Bí Mật Của Naoko – Higashino Keigo

Bí Mật Của Naoko

[Xuất bản – Trinh thám] Bí Mật Của Naoko – Higashino Keigo

List truyện phương Đông hoàn. Click vào.



Tạo đề tài mới Trả lời đề tài

 Trang 1/12
 [ 34 bài ] 
Chuyển đến trang 
1

,

2

,

3

,

4

,

5 … 12 Trang sau
Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo 

Bí Mật Của Naoko – Higashino Keigo

 

Có bài mới 23.08.2016, 20:14

Hình đại diện của thành viên

Số 15

☆~ Số 15 ca ~☆

☆~ Số 15 ca ~☆
 

Ngày tham gia: 14.10.2015, 23:36
Bài viết: 3082
Được thanks: 2112 lần
Điểm:

7.61

8

Có bài mới [Xuất bản – Trinh thám] Bí Mật Của Naoko – Higashino Keigo – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Tác giả    Higashino Keigo

images

Thông Tin Chi Tiết

Công ty phát hành      Nhã Nam

Nhà xuất bản      NXB Thời Đại

Kích thước      14×20.5 cm

Author      Higashino Keigo

Dịch Giả      Uyên Thiểm

Số trang      468

Ngày xuất bản      01-2011

Bí Mật Của NaokoTác giả Higashino KeigoThông Tin Chi TiếtCông ty phát hành Nhã NamNhà xuất bản NXB Thời ĐạiKích thước 14×20.5 cmAuthor Higashino KeigoDịch Giả Uyên ThiểmSố trang 468Ngày xuất bản 01-2011

Giới Thiệu Sách

Cuộc sống của Hirasule trôi qua hết sức bình lặng, cho đến một ngày tai nạn giao thông khủng khiếp xảy ra và gã mất đi người vợ yêu quý nhất của mình, còn đứa con gái bé bỏng vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Nhưng chỉ sau một đêm, con gái gã tỉnh lại và một mực xưng mình là Naoko, vợ gã. Dường như linh hồn của Naoko đã nhập vào thể xác con gái, còn Monami thực sự đã chết. Rốt cuộc Hirasuke đã mất vợ hay con gái trong vụ tai nạn ấy?

Bí mật của Naoko đã giành Giải thưởng của Hiệp hội các Nhà văn viết truyện kỳ bí Nhật Bản vào năm 1999, và là một trong những tác phẩm quan trọng nhất trong sự nghiệp của Higashino Keigo, bậc thầy truyện trinh thám Nhật thế kỷ XX.

Giới Thiệu SáchCuộc sống của Hirasule trôi qua hết sức bình lặng, cho đến một ngày tai nạn giao thông khủng khiếp xảy ra và gã mất đi người vợ yêu quý nhất của mình, còn đứa con gái bé bỏng vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Nhưng chỉ sau một đêm, con gái gã tỉnh lại và một mực xưng mình là Naoko, vợ gã. Dường như linh hồn của Naoko đã nhập vào thể xác con gái, còn Monami thực sự đã chết. Rốt cuộc Hirasuke đã mất vợ hay con gái trong vụ tai nạn ấy?Bí mật của Naoko đã giành Giải thưởng của Hiệp hội các Nhà văn viết truyện kỳ bí Nhật Bản vào năm 1999, và là một trong những tác phẩm quan trọng nhất trong sự nghiệp của Higashino Keigo, bậc thầy truyện trinh thám Nhật thế kỷ XX.


Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks
      

      Share

Xem thông tin cá nhân
heocon13

1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Số 15 về bài viết trên:

     


Có bài mới 25.09.2016, 02:46

Hình đại diện của thành viên

Số 15

☆~ Số 15 ca ~☆

☆~ Số 15 ca ~☆
 

Ngày tham gia: 14.10.2015, 23:36
Bài viết: 3082
Được thanks: 2112 lần
Điểm:

7.61

10

Có bài mới Re: [Xuất bản – Trinh thám] Bí Mật Của Naoko – Higashino Keigo – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Giới Thiệu Tác Giả Và Tác Phẩm

Higashino Kelgo sinh năm 1958, đã đừng học ngành kỹ thuật điện và làm nhân viên bán hàng cho đến khi ông giành giải Edogawa Rampo năm 1985. Ban đầu ông chỉ chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, sau đó chuyển sang các thể loại khác, bao gồm cả tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Bí mật của Naoko là tác phẩm đầu tiên của ông được dịch sang tiếng Anh.

o O o

Cuộc sống của Hirasuke trôi qua hết sức bình lặng, cho đến một ngày tai nạn khủng khiếp xảy ra, và gã mất đi người vợ yêu quý nhất của mình, còn đứa con gái bé bỏng thì vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Nhưng chỉ sau một đêm, con gái gã tỉnh lại và một mực xưng mình là Naoko, vợ gã. Dường như linh hồn của Naoko đã nhập vào thể xác con gái, còn Monami thực sự đã chết. Rốt cuộc Hirasuke đã mất vợ hay con gái trong vụ tai nạn ấy?
Bí mật của Naoko đã giành Giải thưởng của Hiệp hội các Nhà văn viết truyện kỳ bí Nhật Bản vào năm 1999, và là một trong những tác phẩm quan trọng nhất trong sự nghiệp của Higashino Keigo, bậc thầy truyện trinh thám Nhật thế kỷ XX.

1. KHÔNG MỘT MẢY MAY LINH CẢM.

Tan ca đêm, Hirasuke về đến nhà vào đúng tám giờ sáng. Gã bật ti vi ngay khi bước vào căn phòng kiểu Nhật rộng chừng bảy mét vuông. Lý do duy nhất khiến gã làm thế là vì muốn biết kết quả trận đấu Sumo hạng nặng đêm qua. Năm nay bốn mươi tuổi, Hirasuke tin rằng ngày hôm đó cũng là một ngày bình thường và yên ổn giống như vẫn vậy suốt hơn ba mươi chín năm qua. Nói một cách chính xác hơn thì thực tế ấy đã ăn sâu vào đầu óc gã tới mức khó lay chuyển hơn cả kim tự tháp.

Thành ra gã chẳng hề trông đợi một bản tin gây sốc trên màn hình trong lúc chuyển kênh, vả lại giả sử có một sự kiện nào đó gây xôn xao dư luận đi chăng nữa thì gã cũng mặc định là nó vô can.

Gà chuyển sang chương trình mà gã không bao giờ bỏ sót sau mỗi buổi tan ca. Một chương trình đưa tin chung chung về các kiểu xì căng đan của giới nghệ sĩ hay kết quả các trận thi đấu thể thao hoặc một vài sự kiện diễn ra hôm qua. Dẫn chương trình là một phát thanh viên tự do rất được lòng các bà nội trợ. Thằng cha trung tuổi có bộ mặt phúc hậu ấy cũng không đến nỗi khiến Hirasuke thấy ghét.

Tuy nhiên, xuất hiện trên màn hình hôm nay không phải bộ mặt tươi cười quen thuộc của thằng cha dẫn chương trình nọ mà là một ngọn núi tuyết. Hình ảnh dường như đang được truyền từ máy bay trực thăng, tiếng động cơ của cánh quạt lẫn với giọng tường thuật của phóng viên đưa tin.

Chuyện gì thế nhỉ, ý nghĩ của Hirasuke chỉ dừng lại ở đó. Gã không buồn quan tâm xem chuyện gì đang diễn ra. Điều duy nhất gã cần biết bây giờ là tay võ sĩ yêu thích mà gã đang kỳ vọng sẽ thăng hạng trong giải đấu này thắng hay thua.

Hirasuke lồng chiếc áo khoác có tên công ty vào mắc rồi treo lên tường, gã vừa xoa tay vừa đi vào căn bếp kề bên. Mặc dù đã giữa tháng Ba, nhưng sàn gỗ mới vắng hơi lửa có một ngày đã lạnh ngắt. Gã vội xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà. Đôi dép có hình hoa tulip.

Đầu tiên gã mở tủ lạnh. Ở ngăn giữa có một đĩa gà rán và một đĩa xa lát khoai tây đầy ụ. Gã lấy chúng ra, bỏ đĩa gà rán vào lò vi sóng, đặt hẹn giờ và nhấn nút. Sau đó, gã rót nước vào siêu rồi bật lửa. Trong lúc chờ nước sôi, gã lục tìm cái bát gỗ trong giỏ đựng bát đũa đã rửa, lấy túi xúp miso ăn liền trong ngăn tủ bếp. Gã xé miệng túi xúp, dốc vào bát gỗ. Trong tủ lạnh còn có hăm bơ gơ và xốt thịt bò nhưng gã quyết định sẽ dùng hăm bơ gơ vào sáng mai.

Hirasuke làm việc cho một nhà máy sản xuất linh kiện xe hơi. Năm kia, gã được cất nhắc vào vị trí tổ trưởng một tổ sản xuất. Ở nhà máy của gã, người ta lập kế hoạch sao cho tổ nào cũng có hai tuần làm ban ngày và một tuần làm ban đêm. Và tuần này đến lượt tổ gã làm đêm.

Chẳng những gây đảo lộn hoàn toàn nhịp sống thường nhật, ca đêm còn khiến thể xác của một kẻ đang bước vào độ tuổi suýt soát bốn mươi như gã cảm thấy ê ẩm, song bù lại, gã có những niềm vui riêng. Thứ nhất là phụ cấp ca đêm, thứ hai là được ăn cơm với vợ con ở nhà.

Năm nay, tức là năm 1985, tình hình kinh doanh ở công ty của Hirasuke cũng thuận lợi như đa phần các doanh nghiệp trên cả nước. Sản lượng tăng đều đặn khiến cho hoạt động mua sắm thiết bị cũng sôi động hơn. Và tất nhiên, những người làm việc trực tiếp như Hirasuke càng thêm tất bật. Theo quy định, giờ làm việc kết thúc vào năm rưỡi chiều, song thường thì mọi người phải ở lại thêm một hai tiếng, thậm chí là ba tiếng. Trong trường hợp đó, phụ cấp ngoài giờ không còn là món vặt nữa. Chẳng ai lấy làm lạ nếu khoản ấy khá hơn cả lương cơ bản.

Tuy nhiên, thời gian ở công ty nhiều hơn nghĩa là thời gian ở nhà ít đi. Ngày nào cũng chín mười giờ đêm mới về đến nhà nên Hirasuke không có cơ hội ăn tối với Naoko, vợ gã, và đứa con gái nhỏ Monami.

Tuy nhiên, gã có thể về nhà lúc tám giờ sáng nếu làm ca đêm. Ấy là lúc Monami đang ăn điểm tâm. Đối với Hirasuke, được thưởng thức món ăn do vợ nấu trong khi chuyện trò với đứa con gái sắp lên lớp Sáu là một trong những niềm vui không gì thay thế nổi. Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt con gái, cảm giác mệt mỏi vì làm ca đêm hoàn toàn tan biến.

Âu cũng bởi thế mà ăn sáng một mình sau lúc tan ca thật vô vị. Và những bữa sáng buồn tẻ này sẽ còn tiếp diễn ba ngày nữa. Naoko đã đưa Monami về quê ngoại ở Nagano để dự đám tang người anh họ. Anh họ nàng chết vì ung thư giai đoạn cuối hay gì đó, ngày giờ ra đi gần như đã được báo trước, thành thử cũng chẳng có gì là đột ngột. Tới mức, Naoko đã chuẩn bị sẵn một bộ tang phục mới cho chuyện này.

Theo kế hoạch ban đầu, đáng lẽ chỉ một mình Naoko về Nagano. Nhưng Monami bỗng giở giói đòi đi theo ngay trước hôm nàng lên đường. Con bé muốn trượt tuyết ở đó. Gần nhà bố mẹ Naoko có rất nhiều khu trượt tuyết nhỏ, sau lần đi trượt đầu tiên hồi mùa đông vừa rồi, Monami đã hoàn toàn bị môn này cuốn hút.

Công việc bù đầu khiến Hirasuke hầu như không có thời gian dành cho gia đình dù đang là dịp nghỉ xuân đâm ra gã chẳng thể nói này nói nọ về chuyện đó. Gã quyết định là đành chấp nhận cảnh đơn chiếc ít lâu và để Monami theo mẹ. Vả lại, xét kỹ ra, nếu Monami không đi với mẹ thì con bé sẽ phải ở nhà một mình vào mỗi buổi tối Hirasuke làm ca đêm.

Nước sôi, Hirasuke chế món xúp miso ăn liền và lấy đĩa gà rán vừa nóng tới trong lò vi sóng ra. Gã đặt tất cả lên khay rồi mang sang chỗ bàn ăn thấp ở căn phòng kiểu Nhật kế bên. Cả món gà rán, xa lát khoai tây, hăm bơ gơ cho ngày mai lẫn xốt bò cho ngày kia đều do một tay Naoko chế biến.

Hirasuke hầu như vô dụng trong cái công việc được gọi là bếp núc này. Ngay cả cơm, Naoko cũng nấu sẵn cho gã một nồi đầy trước khi khởi hành. Gã quyết định cứ để nguyên trong nồi rồi mỗi ngày ăn một ít. Hirasuke biết thừa rằng cơm sẽ thiu khi sang đến ngày thứ ba, nhưng gã đâu có tư cách để phàn nàn về chuyện đó.

Bày các món lên bàn ăn xong, gã khoanh chân ngồi xếp bằng. Trước tiên, gã húp xúp miso rồi sau một chút lưỡng lự gã đưa đũa tới món gà rán. Gà rán là món sở trường của Naoko, cũng là món khoái khẩu của gã.

Gã mở lớn âm lượng ti vi trong lúc thưởng thức vị ngon đã ăn vào máu gã. Tay dẫn chương trình quen thuộc đang nói gì đó trên màn hình. Song chẳng có nụ cười thường trực mọi khi. Nét mặt hắn có vẻ gì đó cứng nhắc và căng thẳng. Dầu vậy Hirasuke chẳng quan tâm. Gã chỉ đang lơ đễnh tự hỏi bao giờ thì có bản tin thể thao tổng hợp ngày hôm qua. Gã thường xem ti vi vào giờ nghỉ giải lao giữa ca để biết kết quả các trận đấu sumo nhưng đêm qua gã không được xem.

“Sau đây, xin mời các bạn tiếp tục theo dõi tình hình tại hiện trường. Anh Yamamoto, anh có nghe thấy tôi không?”

Tay dẫn chương trình vừa dứt lời thì màn hình cắt sang cảnooh khác. Hình như là ngọn núi tuyết ban nãy. Một nam phóng viên trẻ tuổi mặc bộ đồ trượt tuyết đứng trước máy quay với vẻ mặt hơi rúm ró. Phía sau anh ta, những toán đàn ông trong bộ đồ chống rét màu đen đang chạy đôn chạy đáo.

“Vâng, đây là hiện trường vụ tai nạn. Công tác tìm kiếm người gặp nạn vẫn đang tiếp tục. Cho tới lúc này, số người được tìm thấy gồm 47 hành khách và 2 tài xế. Theo nguồn tin của công ty xe khách thì tổng số hành khách đi trên chuyến xe này là 53 người, vì vậy vẫn còn 6 người chưa được tìm thấy.”
Tới lúc này, Hirasuke mới bắt đầu nghiêm túc nhìn lên màn hình. Hai tiếng xe khách khiến gã lưu tâm. Mặc dầu vậy, mối quan tâm ấy cũng chưa hẳn là lớn cho lắm. Gã vẫn không ngừng xúc xa lát khoai tây lên miệng.

“Anh Yamamoto, tình hình của những người được tìm thấy ra sao rồi? Theo tường thuật ban đầu, dường như có khá nhiều người chết…” Tay dẫn chương trình ở trường quay đặt câu hỏi.

“Vâng, theo xác nhận cho tới lúc này, tính cả những người chết trước và sau khi được phát hiện, đã có 26 hành khách tử vong. Toàn bộ những người còn lại đã được đưa tới bệnh viện địa phương.” Tay phóng viên nhìn tờ ghi chép trong lúc tường thuật. “Tuy nhiên, hầu hết những người sống sót đều bị thương nặng và đang ở trong tình trạng hết sức nguy kịch. Hiện các bác sĩ đang khẩn trương cứu chữa.”

“Thật đáng lo ngại phải không anh.” Tay dẫn chương trình nói với vẻ mặt đầy biểu cảm.

Khi ấy, dưới góc phải màn hình có một dòng chữ chạy qua: Tai nạn lật xe chở người đi trượt tuyết ở Nagano.

Đến lúc đó Hirasuke mới dừng tay. Rồi gã chụp lấy cái điều khiển từ xa và chuyển kênh. Kênh nào cũng phát những hình ảnh giống nhau. Cuối cùng, gã chỉnh sang đài NHK. Đúng lúc một nữ phát thanh viên đang chuẩn bị nói gì đó. “Sau đây là bản tin về vụ tai nạn lật xe khách. Vào khoảng sáu giờ sáng nay, tại đường quốc lộ đoạn chạy qua nội ô Nagano, tỉnh Nagano, một chiếc xe khách chở người đi trượt tuyết từ Tokyo theo hướng cao nguyên Shiga đã rơi khỏi vách núi. Chiếc xe khách này là của Công ty Vận tải Okuro có trụ sở đóng tại Tokyo…”

Nghe tới đó, Hirasuke rơi vào một cơn hoảng loạn nhẹ. Bởi một vài từ khóa liên tục lọt vào tai gã. Cao nguyên Shiga, xe khách chở người đi trượt tuyết và Công ty Vận tải Okuro.

Lần này về quê, Naoko đã phân vân không biết nên chọn loại phương tiện giao thông nào. Đi tàu điện thì hơi bất tiện. Mọi khi có Hirasuke đi cùng thì chiếc xe gia đình mua đã chục năm nay chính là phương tiện di chuyển. Nhưng Naoko không biết lái xe.

Tuy bất tiện song chẳng còn cách nào khác là bắt tàu điện, kết luận đó tạm thời được chấp nhận. Nhưng ngay sau đó, Naoko lại tìm ra một giải pháp mới. Xe khách chở người đi trượt tuyết đang được giới trẻ khá ưa chuộng có thể là một lựa chọn. Vào mùa cao điểm mỗi ngày có tới hai trăm chuyến xe như thế xuất phát từ ga Đường sắt Quốc gia Tokyo.

Tình cờ, Naoko có một người bạn thân làm việc cho đại lý lữ hành nên đã nhờ cô này mua vé. Vừa may có một chuyến còn ghế trống. Vì một nhóm hành khách đã hủy vé ngay trước ngày xuất phát.

“May quá anh ạ. Như thế thì chỉ cần nhờ ai đó tới cao nguyên Shiga đón là xong. Em đỡ phải đi bộ và xách theo cái đống đồ nặng trịch này.” Ngay khi nhận được tin còn ghế trống, Naoko liền vỗ tay trước ngực đầy hoan hỉ.
Có lẽ nào, Hirasuke tự nhủ và bất đầu lần lại ký ức. Nó giống như cách gã đang run rẩy bước xuống khỏi những bậc thang trong bóng tối.

Hình như nàng đã nhắc tới Công ty Vận tải Okuro.

Rồi cả chuyến xe khách đi cao nguyên Shiga khởi hành từ ga Tokyo lúc mười một giờ.

Toàn thân gã nóng bừng. Tiếp sau đó, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Nhịp tim tăng mạnh khiến mạch máu đập lùng bùng sau tai gã.

Một hãng xe khách không thể nào lại có nhiều chuyến xe cùng chạy tới một địa điểm chỉ trong vòng một đêm.

Hirasuke lê về phía cái ti vi. Gã không muốn bỏ sót bất kỳ thông tin nào dù là nhỏ nhất.

“Sau đây là danh tính của những nạn nhân tử vong đã xác định được nhân thân căn cứ theo chứng minh thư tính cho tới thời điểm này.”
Hàng loạt tên người hiện lên trên màn hình. Nữ phát thanh viên chậm rãi xướng lên từng danh tính một. Toàn những cái tên Hirasuke không quen biết và chưa từng nghe thấy.

Gã không còn cảm giác thèm ăn, miệng khô khốc, song vẫn chưa hoàn toàn cảm nhận được rằng bi kịch này rất có thể có liên quan tới gia đình gã. Gã vừa lo sợ cái tên Sugita Naoko và Sugita Monami sẽ được xướng lên, vừa thầm nghĩ, bằng phần lớn trí óc, rằng không thể có chuyện đó. Không lẽ nào bi kịch ấy lại xảy đến với gia đình gã…

Nữ phát thanh viên ngừng đọc. Đó là danh sách của toàn bộ những người tử nạn đã xác định được danh tính.

Không có tên của Naoko lẫn Monami. Hirasuke trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng gã chưa thể yên tâm. Vì còn hơn mười người nữa chưa rõ nhân thân. Hirasuke cố nhớ lại xem vợ con gã có mang theo thứ giấy tờ tùy thân gì không. Nhưng gã không thể tìm được câu trả lời xác đáng.
lấy chiếc điện thoại đặt trên kệ ti vi. Gã định gọi về nhà bố mẹ vợ. Không chừng vợ con gã đã tới nơi và sự lo lắng của gã là thừa.
Không, nói đúng ra thì gã đang cầu nguyện.

Nhưng khi cầm lấy ống nghe và định bấm số thì ngón tay gã đột nhiên khựng lại. Chẳng hiểu sao gã quên mất số. Chuyện như thế chưa từng xảy ra. số nhà Naoko cực kỳ dễ nhớ, và trên thực tế, chắc chắn gã nhớ nó bởi các con số được ghép thành một từ khóa. Song lúc này, gã không sao nhớ ra từ khóa đó.

Bất đắc dĩ, gã đành quay sang lục tìm sổ ghi địa chỉ cất trong ngăn kệ. Gã tìm thấy nó dưới một chồng tạp chí ken khít. Gã vội mở trang bắt đầu bằng vần K. Vì họ thời con gái của Naoko là Kasahara.

Cuối cùng gã cũng tra ra số điện thoại cần tìm. Bốn số cuối là 7053- Song gã vẫn không thể nhớ ra cái từ khóa kia.

Đúng lúc gã cầm lại ống nghe và định bấm số thì giọng cô phát thanh viên cất lên.

“Tuy nhiên, theo thông tin vừa nhận được, có hai người gồm một thiếu phụ và một cháu bé gái được cho là hai mẹ con vừa được chuyển đến Bệnh viện Trung tâm Nagano, người ta đọc được dòng chữ Su-gi-ta thêu trên chiếc khăn tay tìm thấy trên người thiếu phụ. chúng tôi xin nhắc lại. Có một thiếu phụ và một cháu bé gái được cho là hai mẹ con vừa được chuyển tới bệnh viện trung ương Nagano…”

Hirasuke bỏ ống nghe xuống. Và ngồi quỳ gối.

Giọng nói của cô phát thanh viên không tới được tai gã nữa. Tai gã ù đi. Một lúc sau gã mới nhận ra đó là tiếng rên của chính mình.

Gã chợt nhớ ra.

7053 tức là na-o-ko-san.

Hai giây sau, gã đứng bật dậy.


Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks
      

      Share

Xem thông tin cá nhân

     


Có bài mới 25.09.2016, 02:49

Hình đại diện của thành viên

Số 15

☆~ Số 15 ca ~☆

☆~ Số 15 ca ~☆
 

Ngày tham gia: 14.10.2015, 23:36
Bài viết: 3082
Được thanks: 2112 lần
Điểm:

7.61

10

Có bài mới Re: [Xuất bản – Trinh thám] Bí Mật Của Naoko – Higashino Keigo – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

2. HIRASUKE LÁI XE QUA NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG đầy tuyết một cách hết sức khó khăn và tới bệnh viện Nagano vào khoảng hơn sáu giờ chiều một chút. Việc phải xin phép công ty và xác định trước vị trí bệnh viện khiến gã xuất phát chậm.

Đã sang tháng Ba mà tuyết vẫn còn dồn thành đống ở góc bãi đậu xe. Hirasuke hơi rúc mũi xe vào trong tuyết rồi dừng lại.
“Hirasuke!”

Vừa bước vào sảnh chính của bệnh viện thì có tiếng ai đó gọi gã. Gã thấy Yoko, chị gái Naoko, đang chạy tới. Chị mặc áo len với quần jean và hình như không trang điểm.

Yoko lấy người anh trai nuôi làm chồng và thừa kế lại tiệm mì soba của bố mẹ.

“Tình hình thế nào rồi chị?” Hirasuke hỏi ngay mà không kịp chào.

Gã đã nói chuyện với Yoko qua điện thoại trước khi ra khỏi nhà. Cố nhiên là chị biết về vụ tai nạn nên đã mấy lần gọi điện cho gã song không liên lạc được vì gã chưa về.

“Chưa tỉnh lại đâu. Các bác sĩ vẫn đang tích cực cứu chữa.”

Đôi má thường ngày vẫn hồng hào như mới tắm xong của người chị vợ lúc này trông xanh xao khủng khiếp. Hirasuke chưa từng nhìn thấy Yoko nhíu mày như thế.

“Thế ạ…”

Ai đó vừa đứng lên trong khu phòng chờ xếp đầy những chiếc ghế băng. Hóa ra là ông Sanro, bố vợ gã. Có cả Tomio, chồng Yoko, đi bên cạnh.

Ông lão Sanro tiến về phía gã với bộ mặt mếu máo. Rồi khi nhìn thấy gã, ông lão cúi đầu lia lịa. Đó không phải cách ông chào gã.

“Hirasuke, bố xin lỗi. Thành thật xin lỗi. Nếu bố không bắt nó về dự đám tang thì đã chẳng xảy ra cơ sự này. Trách nhiệm này là của bố.”

Cái cơ thể nhỏ thó và gầy guộc của ông lão trông càng thêm rúm ró. Ông cơ hồ như già sọm hẳn đi. Lúc này, đâu còn cái phong độ khi nhào mì Soba nơi ông nữa.

“Bố không phải xin lỗi về chuyện ấy. Con cũng có phần trách nhiệm vì đã để hai mẹ con cô ấy về một mình. Vả lại, đâu đã đến mức vô phương cứu chữa, phải không nào?”
“Phải đấy, bố ạ. Việc nên làm bây giờ là cầu mong cho hai mẹ con dì ấy tai qua nạn khỏi.”

Đúng lúc ấy, một bóng áo trắng lọt vào tầm mắt Hirasuke. Một người đàn ông trung niên có vẻ như là bác sĩ xuất hiện ở góc rẽ của hành lang.

“Thưa bác sĩ!” Yoko chạy về phía vị bác sĩ. “Tình trạng hai người ra sao rồi ạ?”

Hình như đó là bác sĩ phụ trách điều trị hai mẹ con Naoko.

“Chà, cái đó thì…” Nói tới đây, vị bác sĩ đưa mắt về phía Hirasuke hỏi. “Anh là chồng cô ấy hả?”
“Vâng.” Gã đáp. Giọng khàn đi vì căng thẳng.
“Xin anh đi theo tôi một chút.” Vị bác sĩ đề nghị. Hirasuke bèn gồng mình đi theo ông ta.

Nơi Hirasuke được đưa tới không phải phòng điều trị của hai mẹ con mà là một phòng khám nhỏ. Nhiều tấm phim X-quang treo trên cao. Hơn nửa số đó chụp phần sọ. Gã không biết được những tấm phim đó là của Naoko, hay của Monami, hay của cả hai người, hay của một người khác.

“Tôi phải nói thẳng với anh là,” vị bác sĩ lên tiếng trong khi vẫn đang đứng. Giọng ông ta có cái gì đó thật khó khăn. “Tình trạng vô cùng nghiêm trọng.”
“Mẹ hay con thưa bác sĩ?” Hirasuke cũng không ngồi xuống, hỏi. “Mẹ hay con ạ?”

Nhưng vị bác sĩ không trả lời ngay. Ông ta đưa mắt khỏi Hirasuke rồi đứng yên như phân vân, miệng vẫn hơi mở.

Chỉ như thế là Hirasuke đủ hiểu. “Cả hai phải không ạ?”

Vị bác sĩ khẽ gật đầu.

“Vợ anh bị thương nặng. Có nhiều mảnh kính vỡ đâm xuyên qua lưng, và một trong số đó thấu tới tim. Chị nhà xuất huyết quá nhiều ngay lúc được cứu khỏi xe. Kể ra thì chị nhà đã chết do mất máu. Vấn đề là thể lực hết sức kỳ diệu của chị ấy còn cầm cự được đến bao giờ. Chúng tôi cũng chỉ biết cầu nguyện cho sự bình phục của chị ấy mà thôi.”
“Thế còn con bé?”
“Về phần cháu,” nói đoạn vị bác sĩ liếm môi, “sang chấn không nặng lắm. Tuy nhiên, hình như cháu không thở được do toàn thân bị ép chặt. Việc đó gây ảnh hưởng tới não…”
“Não…”

Những tấm phim X-quang chụp hộp sọ treo sát tường đập vào mắt Hirasuke.

“Như vậy, rốt cuộc là sao thưa bác sĩ?” Gã hỏi.
“Hiện chúng tôi đang cho cháu thở máy để duy trì sự sống. Nhưng nhiều khả năng cháu sẽ không thể phục hồi được ý thức.” Vị bác sĩ nén cảm xúc, nói.
“Nghĩa là trạng thái sống thực vật?”
“Phải,” vị bác sĩ khẽ đáp.

Hirasuke cảm thấy máu trong người đang dốc ngược lên đầu. Gã định nói gì đó nhưng cơ mặt cứng đờ như bị phủ một lớp keo. Môi gã đang run. Và răng hàm đánh vào nhau lập cập. Trong tích tắc tiếp theo, gã khuỵu xuống sàn. Người gã đã chẳng còn chút sức lực nào. Chân tay lạnh ngắt như băng. Gã không sao đứng dậy nổi.

“Anh Sugita…” Vị bác sĩ đặt tay lên vai Hirasuke.
“Bác sĩ,” Hirasuke ngồi quỳ lên hai gót chân, “xin cứu lấy vợ con tôi. Xin bác sĩ hãy làm gì đó. Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để cứu hai mẹ con cháu. Tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu. Nếu là để giành lấy mạng sống của hai mẹ con cô ấy… Tôi van bác sĩ.” Gã quỳ mọp dưới chân bác sĩ. Trán gã dán xuống mặt sàn lót vải sơn.
“Anh Sugita, xin anh ngẩng mặt lên.”
Vừa lúc đó, có tiếng một người phụ nữ gọi. “Bác sĩ, bác sĩ Anzai!” Vị bác sĩ rời khỏi Hirasuke đi về phía cửa.
“Chuyện gì vậy?”
“Mạch của nạn nhân nữ lớn tuổi đột nhiên yếu đi.”

Hirasuke ngẩng lên. Nạn nhân nữ lớn tuổi ấy phải chăng là Naoko?

“Được rồi, tôi tới ngay.” Nói xong, vị bác sĩ quay về phía Hirasuke. “Anh quay lại chỗ mọi người đi.”
“Xin bác sĩ làm ơn.” Hirasuke cúi đầu một lần nữa về phía tấm lưng vị bác sĩ đang bước ra khỏi phòng.
Hirasuke vừa ra tới nơi thì Yoko chạỵ lại.
“Bác sĩ nói sao hả chú?”

Hirasuke cố tỏ ra cứng rắn. Nhưng gã không thể làm gì với khuôn mặt đang mếu máo của mình.

“Có vẻ không được khả quan lắm…”
“Ôi,” Yoko bưng mặt. Ông Sanro và Tomio cũng ngồi rũ đầu trên ghế.
“Anh Sugita, anh Sugita!” Một nữ y tá chạy lại từ phía hành lang.
“Vâng?” Hirasuke hỏi.
“Chị nhà đòi anh tới. Xin anh đến ngay cho.”
“Naoko?”
“Mời anh theo lối này.”

Cô y tá lại chạy ngược về phía hành lang. Hirasuke đuổi bám theo.

Cô y tá dừng lại trước căn phòng có gắn tấm biển Phòng điều trị tích cực, và mở cửa. “Đây là chồng của nạn nhân.” Cô ta nói với mọi người trong phòng. “Mời anh ta vào.” Một giọng nói đùng đục cất lên.

Phải đợi cô y tá thúc giục, Hirasuke mới bước vào phòng.
Hai chiếc giường đập vào mắt gã. Nằm trên chiếc giường bên phải không ai khác chính là Monami. Gương mặt đang ngủ ấy vẫn hệt như lần cuối gã nhìn thấy ở nhà. Lúc nào cũng như sắp tỉnh giấc. Nhưng đám thiết bị ngồn ngộn gắn trên cơ thể con bé đã kéo gã về với thực tại.

Còn Naoko đang nằm trên chiếc giường bên trái.

Mới nhìn qua cũng đủ thấy tình trạng nguy kịch. Vì đầu và nửa thân trên của nàng đều bị quấn băng.

Có ba bác sĩ đang đứng bên cạnh Naoko. Họ nhẹ nhàng rời khỏi giường bệnh để mở lối cho gã vào.

Hirasuke chậm rãi tiến về phía chiếc giường. Naoko đang nhắm mắt. Gương mặt ấy, thật kỳ lạ, chẳng có vẻ gì đau đớn. Gã cảm thấy đó dường như là sự cứu rỗi duy nhất.

Gã định gọi thì mí mắt Naoko hé mở. Ngay cả cử động ấy cũng thật yếu ớt.
Môi Naoko khẽ mấp máy. Không thành tiếng. Nhưng Hirasuke hiểu vợ gã muốn nói gì. Nàng hỏi gã: tình trạng của Monami ra sao?

“Không sao. Monami không sao em ạ.” Gã ghé vào tai Naoko nói.

Gã thấy sự nhẹ nhõm hiện lên trên nét mặt nàng. Môi nàng lại bắt đầu cử động. “Em muốn gặp con,” nàng nói.

“Được rồi, anh sẽ cho em gặp con ngay bây giờ.”

Hirasuke ngồi xuống, kiểm tra xem chân giường có gắn bánh xe không, sau đó gã tháo cái lẫy khóa rồi đẩy cả chiếc giường đi. “Anh Sugita,” cô y tá cất tiếng nhưng một trong các bác sĩ ở đó ngăn cô lại: “Đừng cản anh ấy.”
Hirasuke ép sát chiếc gường của Naoko vào bên cạnh giường Monami. Gã để cho bàn tay phải của Naoko nắm lấy tay con gái.
“Tay của Monami đấy.” Gã bảo vợ và nắm chặt lấy tay hai mẹ con.

Môi Naoko bất chợt giãn ra. Hirasuke nhìn thấy trên gương mặt nàng nụ cười như của Đức Mẹ.

Ngay sau đó, bàn tay đang nắm lấy tay con gái của Naoko bỗng nóng bừng. Và khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay ấy mất dần mọi sức lực. Hirasuke nín thở nhìn khuôn mặt nàng.

Một dòng nước mắt chảy dài trên má. Rồi nàng chậm chạp nhắm mắt lại tựa như vừa hoàn tất một việc cuối cùng.

“Ôi, Naoko, Naoko!” Gã hét lên.

Bác sĩ kiểm tra mạch, soi đồng tử rồi nhìn đồng hồ và thông báo: “Nạn nhân đã tắt thở. Sáu giờ bốn mươi lăm phút chiều.”

“A…aaa…” Hirasuke hớp hớp miệng như cá vàng. Toàn thân gã bủn rủn tới độ không thể thét lên thành tiếng. Rồi gã ngã khuỵu xuống tựa như không khí bỗng mang một sức nặng ghê người. Gã không sao đứng vững được nữa.
Vẫn nắm chặt bàn tay đang mất nhiệt nhanh chóng của Naoko, Hirasuke quỳ sụp xuống sàn. Gã cảm thấy như mình đang ở dưới đáy một cái giếng sâu.
Hirasuke không biết mình đã ở trong tư thế đó bao lâu. Lúc định thần lại, gã đã không còn thấy bóng dáng các bác sĩ và y tá ở đó nữa.

Toàn thân vẫn nặng như chì song Hirasuke đã đứng lên được. Gã nhìn xuống gương mặt Naoko đang lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt.

Có gào thét cũng chẳng ích gì – gã tự nhủ. Người chết không thể sống lại. Việc nên làm lúc này là nghĩ đến người còn sống.
Hirasuke xoay người về phía Monami. Gã nắm lấy bàn tay của con gái mà trước đó gã đã đặt vào tay Naoko.

Dù có phải đánh đổi cả tính mạng, gã cũng quyết bảo vệ thiên thần bé nhỏ này. Cho dù vẫn hôn mê, nhưng con bé còn sống.

Anh sẽ bảo vệ con, Naoko ạ. Anh sẽ che chở cho Monami. Hirasuke không ngớt thì thầm trong tâm trí như đang niệm chú. Gã định chống chọi với nỗi đau của một kẻ vừa mất đi mọi thứ bằng cách đó.
Gã dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay Monami. Gã muốn siết thật mạnh nhưng bàn tay của đứa con gái mười một tuổi nhỏ tới mức gã sợ sẽ làm nó gãy mất.

Gã nhắm mắt. Bao nhiêu hình ảnh cũng theo đó sống dậy trong tâm trí gã. Toàn những kỷ niệm vui. Gương mặt đang tươi cười của Naoko và Monami là những thứ duy nhất gã thấy trong dòng hồi ức ấy.
Gã đã khóc tự lúc nào. Nước mắt rớt thành giọt xuống sàn. Có vài giọt rơi cả vào tay gã và tay Monami.

Khi ấy…

Gã cảm thấy tay mình nhột nhạt. Không phải do nước mắt. Mà hình như có cái gì đang cựa quậy.

Gã kinh ngạc nhìn Monami.

Đứa con gái đang thiêm thiếp như một con búp bê đang từ từ mở mắt.


Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks
      

      Share

Xem thông tin cá nhân

Hiển thị bài viết từ:

 

Sắp xếp theo

 

Trả lời đề tài

 Trang 1/12
 [ 34 bài ] 

Chuyển đến trang 
1

,

2

,

3

,

4

,

5 … 12 Trang sau

     

     

Chuyển đến:
 






Đang truy cập 

Không có thành viên nào đang truy cập

Điều hành 

Số 15, Thử việc Box Truyện phương Đông


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm