường cười cười ánh mắt quét một vòng, ngạo mạn hỏi : “ Anh vừa mới hỏi hôn nhân gia đình của tôi đang gặp rủi ro tiềm ẩn ? ” Tang Đồng cười nhạo một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường chê cười một tiếng, giọng nói mang theo vừa đúng là không mảnh : “ Thật buồn cười, nếu như là anh thì anh có vì một người phụ nữ diện mạo không có chút tiếng tăm nào mà tác động ảnh hưởng đến đời sống của chúng tôi sao ? ” Vị nhà báo bị hỏi ngược lại nhất thời tĩnh mịch, đây cũng không phải Tang Đồng quá tự phụ, cô nói thực sự, cô nàng tiểu tam trong tin đồn thổi kia bất luận là tướng mạo hay khí chất đều so ra kém Tang Đồng mấy bậc. Mắt thấy tin tức scandal tới tay không thu hoạch được gì, một nhà báo khác chưa hết kỳ vọng xông đến hỏi : “ Người ta nói vợ không bằng thiếp thiếp không bằng trộm, chẳng lẽ Tang tiểu thư không có chút lo ngại nào sao ? Dù sao thì Lạc Nhị gia với thân gia tướng mạo như vậy sẽ khiến nhiều cô gái mơ tưởng … .. ” Tang Đồng lãnh đạm cười một tiếng đọc một chuỗi số di động : “ Đây là số điện thoại cảm ứng của cô gái đó, thật hay giả mọi người tự đích thân đi hỏi, không nên làm tác động ảnh hưởng đến đời sống tình cảm vợ chồng chúng tôi. ” Thốt ra lời này, mọi người đều im re, khuôn mặt không cam lòng nhưng cũng không có cách nào, đang sẵn sàng chuẩn bị rút lui đi thăm dò tin tức của Tiểu tam kia không ngờ một vị nhà báo còn trẻ không hiểu chuyện lớn tiếng hỏi : “ Tang tiểu thư, hai năm trước đang lúc sự nghiệp đỉnh sao chính bới kết hôn đã công bố rút lui khỏi làng vui chơi, xin hỏi hiện tại cô có dự tính quay lại ? ” Lời này vừa nói ra chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, có người vốn định rút cũng quay lại, mặc dầu trong lòng đối vẫn xem thường so với nhà báo mới này nhưng trong vẫn mong đợi đáp án. Tang Đồng khinh bỉ nhìn qua thẻ trên ngực hắn đùng một cái cười cười : “ Anh là người mới sao, sao hoàn toàn có thể hỏi những yếu tố tầm thường sớm đã không có tin tức để đào móc rồi. Hiện tại hôn nhân gia đình của tôi đang mỹ mãn chỉ muốn thật sự tận hưởng quốc tế của hai người. Mà chưa kể đến tân hôn của chúng tôi còn nóng giãy, không thừa thời hạn đây ! Các vị cứ yên tâm, nếu như tôi có dự tính quay lại nhất định sẽ báo cho mọi người, đến lúc đó còn dựa vào những vị đây tương hỗ …. ” Tang Đồng quét qua mọi người một cái, chuyển chủ đề : “ Hiện tại xin những vị thương xót, đừng theo tôi nữa, sắc trời không còn sớm, tôi còn phải về nấu cơm đây ! ” Trong lòng họ hiểu rõ cười cười, khách khí rời đi. Lạc Hưởng Ngôn mặc dầu với Tang Đồng là vợ chồng hợp pháp nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực. Trước khi kết hôn hai người đã có giao hẹn không can thiệp vào chuyện của nhau. Mặc dù Lạc Hưởng Ngôn đôi lúc có trở về chỗ này ở nhưng đại đa số là ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cho nên vì thế Tang Đồng ăn tùy tiện vài thứ rồi mau chóng vào phòng ngủ mở màn sửa đổi bản thiết kế. Có lẽ chính do ngày ngày hôm nay lo ngại quá nhiều lại bị đội chó săn vây hãm một phen nên Tang Đồng thế nào cũng không hề tĩnh tâm được, bản thảo biến hóa trọn vẹn không vừa lòng. Tang Đồng thở dài, dứt khoát đứng lên hoạt động giải trí một chút ít. Căn phòng nhà trơn chủ có một mình cô lộ ra vẻ vắng lạnh đến kỳ lạ. Nhớ tới lúc mới chuyển đến, phòng khách ở tầng một có treo một chiếc đồng hồ đeo tay báo thức khổng lồ cứ “ Tích tắc tích tắc ” vang lên càng lộ vẻ trống trải yên tĩnh. Tang Đồng có vẻ như bị ám ảnh, cứ nghe thấy tiếng chuông cả đêm mất ngủ, cái loại âm thanh này thật khiến cho người ta lo âu phiền não. Sau đó không biết vì sao Lạc Hưởng Ngôn lại biết được nhanh gọn đổi thành đồng hồ đeo tay điện tử trong nhà không còn âm thanh thúc dục lòng người nữa. Tang Đồng lấy trong tủ lạnh ra mấy bình rượu ngồi trên ban công từ từ uống. Ban đầu vì tránh khỏi quấy rầy, Lạc Hưởng Ngôn cố ý mua nhà thật xa, xung quanh rất là yên tĩnh, mái ấm gia đình ở gần đó cũng phải đi mười mấy phút đồng hồ đeo tay. Trong thành thị rất khó nhìn thấy sao, đêm không trọn vẹn tối hắn mà là mờ mờ ảo ảo. Đầu thu gió có chút lạnh lại vô cùng thấm vào ruột gan. Chốc lát đã cạn hết hai chai, Tang Đông thuận tay mở chai thứ ba đùng một cái nhớ tới nhiều năm về trước …. Quãng thời hạn tốt nghiệp trung học là khoảng chừng thời hạn nghỉ hè khá dài, khí trời nóng nực cũng không tác động ảnh hưởng đến tâm tình của cô chút nào. Sau khi tốt nghiệp trung học như giải thoát khỏi lồng giam cả người cô như nhẹ cả gánh mỗi ngày cùng Hàn Tả Tả lên kế hoạch đi chơi ở đâu, không hề nghĩ đến một lần tận tâm dâng trào đã làm đổi khác vận mệnh của bọn họ. Vì kiếm ngân sách cho đi du lịch nên Hàn Tả Tả kiếm việc làm làm thêm hè kéo thêm cả Tang Đồng mỗi ngày trên đường tích cực phát tờ rơi. Có một lần, TT Thương mại điện tử Thương Thành, một thương hiệu điện thoại di động tuyển những cô gái trẻ làm tuyên truyền. Cũng không biết có phải là vì nguyên do đặt sân khấu tại trung tâm vui chơi quảng trường, trang trí hoa tươi cùng bóng bay sặc sỡ rồi ca hát nhảy múa mê hoặc người qua đường. Hàn Tả Tả từ nhỏ đã rất tinh ranh, cô không muốn mình trang điểm đậm mặc đồ như vũ nữ Thượng Hải xưa lên múa máy liền giật dây Tang Đồng lên đài còn mình đứng phía sau chỉ huy. Tang Đồng dưới sự dụ dỗ cưỡng bức của Hàn Tả Tả bất đắc dĩ mặc chiếc váy ngắn màu vàng óng ánh, đi đôi giày cao gót hạ giá lên đài. Nhìn xuống người theo dõi phía dưới hau háu nhìn người mẫu đến mức tục khiến cho Hàn Tả Tả không đành lòng nhìn thẳng. Ban đầu vốn là cô cùng với cô gái kia cùng hát một bài hát đang thông dụng. Bài hát đó thì sến và tục đến cực điểm, Tang Đồng kiên trì nghe hai lần chuẩn bị sẵn sàng cùng cô gái kia phối hợp xướng vài câu. Không nghĩ tới cô gái kia lại luống cuống, âm nhạc chát chúa vang lên mà hai người sửng sốt không lên tiếng nổi. Dưới đài có vẻ như có chút muốn xem kịch vui, có người còn huýt sáo chế giễu. Cô gái kia mắt đỏ hoe nhìn bộ dạng lã chã chực khóc. Tang Đồng lập tức nóng nảy, cô sẽ nhớ được lời nếu như cô ta có dẫn dắt một chút ít. May thay cô phản ứng mau há miệng vỗ vỗ mic làm bộ thiết bị có vẫn đề sau đó quay ra liều mạng nháy mắt với Hàn Tả Tả. Hàn Tả Tả không hổ là hảo hữu từ nhỏ lớn lên với Tang Đồng, một ánh mắt cũng hiểu ý từ của Tang Đồng quyết định hành động nhanh gọn đổi bài. Giai điệu quen thuộc vang lên, trong lòng Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, may mà bài hát hoàn toàn có thể hát được. Cho nên, Tang Đồng cũng không thèm chú ý tới cô gái kia nữa từ từ đắm chìm trong âm nhạc. “ I haven’t re ¬ al ¬ ly ev ¬ er found a place that I call homeI nev ¬ er stick around quite long enough to make itI apol ¬ ogize that once again I’m not in loveBut it’s not as if I mind that your heart ain’t ex ¬ act ¬ ly break ¬ ingIt’s just a thought, on ¬ ly a thought … … ” Âm hưởng thiết bị cũng không tốt còn ở giữa mùa hè nực nội nhưng trên đường bước chân những người đi bộ đi qua chợt dừng lại. Trên trung tâm vui chơi quảng trường người tới tụ tập càng nhiều, phía dưới vốn ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại. Hàn Tả Tả ở phía sau đài đắc ý vỗ tay. Tang Đồng phảng phất không cảm nhận được biến hóa quanh mình, vẫn giữ chặt mic lặng lặng đứng trên đài đắm chìm trong bài “ life for rent ”. Hơi mang chút cô độc, có chút lưu lạc đơn độc, loại cảm xúc này giống như một dòng suối mát trong chậm rãi chảy qua lòng người đang nóng vội mang theo một tia thoáng mát. “ To trav ¬ el the world alone and live my life more sim ¬ plyI have no idea what’s hap ¬ pened to that dreamCos there’s re ¬ al ¬ ly noth ¬ ing left here to stop meIt’s just a thought, on ¬ ly a thought … … ” Lời ca chỉ nhớ rõ hơn phân nửa, không nhớ rõ thì hát thầm, chất giọng mũi thầm này thế nhưng lại mang lại hiệu suất cao ngoài ý muốn. Sau khi kết thúc bài hát một lúc lâu đám người mới có tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó tiếng vỗ tay ngày càng lớn, tiếng trầm trồ khen ngợi ngày càng nhiều. Tang Đồng kinh ngạc quay đầu lại đã nhìn thấy Hàn Tả Tả cười đưa ngón cái lên với cô, lúc này cô mới kịp phản ứng hấp tấp vội vàng quay xuống dưới cúi đầu cảm ơn. Đến dưới đài, người quản trị cười híp mắt nghênh đón : “ Cô bé hát không tệ lắm, sao, cô định hát mấy bài ? Hoạt động của tất cả chúng ta sẽ là ba ngày …. ” Tang Đồng vừa nghe xong thật vui tươi, dù sao cũng chỉ là hát hai bài, so với việc đi phát tờ rơi dưới trời nắng to thế này thì việc làm này thuận tiện hơn nhiều. Đang định cung ứng thì Hàn Tả Tả hung hăng kéo lại. Hàn Tả Tả trợn mắt nhìn cô một cái, quay mặt sang nghiêm trang mặc cả : “ Thật ngại nha, lần trình diễn này giá 150 đồng vốn là hai tổ chia đều nhưng cô gái kia luống cuống, nhờ chúng tôi phản ứng kịp mới không bị hỏng do đó lần này tiền phải thuộc về chúng tôi mới đúng. ” Người quản trị tất yếu là cung ứng : “ Được được được, tiền này vốn là của hai cô …. Thế này đi, hay là với giá này, hai ngày tới cô hát tiếp được chứ ? ” Hàn Tả Tả khởi đầu tin miệng hoàn toàn có thể bậy, ra vẻ làm khó khăn vất vả : “ Điều này e rằng không được … … Chúng tôi còn phải đi chỗ khác nữa lại không hề thất tín …. ” Nghe một chút ít, nghe một chút ít ! Mấy lời của Hàn Tả Tả những siêu sao thường nói là ! Tang Đồng kiêu ngạo mà ưỡn ngực ánh mắt nhìn Hàn Tả Tả tràn trề kính sợ. Quản lý tâm lý một chút ít rồi nói : “ Như vậy đi, tôi trả thêm những cô 100 đồng nữa. ngày mai những cô hát thêm 2 bài nữa … .. ” Hàn Tả Tả khẽ mỉm cười : “ Tôi cảm thấy một bài là được rồi, nhiều ngược lại khiến cho người ta thêm phiền chán huống chi …. Mục đích của những ông vốn là lấy cớ tuyên truyền chứ đâu phải là hội thi hát, ông nói xem có đúng không ? ” Quản lý lúc này mới thật tình nhìn nhận Hàn Tả Tả, đùng một cái cười lớn : “ Cô bé này thật là không đơn thuần … .. Được rồi được rồi, xem những cô là học viên một bài thì một bài ! ” Tang Đồng trợn tròn mắt, cô phát truyền đơn một buổi mới có 2 đồng rưỡi nhưng giờ hát một bài tùy tiện …. Mẹ nó, đúng là không hề tin nổi ! Hàn Tả Tả cảm thấy nhìn bộ mặt ngu ngốc của cô cực kỳ không hài lòng kín kẽ dẫm cô một cái, bình tĩnh gật đầu : “ Cứ quyết định hành động vậy đi ! ”


Tìm kiếm với từ khoá :

Được thanks
            Share
Xem thông tin cá nhân

sâu ngủ ngày
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Askim về bài viết trên :

     

Có bài mới 20.08.2014, 20:45
Hình đại diện của thành viên

AskimV.I.P of CLB Tiểu ThuyếtV.I.P of CLB Tiểu Thuyết

 

Ngày tham gia: 01.06.2013, 23:42
Bài viết: 13697
Được thanks: 12184 lần
Điểm: 10.35

Tài sản riêng:

11Có bài mới Re: [ Hiện đại] Màu xanh huyền bí- Miêu Diệc Hửu Tú – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 3 .

Miếng bánh từ trên trời rơi xuống

Ánh mắt Tang Đồng vừa u buồn vừa kích động chợt cảm thấy tâm tình của mình thật giống như ong mật, ngọt đến ưu thương……

Cô vẫn biết mình hát không tệ lắm nhưng không nghĩ được nhiều người yêu thích như vậy. Thời điểm đứng trên sân khấu được nhều người ủng hộ Tang Đồng cảm thấy có được kết quả như vậy chỉ sợ không lấy một phân tiền cũng đáng giá.

Khi đó, Tang Đồng cùng Hàn Tả Tả còn đắm chìm trong đắc ý bởi khoản tiền nho nhỏ kiếm được mà hoàn toàn không biết buổi biểu diễn xế chiều hôm nay được một người qua đường quay lại post lên mạng. Trong một đêm lượng view tăng nhanh đột biến.

Tang Đồng ở trên quảng trường hát ba ngày, người qua đường dừng lại lắng nghe ngày càng nhiều.

Ngày thứ ba hát xong lúc tẩy trang đã là ban đêm rồi. Tang Đồng cùng với Hàn Tả Tả sung sướng đếm lấy số tiền mấy ngày qua kiếm được đang chuẩn bị đi ăn khao mình thì chợt giữa đường có người cản lại.

Người đàn ông đó chừng ba mươi tuổi, mang một cái kính màu xanh khổng lồ đến khoa trương, ăn mặc hết sức thời thượng.

Tang Đồng nhìn vào cái khăn tam giác hắn quàng ngang cổ trong lòng buồn bực: “Trời nóng như vậy còn quàng khăn không sợ bị rôm sảy sao?”

Hàn Tả Tả hết sức cảnh giác đánh giá đối phương nghĩ thầm: “Người đàn ông này ăn diện so với Tang Đồng lúc nãy còn kinh khủng hơn, quả thật có thể tin vào mắt có thể nhìn người, nói không chừng còn vớ phải tên biến thái.”

Hàn Tả Tả tiến tới một bước che ở trước mặt Tang Đồng ra vẻ lão thành khách khí hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Người đàn ông kia không thèm để ý đến Hàn Tả Tả, một tay đút vào túi quần, một tay sờ sờ cằm nhìn chằm chằm vào Tang Đồng từ trên xuống dưới giống như là đánh giá một món đồ. Hồi lâu hắn mới gật đầu, sau đó cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh lập tức tiến đến đưa cho cô một danh thiếp.

“Chào các cô, chúng tôi là công ty truyền thông quốc tế Mia, đây là tổng giám đốc âm nhạc Dương Húc Văn. Tang tiểu thư hát vô cùng tốt, hình thức cũng tốt rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Không biết các cô có hứng thúc tham gia lớp huấn luyện năm nay của chúng tôi? Nếu như thông qua cuộc thi sẽ có cơ hội ký hợp đồng thành nghệ sỹ chính thức…..

Miếng bánh thật to từ trên trời rơi xuống, nện đến mắt Tang Đồng nổi cả đom đóm vội nhanh chóng đưa mắt sang nhìn Hàn Tả Tả.

Hàn Tả Tả phe phẩy danh thiếp trên tay không nói lời nào chờ Tang Đồng quyết định. Nhìn con người núi Thái Sơn có đổ xuống mặt cũng không đổi sắc kia khiến cho Tang Đồng trong nháy mắt bình tĩnh lại.

Tang Đồng suy tư một phen mới mở miệng: “Tôi muốn thử đến chỗ hai người trước mới suy nghĩ kỹ một chút mới có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, hai người….”

Vẫn đứng bên cạnh không nói chuyện, đột nhiên Dương Húc Văn lên tiếng: “Có thể, cho cô một tuần để suy nghĩ. Cụ thể thế nào Hannah sẽ nói cho cô biết, có vấn đề gì cứ hỏi Hannah.”

Trên đời này có cô bé nào không có mơ mộng được làm ngôi sao? Đứng trên ánh đèn sân khấu, tùy ý có thể phô ra sức quyến rũ của bản thân, được vô số người nâng niu mến mộ tôn sùng, điều đó đối với bất kỳ thiếu nữ nào mà nói là không thể kháng cự nổi hấp dẫn.

Tang Đồng tất nhiên không có cách nào cự tuyệt được cơ hội lớn như vậy. Công ty truyền thông quốc tế Mia là công ty số một trong làng giải trí. Mà Dương Húc Văn được khen là thầy giáo tài năng, nếu như có thể được ký hợp đồng với Mia và được Dương Húc Văn chỉ đạo thì vinh quang sẽ không phải là giấc mộng xa vời.

Một tuần sau, Tang Đồng đứng ở phòng học để huấn luyện, trở thành một trong hai mươi học viên mà Mia chiêu thu…..

Bóng đêm càng sâu, xung quanh im ắng không một âm thanh nào. Tang Đồng đá văng vỏ chai bên cạnh liêu xiêu trở về phòng. Đứng trước tấm gương lớn, trong gương cô bé vẫn trẻ tuổi xinh đẹp, so với năm 17 tuổi càng thêm thành thục. Bởi vì uống rượu khiến cho đôi má càng thêm đỏ bừng nhưng lại càng xinh đẹp.

Tang Đồng nhìn vào gương nhẹ nhàng cười, mũi chân trái khẽ chuyển động, hai cánh tay mềm mại đưa lên theo đúng chuẩn bước khởi đầu.

Động tác này từng luyện qua vô số lần trong bài căn bản, hôm nay tập lại vẫn không thấy có chút nào khó khăn cả.

Huấn luyện là việc vừa gian khổ vừa khô khan, hoàn toàn không thú vị như cô tưởng tượng. Trời thì nóng bức, trên sàn tập trên người ai nấy đều thâm tím mấy mảng nhưng vẫn cố cắn răng luyện tập.

Mười chín người khác thông qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn mà vào, chỉ có Tang Đồng là đích thân Dương Húc Văn chọn trúng mà đưa đến. Cũng chính bởi vì thế mà phải càng thêm cố gắng dùng thực lực để đánh tan những căm mắt khinh thường kia.

Có thể đi vào lớp huấn luyện của Mia thực lực không dám để cho người ta khinh thường, dõi mắt nhìn lại đều là trang phục thời thượng, tuấn nam mỹ nữ gọn gàng mà xinh đẹp.

Tang Đồng lén lút quan sát khắp phòng phát hiện một đôi không giống như tất cả mọi người ở đây.

Sở dĩ cô chú ý đến bọn họ là vì cách ăn mặc, mặc dù rất sạch sẽ nhưng vẫn không thể che giấu đi những vết ố đã được giặt rất nhiều lần.

Hai người bọn họ ở trong góc, tuổi cô gái chắc cũng tầm tuổi Tang Đồng, cô gái đang tập lại động tác vừa học mà làm vẫn chưa được chuẩn, chàng trai đứng bên cạnh giúp cô chỉnh lại đúng tư thế.

Chắc là cảm thấy điều gì đó, chàng trai bỗng ngẩng đầu nhìn lại, Tang Đồng vội vàng không kịp quay đi chợt nhìn thẳng vào đôi mắt đó.

Nên hình dung ánh mắt đó như thế nào nhỉ?

Mang theo chút trong trẻo lạnh lùng, một chút đạm bạc mà ẩn sâu trong đó là dã tâm bừng bừng khiến cho con ngươi đen tỏa sáng.

Gương mặt mới trút đi nét non nớt, nhìn qua đã thấy vô cùng anh tuấn. Bộ quần áo ố vàng không thể che giấu đi dáng người cao lớn vững chãi.

Tang Đồng có chút ngây người, thế nhưng chàng trai chỉ cười nhẹ, nụ cười khiến cho băng tuyết đều tan rã, sau đó vẫn tiếp tục chuyên chú sửa động tác cho cô gái.

Sau nhiều ngày huấn luyện, đây là nụ cười duy nhất mà Tang Đồng thấy nó không mang nghĩa khác ngoài nụ cười.

Và đây cũng là lần đầu tiên Tang Đồng chính thức gặp Lương Nguyên.

Tang Đồng nhẹ nhàng xoay người, cảm thấy đầu muốn mê man, trí nhớ rối rắm tràn vào đầu nhức nhối như muốn nổ tung.

Tang Đồng rên rỉ một tiếng tung chăn nằm trên giường ngủ thật say.

Trong giấc mơ vẫn là sàn tập bằng gỗ trước có một tấm gương lớn, trong phòng tập rộng lớn có một chàng trai với nụ cười như ánh mặt trời đỡ lấy Tang Đồng khi cô đang xoay người sắp ngã.

Ngón tay thon dài mà có lực, nhiệt độ trong lòng bàn tay xuyên thấu qua làn da nóng bỏng vào tận đáy lòng. Chóp mũi ngửi thấy hơi thở sạch sẽ, có thể thấy được mùi thơm ngát nhẹ nhàng của bột giặt, hoàn toàn không có mùi chua bẩn của đàn ông sau khi vận động kịch liệt..

Tang Đồng nhẹ giọng cảm ơn: “Cám ơn, tôi tên là Tang Đồng, tôi tên là Tang Đồng, mộc để tang, đan sam đồng.”

“Lương Nguyên, nguyên viễn lưu trường đích nguyên.” (có nghĩa là bắt nguồn từ nơi xa mà chảy mãi). Lương Nguyên mỉm cười: “Bên kia là em gái tôi, Lương Tiểu Nghệ.”

Cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, Tang Đồng rất nhanh chóng quen thuộc với Lương Tiểu Nghệ. Lương Tiểu Nghệ là cô gái dễ xấu hổ, khuôn mặt hết sức thanh tú, vóc người tin tế mang theo cảm giác yếu đuối tựa như đóa hoa sen trắng khiến cho người ta yêu mến mà thương cảm.

Mùa hạ năm đó ba người cùng nhau cố gắng, sau mỗi ngày huấn luyện sẽ cùng nhau đến một chỗ để tiếp tục luyện tập.

Mùa thu đã đến, chương trình học lớp huấn luyện đã tiến hành được một nửa. Kỹ thuật biễu diễn cũng như diễn xuất đã học xong, Tang Đồng phải làm đơn học đại học.

Công ty lo lắng cô bị rám đen liền không cho cô tham gia huấn luyện nữa, Tang Đồng lợi dụng tất cả không gian để học thanh nhạc không như các học viên khác đi học huấn luyện nữa mà sẽ do chính Dương Húc Văn đích thân giảng dạy.

Khi còn bé Tang Đồng có học qua đàn cổ nên về phần nhạc lý không thành vấn đề, hơn nữa Dương Húc Văn giảng bài sinh động đơn giản nên rất dễ dàng để nắm giữ.

Sau hơn hai tháng luyện thanh xong, Dương Húc Văn trực tiếp đưa cho cô một ca khúc mới viết.

Tang Đồng ngâm nga một lần liền thích, thật vui vẻ hỏi: “Cổ Phong…… Anh Văn, đây là album mới của anh?”

Lúc mới bắt đầu, Tang Đồng vô cùng kính trọng địa vị tiền bối cũng như phẩm chất đạo đức của Dương Húc Văn nên gọi là “Chú Văn”.

Dương Húc Văn giận tới 1 tuần liền, kéo tai Tang Đồng bằng giọng lào khào thét lên: “Chú? Chú? Cô thiếu tình thân đến như vậy sao? Không có trưởng bối thương cô à? Tôi có chút nào già cả hả?”

Tang Đồng xoa lỗ tai rất ủy khuất: “Xin lỗi…… Ngài trong có vẻ giống trưởng bối nên tôi mới gọi vậy, tôi không biết ngài còn trẻ như thế…..”

Một ngụm máu nảy lên cổ họng Dương Húc Văn.

Hannah mắt thấy tình huống không đúng, vội vàng nghẹn cười nhắc nhở: “Trẻ con không hiểu chuyện, anh Văn, thầy phải nhân từ, chú ý hình tượng khí chất nha…..”

Dương Húc Văn hừ hừ, rất kiêu ngạo liếc xéo Tang Đồng cao quý bố thí: “Thôi được, cô cứ như những người khác gọi tôi là Anh Văn là được rồi…..”

Tang Đồng lần đầu tiên hiểu, thì ra số tuổi không riêng phụ nữ kiêng kỵ mà nam nghệ sỹ trung niên thì nó vẫn là nỗi đau không thể xóa nhòa.

“Anh Văn, nói từ từ thôi……”

Tang Đồng lặp lại hai chữ này, ánh mắt phiền muộn lại thâm sâu xa, cố gắng đem khăn quàng cổ thời thượng của Dương Húc Văn mở ra một chút.

Dương Húc Văn bí hiểm đưa tay chỉ: “Đây là ca khúc chủ đề của Mia trong buổi biểu diễn tới.”

Mia tỉ mỉ xây dựng buổi biểu diễn, bất luận là diễn viên hay đồng phục đều lưu ý, thậm chí còn mời cả thầy giáo âm nhạc tự mình soạn ca khúc chủ đề.

“Bài hát này cho ai hát vậy? Chị Tân sao?”

Tân Đình chính là hoa đán của Mia, giới ca sỹ xem cô là super star. Nhìn buổi biểu diễn hoành tráng thế này thì ca khúc chủ đề có khả năng hát nhất chính là cô ấy rồi.

Dương Húc Văn bĩu môi nói: “Cô ta không được, giọng không hợp, hát những ca khúc thịnh hành thì hợp còn Cổ Phong thì không thể khống chế được….Bài hát này cô hát đi!”

Tang Đồng trợn to hai mắt, lắp bắp nói: “Cái gì, tôi? Tôi…… Không được……”

Dương Húc Văn mất hứng: “Sao cô lại không được? Tôi tự mình dạy cô lâu như vậy, dù có là heo mẹ cũng có thể thở ta được 18 bài rồi! Yên tâm đi, trừ phương diện kỹ thuật so với Tân Đình không bằng còn chỗ khác sao không bằng cô ta?”

Tang Đồng vẫn cảm thấy không có hy vọng: “Nhưng mà tôi một chút danh tiếng cũng không có, có phải sẽ làm hư hết không?”

Dương Húc Văn trợn mắt nhìn cô: “Cô vô danh? Bà cô trẻ của tôi ơi, cô lên mạng mà xem đi, danh tiếng cô nổi như cồn trên mạng đó! Nếu không cô nghĩ tại sao Mia lại đem cô vào đây?”

Không thể trách Tang Đồng hoàn toàn không biết, trong khoản thời gian này cô đang loay hoay luyện tập hoàn tòa không biết khi vieo của cô được tung lên mạng có bao nhiêu ảnh hưởng.

Dương Húc Văn vung tay lên, quyết định thật nhanh: “Cho cô hai ngày để tìm cảm giác…Hai ngày sau đến phòng thu âm tầng 10 tìm tôi!”

Tang Đồng không thể ngờ là người vô cùng may mắn, chương trình học lớp huấn luyện còn chưa kết thúc đã bị Mia đưa đi biểu diễn rồi, vừa mới kỹ hợp đồng xong đã đảm nhiệm ca khúc chủ đề trong buổi biểu diễn.

Hai ngày thoáng qua mau, Tang Đồng đứng trong phòng thu, đứng ngoài phòng thu cách lớp cửa kính là Dương Húc Văn đang khẩn trương bắt tay chỉ đạo.

Dương Húc Văn nhìn cô cười khích lệ, chỉ đạo cô qua khẩu hình.Miếng bánh từ trên trời rơi xuốngÁnh mắt Tang Đồng vừa u buồn vừa kích động chợt cảm thấy tâm tình của mình thật giống như ong mật, ngọt đến ưu thương … … Cô vẫn biết mình hát không tệ lắm nhưng không nghĩ được nhiều người yêu thích như vậy. Thời điểm đứng trên sân khấu được nhều người ủng hộ Tang Đồng cảm thấy có được tác dụng như vậy chỉ sợ không lấy một phân tiền cũng đáng giá. Khi đó, Tang Đồng cùng Hàn Tả Tả còn đắm chìm trong đắc ý bởi khoản tiền nho nhỏ kiếm được mà trọn vẹn không biết buổi trình diễn xế chiều ngày hôm nay được một người qua đường quay lại post lên mạng. Trong một đêm lượng view tăng nhanh đột biến. Tang Đồng ở trên trung tâm vui chơi quảng trường hát ba ngày, người qua đường dừng lại lắng nghe ngày càng nhiều. Ngày thứ ba hát xong lúc tẩy trang đã là đêm hôm rồi. Tang Đồng cùng với Hàn Tả Tả sung sướng đếm lấy số tiền mấy ngày qua kiếm được đang chuẩn bị sẵn sàng đi ăn khao mình thì chợt giữa đường có người cản lại. Người đàn ông đó chừng ba mươi tuổi, mang một cái kính màu xanh khổng lồ đến khoa trương, ăn mặc rất là thời thượng. Tang Đồng nhìn vào cái khăn tam giác hắn quàng ngang cổ trong lòng buồn chán : “ Trời nóng như vậy còn quàng khăn không sợ bị rôm sảy sao ? ” Hàn Tả Tả rất là cẩn trọng nhìn nhận đối phương nghĩ thầm : “ Người đàn ông này ăn mặc so với Tang Đồng lúc nãy còn kinh điển hơn, quả thật hoàn toàn có thể tin vào mắt hoàn toàn có thể nhìn người, nói không chừng còn vớ phải tên biến thái. ” Hàn Tả Tả tiến tới một bước che ở trước mặt Tang Đồng ra vẻ lão thành khách khí hỏi : “ Xin hỏi có chuyện gì không ? ” Người đàn ông kia không thèm chú ý đến Hàn Tả Tả, một tay đút vào túi quần, một tay sờ sờ cằm nhìn chằm chằm vào Tang Đồng từ trên xuống dưới giống như là nhìn nhận một món đồ. Hồi lâu hắn mới gật đầu, sau đó cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh lập tức tiến đến đưa cho cô một danh thiếp. “ Chào những cô, chúng tôi là công ty truyền thông online quốc tế Mia, đây là tổng giám đốc âm nhạc Dương Húc Văn. Tang tiểu thư hát vô cùng tốt, hình thức cũng tốt rất tương thích với nhu yếu của chúng tôi. Không biết những cô có hứng thúc tham gia lớp đào tạo và giảng dạy năm nay của chúng tôi ? Nếu như trải qua cuộc thi sẽ có thời cơ ký hợp đồng thành nghệ sỹ chính thức … .. Miếng bánh thật to từ trên trời rơi xuống, nện đến mắt Tang Đồng nổi cả đom đóm vội nhanh gọn đưa mắt sang nhìn Hàn Tả Tả. Hàn Tả Tả phe phẩy danh thiếp trên tay không nói lời nào chờ Tang Đồng quyết định hành động. Nhìn con người núi Thái Sơn có đổ xuống mặt cũng không đổi sắc kia khiến cho Tang Đồng trong nháy mắt bình tĩnh lại. Tang Đồng suy tư một phen mới mở miệng : “ Tôi muốn thử đến chỗ hai người trước mới tâm lý kỹ một chút ít mới hoàn toàn có thể đưa ra câu vấn đáp chắc như đinh, hai người …. ” Vẫn đứng bên cạnh không trò chuyện, đùng một cái Dương Húc Văn lên tiếng : “ Có thể, cho cô một tuần để tâm lý. Cụ thể thế nào Hannah sẽ nói cho cô biết, có yếu tố gì cứ hỏi Hannah. ” Trên đời này có cô bé nào không có mơ mộng được làm ngôi sao 5 cánh ? Đứng trên ánh đèn sân khấu, tùy ý hoàn toàn có thể phô ra sức điệu đàng của bản thân, được vô số người nâng niu hâm mộ tôn sùng, điều đó so với bất kể thiếu nữ nào mà nói là không hề kháng cự nổi mê hoặc. Tang Đồng tất yếu không có cách nào cự tuyệt được thời cơ lớn như vậy. Công ty truyền thông online quốc tế Mia là công ty số một trong làng vui chơi. Mà Dương Húc Văn được khen là thầy giáo năng lực, nếu như hoàn toàn có thể được ký hợp đồng với Mia và được Dương Húc Văn chỉ đạo thì vinh quang sẽ không phải là giấc mộng xa vời. Một tuần sau, Tang Đồng đứng ở phòng học để huấn luyện và đào tạo, trở thành một trong hai mươi học viên mà Mia chiêu thu … .. Bóng đêm càng sâu, xung quanh im ắng không một âm thanh nào. Tang Đồng đá văng vỏ chai bên cạnh liêu xiêu trở về phòng. Đứng trước tấm gương lớn, trong gương cô bé vẫn trẻ tuổi xinh đẹp, so với năm 17 tuổi càng thêm thành thục. Bởi vì uống rượu khiến cho đôi má càng thêm đỏ bừng nhưng lại càng xinh đẹp. Tang Đồng nhìn vào gương nhẹ nhàng cười, mũi chân trái khẽ hoạt động, hai cánh tay thướt tha đưa lên theo đúng chuẩn bước khởi đầu. Động tác này từng luyện qua vô số lần trong bài cơ bản, ngày hôm nay tập lại vẫn không thấy có chút nào khó khăn vất vả cả. Huấn luyện là việc vừa gian nan vừa khô khan, trọn vẹn không mê hoặc như cô tưởng tượng. Trời thì nực nội, trên sàn tập trên người ai nấy đều thâm tím mấy mảng nhưng vẫn cố cắn răng rèn luyện. Mười chín người khác trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn mà vào, chỉ có Tang Đồng là đích thân Dương Húc Văn chọn trúng mà đưa đến. Cũng chính chính bới thế mà phải càng thêm cố gắng nỗ lực dùng tiềm năng để đánh tan những căm mắt khinh thường kia. Có thể đi vào lớp huấn luyện và đào tạo của Mia tiềm năng không dám để cho người ta khinh thường, dõi mắt nhìn lại đều là phục trang thời thượng, tuấn nam mỹ nữ ngăn nắp mà xinh đẹp. Tang Đồng lén lút quan sát khắp phòng phát hiện một đôi không giống như tổng thể mọi người ở đây. Sở dĩ cô chú ý quan tâm đến bọn họ là vì cách ăn mặc, mặc dầu rất thật sạch nhưng vẫn không hề che giấu đi những vết ố đã được giặt rất nhiều lần. Hai người bọn họ ở trong góc, tuổi cô gái chắc cũng tầm tuổi Tang Đồng, cô gái đang tập lại động tác vừa học mà làm vẫn chưa được chuẩn, chàng trai đứng bên cạnh giúp cô chỉnh lại đúng tư thế. Chắc là cảm thấy điều gì đó, chàng trai bỗng ngẩng đầu nhìn lại, Tang Đồng hấp tấp vội vàng không kịp quay đi chợt nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Nên tưởng tượng ánh mắt đó như thế nào nhỉ ? Mang theo chút trong trẻo lãnh đạm, một chút ít đạm bạc mà ẩn sâu trong đó là dã tâm tưng bừng khiến cho con ngươi đen tỏa sáng. Gương mặt mới trút đi nét non nớt, nhìn qua đã thấy vô cùng anh tuấn. Bộ quần áo ố vàng không hề che giấu đi dáng người to lớn vững chãi. Tang Đồng có chút ngây người, thế nhưng chàng trai chỉ cười nhẹ, nụ cười khiến cho băng tuyết đều tan rã, sau đó vẫn liên tục chuyên chú sửa động tác cho cô gái. Sau nhiều ngày giảng dạy, đây là nụ cười duy nhất mà Tang Đồng thấy nó không mang nghĩa khác ngoài nụ cười. Và đây cũng là lần tiên phong Tang Đồng chính thức gặp Lương Nguyên. Tang Đồng nhẹ nhàng xoay người, cảm thấy đầu muốn mê man, trí nhớ rối rắm tràn vào đầu nhức nhối như muốn nổ tung. Tang Đồng rên rỉ một tiếng tung chăn nằm trên giường ngủ thật say. Trong giấc mơ vẫn là sàn tập bằng gỗ trước có một tấm gương lớn, trong phòng tập to lớn có một chàng trai với nụ cười như ánh mặt trời đỡ lấy Tang Đồng khi cô đang xoay người sắp ngã. Ngón tay thon dài mà có lực, nhiệt độ trong lòng bàn tay xuyên thấu qua làn da nóng bỏng vào tận đáy lòng. Chóp mũi ngửi thấy hơi thở thật sạch, hoàn toàn có thể thấy được mùi thơm ngát nhẹ nhàng của bột giặt, trọn vẹn không có mùi chua bẩn của đàn ông sau khi hoạt động kịch liệt .. Tang Đồng nhẹ giọng cảm ơn : “ Cám ơn, tôi tên là Tang Đồng, tôi tên là Tang Đồng, mộc để tang, đan sam đồng. ” “ Lương Nguyên, nguyên viễn lưu trường đích nguyên. ” ( có nghĩa là bắt nguồn từ nơi xa mà chảy mãi ). Lương Nguyên mỉm cười : “ Bên kia là em gái tôi, Lương Tiểu Nghệ. ” Cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, Tang Đồng rất nhanh gọn quen thuộc với Lương Tiểu Nghệ. Lương Tiểu Nghệ là cô gái dễ xấu hổ, khuôn mặt rất là thanh tú, vóc người tin tế mang theo cảm xúc yếu ớt tựa như đóa hoa sen trắng khiến cho người ta thương mến mà thương cảm. Mùa hạ năm đó ba người cùng nhau nỗ lực, sau mỗi ngày huấn luyện và đào tạo sẽ cùng nhau đến một chỗ để liên tục rèn luyện. Mùa thu đã đến, chương trình học lớp đào tạo và giảng dạy đã thực thi được 50%. Kỹ thuật biễu diễn cũng như diễn xuất đã học xong, Tang Đồng phải làm đơn học ĐH. Công ty lo ngại cô bị rám đen liền không cho cô tham gia giảng dạy nữa, Tang Đồng tận dụng tổng thể khoảng trống để học thanh nhạc không như những học viên khác đi học giảng dạy nữa mà sẽ do chính Dương Húc Văn đích thân giảng dạy. Khi còn bé Tang Đồng có học qua đàn cổ nên về phần nhạc lý không thành yếu tố, hơn thế nữa Dương Húc Văn giảng bài sinh động đơn thuần nên rất thuận tiện để nắm giữ. Sau hơn hai tháng luyện thanh xong, Dương Húc Văn trực tiếp đưa cho cô một ca khúc mới viết. Tang Đồng ngâm nga một lần liền thích, thật vui tươi hỏi : “ Cổ Phong … … Anh Văn, đây là album mới của anh ? ” Lúc mới mở màn, Tang Đồng vô cùng kính trọng địa vị tiền bối cũng như phẩm chất đạo đức của Dương Húc Văn nên gọi là “ Chú Văn ”. Dương Húc Văn giận tới 1 tuần liền, kéo tai Tang Đồng bằng giọng lào khào thét lên : “ Chú ? Chú ? Cô thiếu tình thân đến như vậy sao ? Không có trưởng bối thương cô à ? Tôi có chút nào già cả hả ? ” Tang Đồng xoa lỗ tai rất ủy khuất : “ Xin lỗi … … Ngài trong có vẻ như giống trưởng bối nên tôi mới gọi vậy, tôi không biết ngài còn trẻ như vậy … .. ” Một ngụm máu nảy lên cổ họng Dương Húc Văn. Hannah mắt thấy trường hợp không đúng, hấp tấp vội vàng nghẹn cười nhắc nhở : “ Trẻ con không hiểu chuyện, anh Văn, thầy phải nhân từ, quan tâm hình tượng khí chất nha … .. ” Dương Húc Văn hừ hừ, rất kiêu ngạo liếc xéo Tang Đồng cao quý bố thí : “ Thôi được, cô cứ như những người khác gọi tôi là Anh Văn là được rồi … .. ” Tang Đồng lần tiên phong hiểu, thì ra số tuổi không riêng phụ nữ kiêng kỵ mà nam nghệ sỹ trung niên thì nó vẫn là nỗi đau không hề xóa nhòa. “ Anh Văn, nói từ từ thôi … … ” Tang Đồng lặp lại hai chữ này, ánh mắt phiền muộn lại thâm sâu xa, nỗ lực đem khăn quàng cổ thời thượng của Dương Húc Văn mở ra một chút ít. Dương Húc Văn bí hiểm đưa tay chỉ : “ Đây là ca khúc chủ đề của Mia trong buổi màn biểu diễn tới. ” Mia tỉ mỉ kiến thiết xây dựng buổi trình diễn, bất luận là diễn viên hay đồng phục đều chú ý quan tâm, thậm chí còn còn mời cả thầy giáo âm nhạc tự mình soạn ca khúc chủ đề. “ Bài hát này cho ai hát vậy ? Chị Tân sao ? ” Tân Đình chính là hoa đán của Mia, giới ca sỹ xem cô là super star. Nhìn buổi trình diễn hoành tráng thế này thì ca khúc chủ đề có năng lực hát nhất chính là cô ấy rồi. Dương Húc Văn bĩu môi nói : “ Cô ta không được, giọng không hợp, hát những ca khúc thông dụng thì hợp còn Cổ Phong thì không hề khống chế được …. Bài hát này cô hát đi ! ” Tang Đồng trợn to hai mắt, lắp bắp nói : “ Cái gì, tôi ? Tôi … … Không được … … ” Dương Húc Văn mất hứng : “ Sao cô lại không được ? Tôi tự mình dạy cô lâu như vậy, dù có là heo mẹ cũng hoàn toàn có thể thở ta được 18 bài rồi ! Yên tâm đi, trừ phương diện kỹ thuật so với Tân Đình không bằng còn chỗ khác sao không bằng cô ta ? ” Tang Đồng vẫn cảm thấy không có kỳ vọng : “ Nhưng mà tôi một chút ít khét tiếng cũng không có, có phải sẽ làm hư hết không ? ” Dương Húc Văn trợn mắt nhìn cô : “ Cô vô danh ? Bà cô trẻ của tôi ơi, cô lên mạng mà xem đi, nổi tiếng cô nổi như cồn trên mạng đó ! Nếu không cô nghĩ tại sao Mia lại đem cô vào đây ? ” Không thể trách Tang Đồng trọn vẹn không biết, trong khoản thời hạn này cô đang loay hoay rèn luyện hoàn tòa không biết khi vieo của cô được tung lên mạng có bao nhiêu ảnh hưởng tác động. Dương Húc Văn vung tay lên, quyết định hành động thật nhanh : “ Cho cô hai ngày để tìm cảm xúc … Hai ngày sau đến phòng thu âm tầng 10 tìm tôi ! ” Tang Đồng không thể ngờ là người vô cùng như mong muốn, chương trình học lớp huấn luyện và đào tạo còn chưa kết thúc đã bị Mia đưa đi màn biểu diễn rồi, vừa mới kỹ hợp đồng xong đã đảm nhiệm ca khúc chủ đề trong buổi trình diễn. Hai ngày thoáng qua mau, Tang Đồng đứng trong phòng thu, đứng ngoài phòng thu cách lớp cửa kính là Dương Húc Văn đang khẩn trương bắt tay chỉ huy. Dương Húc Văn nhìn cô cười khuyến khích, chỉ đạo cô qua khẩu hình .

Tìm kiếm với từ khoá :

Được thanks
            Share
Xem thông tin cá nhân

Bora, sâu ngủ ngày
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Askim về bài viết trên :
Hiển thị bài viết từ :  Sắp xếp theo  
Trả lời đề tài [ 63 bài ] Chuyển đến trang 
1,2,3,4, … 5 … 21 Trang sau

     

     

Chuyển đến :





Đang truy vấn

Thành viên đang xem chuyên mục này: Chungchit, phamhuy78, Tiểu Xảo, Trankimngan161 và 161 khách

Điều hành
Mod Box Truyện Sưu Tầm, Thử việc Box Truyện sưu tầm


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm

Source: https://mix166.vn
Category: Bí Ẩn

Xổ số miền Bắc