Gửi Anh – Yêu thương thầm lặng! – Tâm sự – Việt Giải Trí

Em đang ở một mình, một thế giới, cảm thấy mọi thứ như trôi chậm lại một chút, chỉ một chút thôi nhưng đủ để em tự hiểu chính bản thân mình.

Khi ở một mình yên tĩnh, em thường tâm lý về mọi thứ, về đời sống hiện tại, về những điều đang diễn ra trong em, về những thứ đang xảy đến bên ngoài, về những người em trân trọng. Tự nhiên bất giác em nhận ra rằng, anh – một người em đã và đang đinh ninh là định mệnh – thật sự đã khởi đầu quan trọng với em rồi. Em tin vào cái gọi là định mệnh, và cả tình yêu ngay từ cái nhìn tiên phong, nhưng em chưa khi nào nghĩ rồi em sẽ gặp một người và yêu thương họ ngay từ lần tiên phong như vậy. Cho đến khi em gặp anh, mọi thứ khởi đầu biến hóa.

Lần tiên phong ngồi bên cạnh người em thương mà em lại thấy yên bình như vậy. Cứ như em được vứt mọi gánh nặng về phía sau và anh lại mang khuyến mãi ngay em những ấm cúng. Nhiều lúc em nghĩ là do em mơ mộng, là do em đơn độc quá lâu nên chỉ cần một chút ít chăm sóc của ai đó cũng khiến em ngộ nhận và nghĩ suy, em không chắc những gì em cảm nhận được có đúng không, nhưng em chắc như đinh những cảm hứng em dành cho anh là thực sự.

Gửi Anh - Yêu thương thầm lặng! - Hình 1

Bản chất em vốn bướng bỉnh chẳng chịu nghe lời, lại hay cãi, ăn nói không được ngọt ngào nhỏ nhẹ, bấy nhiêu đó cũng giúp em có đủ nguyên do để khẳng định chắc chắn rằng chẳng có nguyên do nào để anh lại thương em cả. Vậy mà em vẫn cứ mơ. Từ khi nào anh đã khởi đầu trở thành một phần trong đời sống của em. Em nghĩ về anh mọi lúc mọi nơi, anh tin không ? Có thể anh sẽ nói em quá mơ mộng, nhưng thực sự là vậy. Em hay viết linh tinh những điều em nghĩ và cả những điều em muốn nói. Và tất yếu là sẽ chẳng khi nào em đăng lên mạng xã hội hay gửi nó cho anh. Nhưng em vẫn cứ thích thế, đơn thuần vì nó giúp em cảm thấy nhẹ nhàng. Em vốn là người khó khăn vất vả khi thể hiện xúc cảm, tình cảm. Bởi vậy ai cũng nói em hờ hững, khô khan đôi lúc vô tâm như đá. Nhưng chỉ những người thật sự hiểu em mới biết khi người em yêu thương đau buồn thì em cảm thấy thế nào. Có lúc anh gặp chuyện không vui, em cảm thấy mọi thứ trong em như đang cào cấu lẫn nhau, nó đau nhiều hơn những gì em hoàn toàn có thể nói và những gì anh hoàn toàn có thể thấy, em chẳng biết phải làm gì để anh cảm thấy tốt hơn, chỉ biết nói ra những lời an ủi mà ai cũng hoàn toàn có thể nói, những lời cũ rích cứ mãi mang ra dùng.

Video đang HOT

Chắc khi đó anh nghĩ em vô tâm lắm, anh sẽ nghĩ em chẳng chăm sóc gì đến câu truyện của anh. Nhưng anh biết không, thật ra là em chỉ muốn nhìn thấy anh khi nào cũng vui tươi, và khi anh buồn, em cũng chẳng vui tươi gì. Những khi anh vui, anh cười, cả quốc tế của em như đang đổi khác, em cảm thấy mọi thứ dù là băng giá nhất cũng đang mỉm cười nhìn em. Và nếu như em hoàn toàn có thể làm gì đó khiến anh vui, cảm xúc của em giống như một nửa tảng băng trong em tan chảy.

Gửi Anh - Yêu thương thầm lặng! - Hình 2

Nhưng anh ơi ! Anh là không khí, em là đất, tất cả chúng ta tích hợp lại chỉ thành một mảng bụi bất định mà thôi, chỉ cần có gió bụi sẽ bay. Em sợ lắm một ngày mọi thứ thay đổi rồi quay về vị trí cũ. Em sợ những điều không chắc như đinh, em sợ một ngày khi thức dậy, em chẳng cần phải gọi anh dậy cùng, sợ mỗi tối chẳng còn nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon, dù em đã cố không để mọi thứ thành thói quen nhưng biết làm sao được khi nó đã thành thói quen mất rồi. Dù em biết rồi chuyện của tụi mình sẽ chẳng đi đến đâu, cùng lắm là thương nhau, một là để đó, giữ làm của riêng, hai là đến với nhau phút chốc rồi lụi tàn. Em vẫn biết vậy, nhưng em cứ thích cho mình cái quyền được kỳ vọng, được sống ảo trong cái yêu thương không chắc như đinh mà tự em cảm nhận được. Những dòng sau đây em sẽ tự cho mình cái quyền “ áp đặt ” anh nhé. Anh ơi ! Anh hoàn toàn có thể quên chúc em ngủ ngon nhưng đừng nhớ chúc người khác, cũng đừng xem việc gửi tin nhắn cho em là bắt buộc hay trách nhiệm phải làm, em chẳng cần những tin nhắn khuôn khổ gò bó, em chỉ cần mỗi ngày một tin nhắn là đủ, hay chỉ cần lâu lâu anh gửi cho em một tin nhắn, chẳng cần quá ngọt ngào, chỉ cần lúc đó là do anh thật sự nghĩ đến em. Anh chăm sóc em, muốn em ngủ sớm, em thật sự niềm hạnh phúc, nhưng vì anh muốn em giữ sức khỏe thể chất, vì anh lo ngại cho em chứ đừng vì anh cần em ngủ để anh có thời hạn chuyện trò với người con gái khác. Em biết mình chẳng là gì của nhau, em cũng chẳng có cái quyền bắt anh phải duy nhất mỗi mình em là đặc biệt quan trọng. Nhưng anh ơi, chỉ cần em không nghe không thấy không biết những điều đó thì em cứ cho mình mơ mộng. Anh ! Những điều anh nói với em, em không bắt anh phải triển khai, nhưng xin anh, đừng mang tình cảm của em ra đùa nhé. Con tim em yếu ớt hơn nhiều so với những gì anh hoàn toàn có thể nhìn thấy. Một khi em đã tổn thương thì vết thương sẽ rất sâu và hoàn toàn có thể sẽ chẳng khi nào lành.

Gửi Anh - Yêu thương thầm lặng! - Hình 3

Có phải anh dễ gần thân thiện nên so với ai anh cũng ân cần chu đáo như vậy không ? Em chỉ là một trong những lựa chọn ? ? Xin anh đừng đối xử với em như đang ban phát tình cảm anh vốn dư thừa. Xung quanh anh có nhiều cô gái, em biết, họ có thích anh hay không, em không sợ cũng chẳng chăm sóc, em chỉ sợ anh sẽ mau chán em rồi đáp lại tình cảm của họ, dù tất cả chúng ta chỉ là bạn nhưng em cảm thấy hơn cả thế anh à. Nếu anh không xem em là một trong những lựa chọn, em sẵn sáng đặt anh vào vị trí ưu tiên. Nhưng nếu anh xem em là một lựa chọn lúc rảnh, em chuẩn bị sẵn sàng dừng lại ngay. Em tuy yêu thương nhiều thật, đong đầy thật, nhưng nếu em đã muốn từ bỏ, là em làm được. Nếu như toàn bộ là thực sự, không phải do em ngộ nhận mà ra, em sẽ đặt anh vào vị trí người đặc biệt quan trọng. Để lúc anh không vui, em sẽ nỗ lực làm anh cười, để lúc anh cảm thấy bế tắc, em sẽ đưa tay kéo anh ra khỏi vùng nguy khốn. Em sẽ không là đôi mắt dẫn đường anh được, nhưng em sẽ là đôi chân đi bên anh vượt qua mọi khó khăn vất vả trở ngại, em sẽ không khi nào dừng lại nếu anh còn liên tục bước tiến và cần có em bên cạnh.

Nếu một ngày em nhận được lời yêu thương từ anh, ngày mà em chắc chắn được mọi thứ là đúng, em sẽ cho anh đọc những dòng này. Anh sẽ hiểu tình cảm trong em là đong đầy biết bao.

Khi đó anh đừng cười em rồi lại bảo em hâm nhé, em tuy lãnh đạm vô cảm nhưng cũng ngốc nghếch vậy đấy, toàn bộ chỉ vì người em yêu dấu, đó là anh. Theo Guu

Anh có tin vào định mệnh

Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ lý do an ủi cho những kẻ cô đơn. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy.

Cuộc sống đôi lúc là những điều vô tình. Cũng như việc em vô tình quen anh. Em là một cô gái sống lặng lẽ với khoảng chừng trời riêng của chính mình, bỏ mặc những yêu đương của tuổi xanh phía ngoài khung cửa nhỏ. Anh là một chàng trai với trái tim ấm cúng và mang nụ cười của nắng, ôm trọn trong lòng bao hoài bão, khát khao. Em cứ nghĩ, tất cả chúng ta đơn thuần chỉ đi ngược đường, đơn thuần chỉ là hai kẻ lạ lẫm mà vô tình va phải nhau. Quán cafe, một chiều đầy nắng. Bờ hồ im ắng một sớm lạnh thu sang. Anh đến, đời sống của em như được tô vẽ lại bởi mảng màu tươi tắn. Giữa đất trời to lớn, giữa biển người ồn ã, náo nhiệt kia, em bỗng chốc trở nên hữu hình trong mắt ai. Không còn là một mình đơn độc đi long dong những ngày rảnh rỗi. Không còn là một mình lủi thủi lên thư viện đọc sách giết thời hạn. Không một mình stress với những áp lực đè nén của việc học tập. Anh đến, trái tim em hân hoan với thứ xúc cảm lạ kỳ. Phải chăng định mệnh đưa anh tới, phải chăng định mệnh đã kết nối hai tất cả chúng ta. Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ nguyên do an ủi cho những kẻ đơn độc. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính tất cả chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy. Anh là niềm hạnh phúc. Anh là cơn gió vô tình bước vào cuộc sống em. Anh là định mệnh.

Anh có tin vào định mệnh - Hình 1

Anh có tin không, khi em chẳng còn giữ lấy một chút ít gọi là hy vọng. Những gì đã qua, những người đi ngang, em lạnh nhạt nhìn họ bằng thứ xúc cảm sợ hãi. Em sợ sự hụt hẫng. Ừ, hụt hẫng khi một người ta yêu giật mình bỏ ta đi. Vậy mà, anh rồi cũng rời xa em. Hóa ra định mệnh là như vậy, là trớ trêu đến nhức nhối. Định mệnh đưa anh đến, rồi lại kéo anh đi. Anh đi rồi, em chỉ còn biết ngóng trong những ngày hẹn hò trong tiềm thức. Anh đi trong màu trắng nhạt nhòa, trong nức nở của mùa về trong xanh. Hóa ra số phận chỉ ban cho tất cả chúng ta 50% niềm hạnh phúc trong đời, nửa còn lại, buộc ta phải gật đầu mất mát đau thương. Ngày ấy anh hứa, anh đi rồi sẽ lại về bên em, rồi sẽ lại dắt em đi long dong những con đường lá đổ, rồi sẽ lại mua kem để dụ dỗ một đứa ngốc nghếch cứng đầu. Sao anh hứa nhiều thế, để em cứ hoài ôm hy vọng trong nỗi tuyệt vọng không thể nào đương đầu. Em biết, anh đâu muốn bỏ em mà ra đi. Em biết, là định mệnh, định mệnh bắt anh đi. Em không trách anh nữa đâu, không trách anh trong những giấc ngủ chập chờn chất đầy hình ảnh về anh, không trách anh mỗi lần em nhớ đến căng thẳng mệt mỏi một bàn tay ấm cúng. Anh giờ đây là gió. Một cơn gió trong veo gieo vào lòng em nỗi nhớ đầy hoang hoải. Em vẫn sẽ không tin vào định mệnh nữa đâu, bởi nó sao mà nghiệt ngã. Và cũng chính bới, nó đã mang anh đi. Còn anh, anh có tin vào định mệnh ? Theo Guu

Source: https://mix166.vn
Category: Góc Tâm Sự

Xổ số miền Bắc