Bài dự thi Đại sứ văn hóa đọc thủ đô 2020 đề 3 – Tài liệu text
Mục lục bài viết
Bài dự thi Đại sứ văn hóa đọc thủ đô 2020 đề 3
Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (73.25 KB, 5 trang )
<span class=’text_page_counter’>(1)</span><div class=’page_container’ data-page=1>
<b>Đại sứ văn hóa đọc thủ đơ đề 3</b>
Cuộc thi đại sứ văn hóa đọc thủ đơ 2019 nhằm khơi dậy niềm đam mê đọc sách đối
với các em học sinh từ Tiểu học đến Trung học phổ thơng, từ đó khuyến khích, thúc
đẩy phong trào đọc trong thế hệ, hình thành thói quen và kỹ năng đọc sách cho học
sinh. Dưới đây là câu hỏi dự thi Đại sứ văn hóa đọc 2019 đề 3 và gợi ý làm bài dự thi
Đại sứ văn hóa đọc 2019 đề 3, mời các em học sinh cùng tham khảo.
<b>Câu hỏi dự thi Đại sứ văn hóa đọc 2019 đề 3</b>
Câu 1: Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc, khuyến khích
thí sinh vẽ tranh minh họa hoặc có lời song ngữ tiếng Anh.
Câu 2: Nếu được chọn là Đại sứ văn hóa đọc, em có kế hoạch và biện pháp gì để
khuyến khích các bạn và mọi người đọc sách nhiều hơn.
<b>Bài dự thi Đại sứ văn hóa đọc 2019 đề 3</b>
<b>Câu 1: Viết tiếp lời cho một câu chuyện em đã đọc</b>
<b>Câu chuyện cô bé bán diêm</b>
Thế là vào đêm giao thừa, cô bé bán diêm đã cùng bà “bay lên trời với Thượng đế”.
Từ đây, em sẽ có một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc, khơng phải lo lắng gì nữa.
Nhưng, có thật là em sẽ vui vẻ suốt cả ngày khơng, có thật là em sẽ hồn tồn vơ tư
sống trên thiên đường?
Bà dắt tay cô bé bán diêm về trời. Em đã gặp được biết bao là thiên thần bé xíu, xinh
xinh, mỗi thiên thần có một đơi cánh trắng toát, mượt mà đằng sau lưng. Trên tay họ
là những chiếc kèn để thổi chào mừng em. Cô bé rất háo hức. Vừa đi, em vừa nhảy
chân sáo. Có lẽ lâu lắm rồi, em mới được thực sự là một đứa trẻ như bây giờ. Cổng
thiên đường rộng lớn, sáng lên một màu vàng lấp lánh. Nó mở ra một vùng đất rộng
mênh mơng, tươi đẹp, có biết bao nhiêu là hoa. Cô bé đứng sững lại. Chưa bao giờ em
thấy nơi nào tràn ngập màu sắc như thế này. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt em, vì
quá hạnh phúc, vì xúc động. Em tiến vào trong thiên đường. Ở đây có rất nhiều người,
họ vui vẻ, thân thiện. Bỗng, em thấy một bóng hình quen thuộc, rất quen thuộc, gần
gũi với em. Em reo lên thật to:
thiên đường rộng lớn, sáng lên một màu vàng lấp lánh. Nó mở ra một vùng đất rộngmênh mơng, tươi đẹp, có biết bao nhiêu là hoa. Cô bé đứng sững lại. Chưa bao giờ emthấy nơi nào tràn ngập màu sắc như thế này. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt em, vìquá hạnh phúc, vì xúc động. Em tiến vào trong thiên đường. Ở đây có rất nhiều người,họ vui vẻ, thân thiện. Bỗng, em thấy một bóng hình quen thuộc, rất quen thuộc, gầngũi với em. Em reo lên thật to:
– Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!
</div>
<span class=’text_page_counter’>(2)</span><div class=’page_container’ data-page=2>
(2)
Những ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu óc cơ bé cả đêm. Sáng hôm sau, em xin bà
cho em đến gặp Thượng đế để xin bề trên cho em được nhìn thấy bố. Một tia sáng lấp
lánh chiếu rọi xuống những đám mây. Em thấy thế giới mà trước kia em đã sống.
Bố em bước ra khỏi căn nhà lụp sụp với cái dáng khật khưỡng của kẻ say rượu. Vừa
đi bố vừa lầm bầm điều gì đó, nhưng em biết là bố đang tìm em. “ Một ngày trơi qua
rồi mà bố mới nhớ đến đứa con gái của mình” – em buồn bã nghĩ. Bố đi khắp con phố
mà khơng thấy em đâu. Có lẽ là bố đang tức giận lắm. Nhưng mà bố vẫn tiếp tục đi
tìm. Bố tới những nơi gần đó. Hỏi thăm mọi người về em. Chắc lúc đầu bố tìm em chỉ
để lấy tiền bán diêm thơi, nhưng bây giờ thì bố lo lắng thật. Bố chạy thật nhanh, mồ
hôi chảy đẫm áo, quanh quẩn nhìn khắp nơi. Em xúc động lắm. Em chỉ muốn chạy
thật nhanh xuống nói với bố hãy lên trời cùng em. Bố tìm em tới tận trưa. Rồi ơng đi
qua một nhà thờ. Mọi người bàn tán xôn xao lắm. Bố hỏi một người, và người đó nói
rằng họ vừa tổ chức tang lễ cho một cô bé bán diêm bị chết vì rét. “Đó chính là mình”
– em bần thần nghĩ. Và ở dưới kia, người bố cũng rất sững sờ. Ơng cứ đứng n một
chỗ, đơi mắt nhìn vơ định. Một giọt nước mắt chảy xuống. Ơng hét lên một tiếng đầy
đau khổ:
– Trời ơi! Con ơi! Con của bố!
Rồi ông như không thể đứng vững, ông ngã xuống con đường đầy tuyết. Bất ngờ, cô
bé bán diêm hốt hoảng gọi to:
bé bán diêm hốt hoảng gọi to:
– Bố!
Cơ bé lại khóc, nhưng khơng phải vì xúc động nữa, mà vì đau khổ. Em thấy thương
bố. Liệu có phải chính em đã làm bố đau khổ? Có phải em là người có lỗi? Em day
dứt, ân hận. Trong tiếng khóc, em nói với bà:
– Bà ơi… bà có thể…xin cho Thượng đế… cho bố cháu lên… thiên đường này..,
không ạ?
Người bà ôm chầm lấy cô bé, lau nước mắt rồi an ủi:
– Cháu nín đi… cháu nín đi…
Cơ bé được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Em cần thời gian để trấn tĩnh.
</div>
<span class=’text_page_counter’>(3)</span><div class=’page_container’ data-page=3>
(3)
một em bé nghèo đang ăn xin trên đường. Bố vội vã chạy ra, mang cho em bé một
chiếc bánh thật ngon mà bố vừa mua được. Em bé ấy cười hiền lành, và bố cũng vậy.
Ở đâu đó trên thiên đường, cơ bé bán diêm cũng cười thật tươi.
Lúc ấy, cô bé bán diêm mới thực sự hạnh phúc. Cơ bé có thể hồn tồn vui vẻ sống
bên bà và mẹ, vì cơ bé tin rằng bố em cũng đang rất hạnh phúc. Nhưng có một điều
mà em khơng biết, đó chính là dịng chữ mà em đã ghi sau tấm ảnh là điều khiến cho
bố em thêm sức mạnh để sống tiếp. Em ghi gì trên đó, em cũng qn rồi nhưng bố em
thì nhớ mãi: “Bố ơi, con yêu bố lắm, con tin là bố có thể ln sống tốt trên thế giới
này”.
<b>Câu chuyện Rùa và Thỏ</b>
Kết thúc câu chuyện Thỏ đã phải chịu thua Rùa. Bởi vì khinh thường Rùa nên Thỏ đã
khơng nghiêm túc trong cuộc thi chạy, cuối cùng phải chịu thất bại. Và Rùa đã trở
thành người chạy nhanh nhấtbởi tính kiên trì, nhẫn nại của mình.
<b>Viết tiếp câu chuyện</b>
Mặc dù thắng thua đã rõ, nhưng Thỏ ta không chịu khuất phục và cho rằng chỉ vì quá
lơ đãng ham chơi ngủ quên nên mới bị thua Rùa. Và quyết định đấu lại với Rùa vào
hôm khác.
Được sự đồng ý của Rùa, vào một buổi sáng đẹp trời khi bình minh thức giấc Thỏ đã
có mặt tại nơi thi đấu đứng đợi Rùa. Và trận đấu được diễn ra như đã định. Cũng như
lần thi đấu trước, Rùa vẫn căm chỉ từng bước một với những bước chân nặng nhọc
tiến về phía trước, trong khi đó Thỏ lao như tên bắn về đích, lần này Thỏ khơng hề
nhởn nhơ ham chơi không khinh thường Rùa mà quyết dành chiến thắng. Cuối cùng
Thỏ đã về đích và thắng được Rùa.
Sau khi thất bại Rùa đã suy nghĩ rất nhiều, nếu thi đấu với Thỏ trên cạn thì Rùa sẽ
khơng bao giờ thắng được Thỏ nên quyết định thách đấu với Thỏ dưới nước. Rồi cuộc
thi cũng diễn ra tại một hồ nước lớn trong rừng. Ban đầu khi xuất phát Thỏ cũng cố
gắng chạy nhưng dưới nước không thể chạy được như ở trên cạn, càng ra xa Thỏ càng
không thể chạy và bơi được. Khi ra đến đoạn nước sâu Thỏ đã đuối sức uống nhiều
ngụm nước rất may là Rùa bơi ra kịp kêu Thỏ leo lên và chở Thỏ vào bờ. Thỏ đã
khuất phục và chịu thua.
Thỏ và Rùa bắt tay nhau co rằng mỗi người đều có một thế mạnh riêng khơng ai được
khinh ai cả. Từ đó về sau Thỏ và Rùa tiếp tục là đôi bạn thân trong rừng thương u
giúp đỡ nhau khơng cịn tranh thắng thua với nhau nữa.
<b>Viết tiếp chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng</b>
</div>
<span class=’text_page_counter’>(4)</span><div class=’page_container’ data-page=4>
(4)
<b>Viết tiếp câu chuyện</b>
Với những yêu cầu ngày càng quá đáng của mụ vợtừ cái máng lợn mới, ngôi nhà mơi,
đến nhất phẩm phu nhân, cung điện kẻ hầu người hạ, trở thành vua của biển cả để
điều khiển cá vàng… không thể chấp nhận với lịng tham vơ đáy đó cá vàng đã giận
dữ thu hồi lại tất cả quẫy đuôi lặn xuống biển.
Sau khi từ biển về nhà nhìn mụ vợ đang ngồi bên cái máng lợn sứt ngày nào, ông lão
ngập ngững không muốn bước tiếp và tự trách bản thân mình q yếu đuối, nhu
nhược khơng ngăn cản được lòng tham của mụ vợ để rồi phải trở lại nghèo khổ như
xưa.
Ơng rón rén bước đến bên nhìn gương mặt thất thần ăn năn hối cải của bà mà lịng
ơng trĩu nặng, bà đang tự trách mình vì q tham lam mà trở nên mù quáng, giá như
biết dừng lại khơng địi hỏi q nhiều. Ơng đã rất lo cho bà nếu cứ để như thế này thì
sẽ ốm mất. Ơng biết tại mình đã q nng chiều bà, để cho bà sai khiến. Nhìn bà bây
giờ ơng biết bà đã thật sự hối lỗi, bà quay sang nhìn ông và xin lỗi, ông biết bà đã trở
lại như xưa, đúng bản chất một bà lão hiền lành đôn hậu. Ông nắm chặt tay bà khuyên
nhủ và bà đã hứa với ông sẽ làm lại tất cả từ đầu. Đã qua rồi, tất cả chỉ là một giấc
mơ. Kể từ đó 2 ơng bà lão lại vui vẻ sống bên nhau hạnh phúc, chăm chỉ siêng năng
làm ăn. Bắt đầu lại từ chiếc máng lợn cuộc sống dần được cải thiện và ngày càng khá
lên. Khi đã khá giả, bà lão khơng cịn tính tham lam nữa, biết chia sẻ giúp đỡ mọi
người và được mọi người yêu thương khen ngợi và họ đã sống hạnh phúc đến cuối
cuộc đời.
<b>Câu 2: Nếu được chọn làm đại sứ văn hóa đọc em sẽ:</b>
Vận động người thân trong gia đình làm thẻ thư viện mượn sách đọc trong thời gian
nhàn rỗi.
Tìm đọc những cuốn sách hay có tại thư viện trường sau đó giới thiệu cho bạn bè
cùng đọc.
Rủ các bạn thường xun đến thư viện tìm sách đọc.
Tích cực tham gia các hoạt động đọc sách báo do nhà trường tổ chức như ngày hội
đọc sách, cuộc thi kể chuyện theo sách.
Cùng các bạn thường xuyên đến nơi nhiều sách để mua hay mượn về đọc như đến thư
viện trường, các nhà sách trên địa bàn.
Giúp cô thư viện trường hướng dẫn các bạn tìm sách đọc, giữ gìn bảo quản sách và
sắp xếp lại sách ở thư viện trường.
</div>
<span class=’text_page_counter’>(5)</span><div class=’page_container’ data-page=5>
(5)
Giúp cô thư viện trường trưng bày sách, giới thiệu những cuốn sách mới, trang trí làm
mới, làm đẹp thư viện để thu hút các bạn đến đọc sách nhiều hơn.
</div>
<!–links–>
Lý luận của Mác-Lênin về kinh tế thị trườngvà sự vân dụng lý luận đó để xây dựng kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa ở Việt nam
- 29
- 842
- 7