[Review sách] Bí mật của Naoko

Ghi chú: Bài viết tiết lộ khá nhiều nội dung truyện, do đó, bạn nào không muốn biết trước chút gì thì nên dừng ở đây, chạy đi mua về đọc xong quay lại xem cảm nhận của mình rồi chúng ta cùng thảo luận.

Mình đã đọc Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya, Thánh giá rỗng, Phía sau nghi can X, và xong quyển này thì chính thức xem Keigo Higashino sensei là thần tượng. Làm thế nào mà một người đàn ông nhìn bụi bặm phong trần dường ấy lại có thể viết ra được những đoạn tâm lý tinh tế phức tạp, cực tả bi kịch của nhân vật đến mức khiến người ta nghẹn không khóc được như thế? Mà, nói đúng hơn, phải là một người đàn ông như thế, mới thể hiện được cái lạnh lùng nghiệt ngã và những sự lựa chọn không-còn-cách-nào-khác của nhân vật – điều mà một nhà văn nữ, dù tinh tế đến đâu cũng khó lòng làm được.

Câu chuyện kể về bi kịch của người đàn ông tên Heisuke. Trong một lần tai nạn, vợ gã đã qua đời nhưng may mắn con gái vẫn còn sống. Đến khi đứa trẻ mở mắt ra, gã ngỡ ngàng nhận ra linh hồn của vợ đang ở trong thân xác đứa con gái nhỏ. Gã đang làm chồng bị buộc phải làm cha, hay gã đang làm cha mà tự dưng biến thành chồng? Trong lần tai nạn này, gã đã mất vợ, mất con, hay là mất cả hai…

Nếu chuyện chỉ có như thế, kể về sự éo le khi một người phụ nữ 35 tuổi sống trong thân xác một bé gái tiểu học, hoặc khi một người đàn ông phải chăm sóc một cô bé con mang linh hồn của vợ mình, thì đã chẳng có gì đáng nói, và mình cũng chẳng ở đây gõ những dòng này.

Người ta gọi Keigo Higashino là “bậc thầy về truyện trinh thám Nhật”, nhưng mình thấy nên gọi ông là “bậc thầy về miêu tả tâm lý nhân vật”. Từng nhân vật hiện lên trong Bí mật của Naoko thật sự rất đời, mà cũng rất nhân văn.

Naoko là một người vợ rất yêu chồng, thậm chí càng ngày càng yêu hơn qua suốt mười năm chung sống trong hình hài cô con gái nhỏ, chứng kiến những gì người chồng đã chịu đựng vì mình. Thế nhưng, khi mang hình hài thiếu nữ, nàng vẫn có những khát khao được sống lại thời tuổi trẻ sôi nổi, có thể diện váy ngắn khoe đôi chân dài mượt, có kẻ săn đón yêu chiều, mà không hề ý thức rằng đó là một hành động ngoại tình. Nàng là một người mẹ rất yêu thương con gái, khi luôn nghĩ làm như thế nào mới là tốt cho con, lỡ một ngày con mình trở lại, nó sẽ đang học ở trường tốt nhất, có một tương lai rực rỡ nhất. Là nàng đang sống lại một cuộc đời nữa vì mình, hay vì con, mình chẳng rõ, nhưng chắc chắn Naoko là một người phụ nữ rất biết mình phải làm gì. Nàng yêu chồng, muốn làm tròn vai trò người vợ, từng thử quên đi thân xác mình đang mang là của con gái, cũng cần được ôm ấp vuốt ve. Nhưng nàng, trong hình hài thiếu nữ, vẫn có những khoảng cách ngại ngùng với “bố” khi bước vào tuổi dậy thì.

Heisuke là một người đàn ông rất bình thường, có khi tầm thường với những dục vọng rất đỗi đàn ông. Trong những năm tháng sống cạnh vợ – con gái, gã cũng từng xem tạp chí khiêu dâm, từng đến khu đèn đỏ, từng ôm ấp hình ảnh cô giáo xinh đẹp của con gái mình. Nhưng, bi kịch của gã nằm ở chỗ, phải chi gã cứ tầm thường như thế, để cho dục vọng cuốn đi như thế… Đằng này, Heisuke chưa bao giờ thôi yêu vợ, và cũng không bao giờ quên mình là một người bố rất mực yêu con. Gã bỏ qua những rung động với cô giáo trẻ vì một ánh mắt thật buồn của đứa con gái đang mang linh hồn người vợ. Gã đến khu đèn đỏ, nhưng không làm gì, vì từ lâu đã không còn hứng thú. Gã từng chạm vào cơ thể non nớt của “vợ”, nhưng không bao giờ dám tiến xa hơn, vì cơ thể đó có một nửa dòng máu là của gã.

“Gã là bố nhưng không phải là bố. Gã là chồng nhưng không phải là chồng. […] Gã là đàn ông mà cũng không phải là đàn ông.”

Những diễn biến của truyện, những lần day dứt giữa Heisuke và vợ khiến mình lo sợ thay cho tác giả, bởi chỉ cần chệch đi một chút thôi, câu chuyện sẽ biến thành một truyện loạn luân đáng kinh tởm. Thế mà, sự lo lắng của mình hoàn toàn vô ích, những đoạn tình cảm không hề dung tục mà ngược lại, nhẹ nhàng như không, làm cái nền cho tình yêu vợ chồng và tình cha con vút lên thật thiêng liêng.

Một trong những đoạn khiến mình cảm động nhất là khi Naoko bảo Heisuke cưới vợ mới, sống tiếp cuộc đời của gã. Gã từ chối vì “anh đã có Naoko rồi”. Có được một người chồng như thế, Naoko sao có thể không yêu?

Nhiều người bảo câu chuyện là bi kịch của Heisuke và chê bai Naoko quá thực dụng, chỉ biết sống cho mình. Thật ra, mình không biết nỗi đau của ai lớn hơn ai, và cũng chẳng rõ tình yêu của ai sâu đậm hơn ai.

Gã ghen với mọi chàng trai tiếp cận “con gái” khi nàng đến tuổi trưởng thành. Gã làm những điều vô sỉ, theo dõi, đọc lén thư từ, nghe trộm điện thoại chỉ để biết chắc rằng nàng sẽ không rời xa gã. Cuối cùng, gã buông tay, thực sự muốn xem vợ là con gái khi cất tiếng gọi “Monami”, để rồi sau đó “ngồi thụp xuổng như thể cả người bị gãy từ phía trên đầu gối”. Gã muốn nàng hạnh phúc, gã muốn con của hai người được lớn lên.

“Chồng à…”. Nàng gọi. “Cảm ơn chồng. Tạm biệt chồng. Đừng quên vợ nhé”.

Nàng buông tay, để gã và con gái của hai người có thể sống tiếp quãng đời còn lại trong thanh thản. Mình không biết mỗi ngày phải đóng giả cả hai vai trò, nàng mệt mỏi đến thế nào. Mình không biết lúc để bản thân mình “biến mất”, nàng đau đớn đến thế nào. Mình càng không biết khi bước vào lễ đường với một người đàn ông đáng tuổi con nàng, trong cái khung cảnh y hệt như đám cưới của nàng với người đàn ông mà nàng thực sự yêu thương ba mươi năm về trước, nàng chua chát đến mực nào.

Cả nàng và gã đều “chọn con đường hạnh phúc cho người mình yêu”. Mọi việc có lẽ sẽ rất hoàn mỹ, ít nhất cả hai đều thanh thản đến cuối đời, nếu như nàng không cố chấp muốn mang theo chiếc nhẫn cưới với gã, đeo nó suốt đời. “Bí mật của Naoko” hé mở, nhưng đôi vợ chồng yêu nhau sâu sắc đều đã chọn cách lặng im, để người kia hạnh phúc.

“[…]

“Anh mua được cả đĩa của Yayumi cơ à.” Nàng nói, giọng rất bình tĩnh.

“Anh xấu hổ muốn chết luôn đó.”

“Nhưng anh vẫn cố để mua nó cho em.”

“Vì Naoko thích mà.”

[…]”

Một cảm giác nghẹn ứ, muốn khóc lóc, muốn đập phá mà chẳng biết trút vào ai hiện ra khi mình đọc đến những dòng cuối truyện. Chẳng còn cách nào khác, ừ… thì đúng là chẳng còn cách nào khác, nhưng có thể không làm như thế được không, vì họ yêu nhau đến thế kia mà…

“[…]

“Bố có việc muốn nhờ con.”

“Vâng, bố cứ nói.”

“Việc này không khó đâu. Việc mà bố vợ hay làm với con rể ấy. Con cho phép bố nhé ?”

“Dạ ? Việc gì cơ ạ ?”

“Việc này này.” – “Cho bố đấm con.”

“Dạ… ?” – “Bây giờ… ở đây ạ ?”

“Không được hả ?”

“Vâng. Không được ạ. Con còn phải chụp ảnh nữa.” – “Nhưng được rồi ạ. Bố đã cho con một cô con gái xinh đẹp như thế nên con sẽ cố chịu vậy. Con sẽ nhận một quả đấm từ bố.”

“Không, phải hai quả.”

“Hai quả ?”

“Một quả là vì lấy đi con gái bố. Một quả là dành cho… người khác.”

“Một người khác ?”

“Ai chả được. Nhắm mắt lại đi.”

Heisuke nắm chặt bàn tay lại. Nhưng gã chưa kịp đấm thì nước mắt đã rơi đầm đìa. Gã ngồi thụp xuống. Gã ôm mặt, khóc nức nở đến khàn cả giọng.”

Mục lục bài viết

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…

Xổ số miền Bắc