Rưng rưng nhớ Tết, nhớ nồi bánh chưng nhân không thịt

Rằm tháng Chạp, má gọi điện lên hỏi “Tết này con có về không? Khi nào về? Muốn ăn món gì?”. Má hỏi liên tục vì sợ tôi bận không có nhiều thời gan để nghe máy. Nhưng má đâu biết, cuộc gọi đó đến ngay lúc tôi vừa gửi đơn xin thôi việc.

Với nhiều người, thôi việc là một quyết định mang nhiều tâm trạng và cảm xúc, thường là buồn nhiều hơn vui. Còn tôi, đơn giản vì đến lúc phải dừng lại để sẵn sàng viết nên kịch bản cho hành trình mới. Thôi việc giữa lúc những tờ lịch cuối năm còn chưa xé hết, lương thưởng chưa thấy đâu, dĩ nhiên, cũng như bao người, tôi vẫn còn đó những ngổn ngang và rất nhiều lo toan.

Tôi nói với má “Cận 30 tết con về. Má đừng mua sắm hay làm gì quá linh đình nhé. Nhà mình có gì vui đó, có món gì ăn món đó”. Má tôi cười “Thì trước giờ vẫn vậy mà. Nhưng con muốn ăn món gì, để má với chị dâu chuẩn bị”.

Rưng rưng nhớ Tết, nhớ nồi bánh chưng nhân không thịt - 1

Hơn 20 năm sống ở Sài Gòn tôi được ăn rất nhiều món ngon vật lạ nhưng trong tâm vẫn tha thiết nhớ món quê nhà

Hơn 20 năm sống ở thành phố học tập và làm việc, thú thiệt là tôi được ăn muôn vàn món Nam, Trung, Bắc và có cả những món Á – Âu từ xứ khác nữa, không thể nhớ hết hoặc đếm xuể. Nhưng mà không hiểu sao tôi luôn bị một cảm giác chán ăn, chỉ có nhiều lúc bỗng thấy thèm món quê xa xưa của má nấu. Có khi muốn một bát cơm trắng, tô canh chua hay canh rau hái từ mấy cây bồ ngót hay dậu mồng tơi phía sau hè.

Xổ số miền Bắc