Sống với chồng mà tôi thấy cô đơn

Tôi mới cưới nửa năm, đôi lúc thấy không suôn sẻ nhưng không dám san sẻ với ai ; sợ cha mẹ lo ngại, sợ những người không tốt đặt điều .Chồng hơn tôi 6 tuổi, anh thế hệ 8 x còn tôi 9 x, tính cách có phần độc lạ. Ngoài thời hạn đi làm hầu hết anh chỉ ở nhà, nằm trên giường chơi điện thoại thông minh, đôi lúc tụ tập với bạn hữu, đồng nghiệp. Tôi hoạt náo, hướng ngoại hơn anh. Trước khi lấy chồng, tôi liên tục tham gia hoạt động giải trí đoàn thể, là người năng nổ nên khi ở nhà nhiều quá cảm thấy ngột ngạt, bức bối. Với tôi, cuối tuần không phải nghĩ ngợi tới việc làm, được làm những việc mình thích như nấu ăn, đọc sách, đi chơi với em gái, bạn hữu, hay về quê thăm cha mẹ, ông bà ; đó là được nghỉ ngơi. Với anh thì chỉ có ở nhà, không đi đâu ; vậy mới là nghỉ ngơi. Tôi và anh sống ở thành phố, hai đứa cùng quê, quê chỉ cách nhà có 20 km, tôi gần như cuối tuần nào cũng về, còn anh có khi cả tháng mới về một lần. Với anh, cuối tuần mà về quê là coi như không còn cuối tuần nữa. Tôi hay thích trò chuyện, kể chuyện này chuyện kia, trên trời dưới đất, có khi nói liên tục được, anh thì không. Cứ khi nào tôi đang say sưa kể chuyện mà nhìn mặt anh thất thần là biết anh không còn nghe được khoảng chừng 15 phút rồi .Với tôi, anh thật sự không có gì điển hình nổi bật, nhưng tôi yêu anh và chấp thuận đồng ý làm vợ anh vì cảm thấy bình yên. Tôi biết việc nghe nhiều và trong một thời hạn liên tục làm anh quá tải, nhưng những lúc tôi buồn hay stress anh sẽ nỗ lực để nghe lâu nhất hoàn toàn có thể. Trong thời hạn hai đứa yêu và tìm hiểu và khám phá thì khi có yếu tố gì, chúng tôi đều tìm cách xử lý triệt để. Những điều độc lạ giữa hai đứa, tôi đều biết trước khi tiến tới hôn nhân gia đình. Tôi luôn nghĩ ai cũng có những thứ không hợp với mình, quan trọng là bản thân biết học cách gật đầu, học cách nhìn vào những điều tốt đẹp của đối phương .

Cưới rồi tôi mới thấy, sự khác biệt giữa tính cách hai người thực sự ảnh hưởng tới cảm xúc của mình. Có một vấn đề mà với tôi chưa thể giải quyết dứt điểm được, kể ra đây mọi người sẽ cảm thấy đó là chuyện nhỏ, là do tôi làm quá lên, nhưng với tôi đó thật sự là vấn đề. Là vợ chồng nhưng đêm ngủ chúng tôi gần như không ôm nhau, thậm chí có lúc không gần nhau. Anh nói ôm tôi, anh không ngủ được. Còn tôi trước giờ ngủ cùng em gái, dù nóng hay lạnh cũng toàn ôm em hoặc em ôm tôi ngủ. Tôi đã trao đổi vấn đề này với anh, tuy có cải thiện một chút nhưng nhiều đêm vẫn thấy tủi thân. Nhiều đêm đang ngủ chợt tỉnh dậy, thấy mình một chăn, anh một chăn, quay lưng vào nhau, thấy tủi thân lắm. Có lúc tôi cũng cứ xích gần lại, ôm lấy anh mà ngủ, rồi thấy anh ngọ nguậy không yên tôi lại thôi. Có lẽ chỉ có lúc vợ chồng quan hệ là hai chúng tôi gần nhau nhất. Lại có một vấn đề ở đây, anh chỉ thích gần tôi tờ đằng sau, còn tôi ngược lại. Anh không thể theo sở thích của tôi, mỗi lần như vậy anh đều mất hứng, vì thế tôi đều chiều anh dù nhiều khi không thoải mái.

Rồi việc anh ít nói, tôi nói nhiều cũng là yếu tố. Cả ngày đi làm không gặp nhau, khi ở nhà anh chỉ ngồi cùng tôi lúc ăn cơm, vậy mà cũng không trò chuyện nhiều với nhau. Anh không muốn san sẻ chuyện ở công ty với tôi, nói rằng về nhà không muốn nhắc tới việc làm. Có lúc tôi kể chuyện này chuyện kia thì anh cứ ậm ừ cho xong, tôi cũng không muốn nói nữa. Nhiều lúc ăn cơm mà anh cứ cầm điện thoại thông minh ; tôi nhắc hoài không được nên cũng thôi. Ngoài lúc ăn cơm, anh chỉ nằm và nghịch điện thoại thông minh thôi ; anh bảo đi làm cả ngày ở công ty, giờ mới có thời hạn vui chơi, lướt web. Có những lúc tôi không vui hay có chuyện stress ở công ty, anh cũng lắng nghe nên tôi được an ủi phần nào. Nhiều khi tôi thấy có chút gì đó xích míc, không biết mình xích míc hay chồng xích míc nữa .

Nói chung, có điều gì đó cảm thấy không ổn, không thoải mái tôi đều nói cho anh biết, nhưng chẳng lẽ có mỗi mấy chuyện này mà tôi cứ nhắc đi nhắc lại? Tính tôi không muốn nhắc lại vấn đề đến lần thứ ba. Mọi người bảo rằng, hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé, vậy mà những điều nho nhỏ ấy lại làm tôi cảm thấy đau đầu, tủi thân, nhiều lúc mệt mỏi. Sống với chồng hơn nửa năm rồi nhưng mỗi khi về quê, về nhà với mẹ, tôi mới có cảm giác là được về nhà mình. Sống với chồng, đôi khi cảm thấy cô đơn hơn cả sống một mình.

Không phải lúc nào tôi cũng buồn, cũng có những lúc chúng tôi vui vẻ, cười đùa với nhau; cũng có lúc anh quan tâm, lo lắng cho tôi, nhưng lúc nào suy nghĩ tiêu cực là tôi thấy rằng sự quan tâm ấy mới thể hiện ở lời nói mà chưa thể hiện ở hành động. Tôi cố gắng tự tìm niềm vui bằng việc làm những điều mình thích, cố gắng suy nghĩ tích cực, tập thể dục để giải tỏa căng thẳng, vậy mà nhiều đêm cứ nghĩ ngợi là lại thấy tủi thân. Giờ lại có thai, tôi không muốn những chuyện thế này ảnh hưởng tới tâm trạng. Liệu có phải tôi đòi hỏi quá nhiều từ chồng?

Kim

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được tương hỗ, giải đáp vướng mắc

Xổ số miền Bắc