Người Vợ Bí Mật Tác Giả : Mạc Oanh Thể loại : Ngôn Tình Giới thiệu Bạn trai phản bội, cha đột nhiên qua đời, cô lựa chọn gả cho anh. Chẳng qua anh chỉ là khúc gỗ trôi duy nhất mà cô bám được trong lúc
Người Vợ Bí Mật
Phan_35
Mễ Giai và Mạc Liên Huyên đều không để ý đến chiếc xe đỗ
cách đó không xa, vừa đi vừa trò chuyện, sau đó đi về phía chiếc xe hơi cao cấp
màu đỏ đỗ bên đường.
Thấy hai người đã xuống hết bậc tam cấp, từng bước đi tới
gần, Tô Tuyết biết thời cơ để mình ra tay đã đến, nhấn mạnh chân ga, đồng hồ số
nhảy liên tục, cách mục tiêu càng ngày càng gần, ý cười nơi khóe miệng Tô Tuyết
cũng khuếch trương hơn, hiện tại trong đầu cô không nghĩ được gì, cô chỉ biết
là đâm chết Mễ Giai thì Nghiêm Hạo sẽ thuộc về mình.
Mễ Giai còn đang nói chuyện, Mạc Liên Huyên bỗng nghe thấy
một âm thanh kỳ quái, vội nhìn về phía Mễ Giai, một chiếc xe hơi màu đen đang
lao về phía hai người với tốc độ kinh hoàng, dường như mục tiêu của nó chính là
các cô, theo bản năng hét lên, “Cẩn thận. . .”.
Mễ Giai quay đầu, phía bên phải có một chiếc ô tô đang lao
nhanh về phía cô, do quá sợ hãi, Mễ Giai nhất thời hoàn toàn quên phản ứng, chỉ
cảm thấy phía sau bị đẩy mạnh một cái, cả người ngã xuống đường.
Chương 99:
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên lại không
thấy Tô Tuyết?”. Nghiêm Hạo cau mày, nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay dần trở
nên trắng bệch. Sáng nay Bạch Lâm gọi điện cho anh, ban đầu anh vẫn lờ đi không
muốn nghe máy, sau đó cô ta lại gọi trực tiếp vào điện thoại trong văn phòng,
anh có linh cảm là đã xảy ra chuyện, quả nhiên vừa mới nghe máy liền nghe thấy
tiếng khóc nức nở của Bạch Lâm ở đầu dây bên kia, nói không thấy Tô Tuyết đâu.
Bạch Lâm sốt ruột ngồi bên cạnh, tình trạng của Tô Tuyết có
phần đặc biệt, chị lại là người thân duy nhất của cô, hiện giờ bỗng không thấy
chị đâu, bảo cô làm sao mà không lo lắng. Quay đầu nhìn Nghiêm Hạo ở ghế lái,
nghĩ nếu không phải năm đó anh ta đột ngột rời đi, nếu không phải gần đây anh
ta cố ý tránh mặt, Tô Tuyết cũng sẽ không đến nông nỗi này, hiện tại cũng sẽ
không đột nhiên biến mất.
Tất cả bất an và sợ hãi đều hóa thành oán hận đối với Nghiêm
Hạo, tức giận lườm anh, rít lên, “Vì sao không thấy. . . Vì sao không thấy, câu
này phải hỏi anh mới đúng, thời gian này anh đi đâu, sao tôi gọi điện cho anh
anh không nghe máy, anh có biết chị tôi rất nhớ anh không, hôm nay không thấy
chị chắc chắn cũng bởi vì anh. Nghiêm Hạo, tôi nói cho anh biết, nếu chị ấy có
mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nhất định không”.
Nghiêm Hạo mím môi, tay nắm chặt vô lăng hơn, cho thấy tâm
trạng hiện tại của anh. Giờ phút này Nghiêm Hạo bắt đầu hối hận về hành động
của mình, bởi vì gần đây vừa làm hòa với Mễ Giai, anh không muốn phá hỏng mối
quan hệ mà vất vả lắm hai người mới khôi phục lại được, vậy nên theo bản năng
anh bài xích điện thoại của Tô Tuyết, chỉ sợ cô quấy rầy cuộc sống hiện tại của
mình. Nhưng anh không nghĩ được rằng mình cự tuyệt đột ngột như vậy sẽ khiến Tô
Tuyết nhất thời khó có thể chấp nhận, lẽ ra anh nên từ từ, từng chút từng chút
một rời khỏi cuộc sống của cô, còn thế này là quá nhanh, anh cảm thấy hối hận
vì đã lo lắng không chu toàn.
Không khí trong xe dần ổn định hơn, bọn họ hoàn toàn không
hiểu tư duy logic của Tô Tuyết nên không đoán được cô ấy đã đi đâu, đến bước
đường cùng chỉ biết lái xe tìm dọc đường lớn, xe đi rất chậm, mỗi người chú ý
nhìn một bên, cố gắng không bỏ sót bất kì manh mối nào.
Không biết là ở đâu xảy ra chuyện, xe cấp cứu của bệnh viện
réo còi inh ỏi chạy qua, không bao lâu lại có xe cảnh sát chạy theo sau, còi xe
cảnh sát kêu ầm ĩ, người ta nghe xong tâm trạng càng thêm phiền não.
Tìm người vô định như thế này chẳng khác nào mò kim đáy
biển, sáng nay sau khi nhận điện thoại lập tức đi tìm, nhưng đến giờ đã gần
chiều mà vẫn chưa có chút manh mối nào.
Nghiêm Hạo phiền chán dừng xe bên đường, tay đập mạnh lên vô
lăng, mất kiên nhẫn rủa thầm, “Chết tiệt, rốt cuộc là cô ấy đã đi đâu?”.
“Nếu chị tôi thật sự xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ
không bỏ qua cho anh, nhất định không”. Bởi vì lo lắng và sợ hãi, hai tay Bạch
Lâm nắm chặt vào nhau, nhìn Nghiêm Hạo oán hận nói.
Khởi động xe chuẩn bị tiếp tục đi tìm tung tích Tô Tuyết,
đúng lúc này di động trong túi vang lên, là Mễ Giai gọi tới.
Ấn phím nghe, “Alo, Mễ Giai?”. Mễ Giai rất ít khi gọi điện
cho anh khi vẫn đang trong giờ làm.
“Hạo. . . . Em. . .”. Đầu dây bên kia Mễ Giai vừa khóc vừa
nói, có lẽ là vì cô quá sợ hãi, nói chuyện đứt quãng, khóc nức nở, chỉ một câu
mà nói mãi không hoàn chỉnh.
“Mễ Giai, đã xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc, từ từ nói cho
anh”. Nghe tiếng khóc bất lực của Mễ Giai, Nghiêm Hạo có phần hoảng loạn, anh
không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thấy Mễ Giai khóc như vậy anh rất đau
lòng.
“Hạo. . . Em. . . Bây giờ em đang ở trong bệnh viện, em, em
rất sợ”.
“Đã xảy ra chuyện gì, Mễ Giai, sao em lại ở bệnh viện?”.
Nghe cô nói đang ở bệnh viện, tim Nghiêm Hạo càng đập nhanh hơn.
“Máu. . . Rất nhiều máu. . . Liên Huyên đã cứu em, nhưng cô
ấy. . .”. Mễ Giai nghẹn ngào, chỉ có thể cầm điện thoại khóc rấm rứt.
Buộc bản thân phải tỉnh táo, tự an ủi mình là Mễ Giai còn có
thể gọi điện thoại tức là không có việc gì, “Mễ Giai, ngoan, không khóc nữa,
nói cho anh biết em đang ở bệnh viện nào, anh lập tức đến ngay”.
Mễ Giai đọc địa chỉ bệnh viện cho Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo khởi động xe, chuẩn bị quay đầu đi về phía bệnh
viện, Bạch Lâm bên cạnh bắt lấy tay anh, tức giận chất vấn, “Anh định đi đâu,
bây giờ anh muốn đến chỗ Mễ Giai, vậy chị tôi phải làm sao?”.
Hất tay cô ta ra, hiện giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến bộ
dáng bất lực của Mễ Giai, bên tai cũng đều là giọng nói của Mễ Giai, anh muốn
đến bên cạnh Mễ Giai càng nhanh càng tốt, xác nhận là cô bình an vô sự, những
việc khác anh không quan tâm. Hất tay Bạch Lâm đang nắm lấy tay mình ra, mặt
nghiêm nghị, lạnh lùng nói, “Tôi sẽ phái người tiếp tục đi tìm Tô Tuyết, cô có
thể về trước, nói không chừng cũng có khả năng là Tô Tuyết đã về nhà, hiện giờ
vợ tôi đang gặp chuyện, tôi phải đến bệnh viện”.
“Anh. . . .”. Bạch Lâm chán nản chỉ vào anh, “Anh không thể
làm vậy, chúng ta phải tìm được chị tôi trước, bằng không chị ấy xảy ra chuyện
thì làm sao, dù gì, dù gì chị ấy cũng không phải một người bình thường”.
Nghiêm Hạo không có thời gian nói nhiều với cô ta, anh phải
nhanh đến bên cạnh Mễ Giai.
“Xuống xe”. Ngữ khí độc đoán, không cho phép người khác cự
tuyệt mệnh lệnh của mình.
“Anh. . .”. Bạch Lâm trừng mắt lườm anh, không nói nên lời.
“Tôi bảo xuống xe”. Nghiêm Hạo quát cô ta, Nghiêm Hạo biết
anh lớn tiếng với một người phụ nữ như vậy là không nên, anh cũng biết gạt
chuyện Tô Tuyết mất tích sang một bên dường như có phần bất nhân, nhưng hiện
giờ anh mặc kệ tất cả, anh không biết Mễ Giai thế nào, tâm trạng anh đang rất
hoảng loạn, anh sợ hãi, anh lo lắng.
Bạch Lâm bị dọa, sững sờ nhìn anh, sau đó máy móc mở cửa
xuống xe. Bạch Lâm vừa đóng cửa xe, Nghiêm Hạo lập tức lái xe rời đi rất nhanh.
Nghiêm Hạo và Mạc Chấn Huân gặp nhau ở cổng bệnh viện, hai
người không ai nói gì, chạy thẳng đến trước phòng phẫu thuật, chỉ thấy mình Mễ
Giai ngồi trên ghế dài ngoài phòng mổ, hai mắt sưng đỏ, bên cạnh còn có một nữ
cảnh sát đưa khăn giấy cho cô, tay kia cầm laptop và bút, như đang thẩm vấn.
“Mễ Giai. . .”. Nghiêm Hạo kích động gọi, nhìn cô không có
việc gì ngồi ở đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mễ Giai ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Hạo đứng cách đó không xa,
nước mắt khó khăn lắm mới kìm nén được lại tràn ra, đứng dậy chạy về phía anh,
vùi vào lòng anh. Có lẽ là vừa trải qua kinh sợ, giờ Mễ Giai chỉ biết khóc thút
thít và gọi tên Nghiêm Hạo, “Hạo. . . Hạo. . .”.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đến giờ tâm trạng Mễ Giai vẫn
chưa thể bình tĩnh lại, chiếc xe kia lao nhanh về phía các cô, chờ đến khi cô phản
ứng thì đã không kịp né tránh, phía sau đột nhiên chịu một lực lớn, Mạc Liên
Huyên đẩy mạnh cô ra, cô chỉ cảm thấy mình ngã nhào xuống đường, dường như cùng
lúc đó, cô trơ mắt nhìn chiếc xe kia lao tới đâm vào Mạc Liên Huyên, sau cú va
chạm, cả người Mạc Liên Huyên bị văng xa vài mét rồi rơi xuống đường, chảy rất
nhiều máu, người kia không xuống xe, dừng lại một lát sau đó nhanh chóng lái xe
bỏ đi. Đến lúc cô đứng lên chạy tới, chỉ thấy miệng Mạc Liên Huyên rỉ máu,
người đã bất tỉnh nhân sự.
“Ổn rồi ổn rồi, không có việc gì đâu, không sao nữa rồi. . .
Anh ở ngay bên cạnh em, đừng sợ . . . Đừng sợ . . .”. Nghiêm Hạo vỗ nhẹ lưng cô
trấn an.
Mạc Chấn Huân đi tới tách bọn họ ra, nắm lấy bả vai Mễ Giai
hỏi, “Liên Huyên. . . Liên Huyên thế nào? Nói cho tôi Liên Huyên ở đâu? Nói cho
tôi”. Lúc này vẻ mặt Mạc Chấn Huân vô cùng kích động, hai tay nắm vai Mễ Giai
còn run run, anh đang sợ, từ lúc cảnh sát gọi điện bảo Liên Huyên bị tai nạn,
dọc theo đường đi không hiểu sao anh rất sợ hãi, lo lắng, Liên Huyên là em gái
anh thương yêu nhất.
“Tôi. . . . Tôi. . . Xin lỗi, Liên Huyên cô ấy vì cứu tôi
mới. . . Xin lỗi, xin lỗi. . .”. Mễ Giai hai tay che miệng, nước mắt không
ngừng rơi, lắc lắc đầu, cố gắng nói xin lỗi.
Mạc Chấn Huân đẩy mạnh cô ra, lắc đầu lầm bầm, “Không, Liên
Huyên sẽ không sao hết”.
Nghiêm Hạo đỡ được Mễ Giai đang lảo đảo, ôm chặt cô vào
lòng.
Không lâu sau, vợ chồng Mạc Vinh Quân cũng chạy đến, mấy
người sốt ruột chờ ngoài phòng mổ.
Ca mổ vẫn đang tiến hành, cửa phòng mổ đột nhiên bị mở ra,
một y tá tay đầy máu từ bên trong đi ra, vội vàng chạy qua, sau đó cầm một túi
máu lớn quay lại phòng mổ. Mọi người đều biết máu đó là của Liên Huyên, Mễ Giai
che miệng tựa vào lòng Nghiêm Hạo. Mạc Chấn Huân cả người căng cứng, hai tay
nắm chặt đứng một bên, Mạc Vinh Quân gắt gao nắm tay vợ.
Không lâu sau, cửa phòng mổ lại bị mở ra một lần nữa, một y
tá đeo khẩu trang mở miệng hỏi, “Trong mấy người ai là người nhà bệnh nhân?”.
“Là tôi, tôi là anh trai em ấy”. Mạc Chấn Huân bước nhanh
đến, cầm tay y tá hỏi, “Em gái tôi sao rồi?”.
“Đúng đúng, con gái tôi thế nào, con bé không có việc gì
chứ?”. Vợ chồng Mạc Vinh Quân cũng bước lên, sốt ruột hỏi.
“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, lượng máu O dự trữ trong kho
máu của bệnh viện không đủ, bây giờ mấy người đi theo tôi chuẩn bị tiếp máu”.
“Tôi đi tôi đi”. Mạc Chấn Huân xắn tay áo, nhìn y tá nói
kiên định, “Tôi tiếp máu cho em ấy”.
“Vậy anh đi theo tôi”. Y tá nhìn anh, xoay người dẫn anh đi
lấy máu.
“Chờ, chờ một chút, Chấn Huân, con. . . Con là nhóm máu B. .
.”. Mạc Vinh Quân gọi anh lại, khó nhọc mở miệng.
Chương 100:
Mạc Chấn Huân khó hiểu nhìn cha.
“Nhóm máu B?”. Y tá nhíu mày, “Nhóm máu B không được, phải
là nhóm máu O, trong mấy người ai có nhóm máu O thì nhanh đi theo tôi, bệnh
nhân còn đang chờ”.
“Tôi, tôi là anh trai em ấy, vì sao máu tôi lại không được,
nhất định là được, nhất định là được”. Mạc Chấn Huân nắm lấy vai y tá, kích
động nói.
“Anh đừng kích động như vậy, nhóm máu của anh không phù hợp,
có lẽ do nhóm máu anh giống cha, còn nhóm máu của em gái anh lại giống mẹ,
chuyện này cũng bình thường thôi”. Làm việc ở bệnh viện đã lâu, đương nhiên y
tá đã quá quen với những tình huống này, trấn an Mạc Chấn Huân xong liền quay
sang nói với vợ chồng ông bà Mạc, “Hai người ai là nhóm máu O thì nhanh đi theo
tôi, bệnh nhân vẫn đang chờ bên trong”.
Bà Mạc từ lúc nghe y tá nói con gái mình nhóm máu O cũng đã
ngờ ngợ, bà và chồng đều là nhóm máu B, theo lý mà nói thì con gái của hai
người phải có nhóm máu B mới đúng, nhưng. . . Vì sao nhóm máu của Liên Huyên
lại không giống nhóm máu của bọn họ, bà bất lực nhìn chồng mình, hy vọng có thể
tìm được đáp án từ ông.
Mạc Vinh Quân cúi đầu mím môi, tay nắm chặt, không thể nói
nên lời, bí mật này ông đã cất giữ hai mươi mấy năm, không ngờ rằng cuối cùng
cũng bị vạch trần.
Thấy bọn họ không ai nói gì, y tá nhăn mày sốt ruột, có phần
khó chịu thúc giục, “Rốt cuộc là mấy người tính sao đây, con gái các người còn
đang chờ bên trong kìa, đến cùng là ai có nhóm máu O thì nhanh đi theo tôi”.
“Tôi, có tôi, tôi là nhóm máu O, hãy lấy của tôi, lấy của
tôi”. Tránh khỏi vòng ôm của Nghiêm Hạo, Mễ Giai vội vàng xông lên phía trước
nói với y tá. Bây giờ muốn cô làm gì cũng được, chỉ cần có thể cứu sống Liên
Huyên.
Y tá bất mãn nhìn vợ chồng ông bà Mạc, nói với Mễ Giai, “Vậy
cô đi theo tôi”.
Nghiêm Hạo tiến lên, nắm lấy vai cô như muốn tiếp sức cho
cô, nhìn Mễ Giai nói kiên định, “Anh đi cùng em”.
Mễ Giai gật đầu, hai người đi theo y tá đến phòng lấy máu.
Đợi mấy người Mễ Giai đi xa, bà Mạc – Lưu Ngọc Trân quay
sang nhìn chồng, bất lực hỏi, “Sao có thể như vậy. . . Tại sao lại như vậy. . .
Liên Huyên con bé sao có thể…”. Liên Huyên rõ ràng là đứa bé do chính bà mang
thai chín tháng mười ngày sinh ra, vì sao lại không giống nhóm máu của bà? Vậy
là thế nào?
Mạc Vinh Quân nhìn vợ, ông thật sự nói không nên lời.
Mạc Chấn Huân cũng tiến lên phía trước, vừa nãy anh đúng là
đã phát điên mà quên mất nhóm máu của mình, anh biết cha mẹ đều là nhóm máu B,
đương nhiên anh cũng giống thế, nhưng vì sao Liên Huyên lại là nhóm máu O? Là
bác sĩ nhầm lẫn? Nhưng anh hiểu rõ sai sót cơ bản như vậy là không có khả năng.
Nhìn biểu hiện của cha, anh có cảm giác ông đã che giấu điều gì, “Cha, có phải
cha biết điều gì đó không? Chuyện này. . . Rốt cục là sao vậy?”.
“Đừng hỏi nữa, cả đời này Liên Huyên vẫn mãi là một thành
viên của Mạc gia”. Xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn bọn họ.
Lưu Ngọc Trân vội đi theo, đứng đối diện với chồng mình, ánh
mắt nhìn thẳng vào ông, hỏi, “Ông nói thế là có ý gì?”.
Mạc Vinh Quân đau đớn nhắm chặt mắt, mím môi không nói một
câu.
Thấy ông không nói, Lưu Ngọc Trân lớn tiếng quát, “Nói đi,
ông nói mau!”. Cả người cũng vì giận dữ mà bắt đầu run rẩy, hai tay nắm chặt
càng run hơn.
“Mẹ. . .”. Thấy mẹ mình như vậy, Mạc Chấn Huân lập tức bước
lên đỡ lấy bà.
Lưu Ngọc Trân đẩy Mạc Chấn Huân ra, đi đến cầm lấy áo chồng,
lắc lắc ông, ép hỏi, “Nói đi, ông mau nói đi, đến cùng là ông đã giấu tôi
chuyện gì, nói đi. . .”.
Mọi chuyện đã thành thế này cũng không thể giấu diếm thêm
nữa, hít một hơi thật sâu, dường như hạ quyết tâm rất lớn, Mạc Vinh Quân chua
chát mở miệng, giọng điệu đau khổ cực độ, “Liên Huyên. . . Con bé. . . Không
phải con gái ruột của chúng ta. . .”.
“Không thể, Liên Huyên là do chính tôi mang thai chín tháng
mười ngày sinh ra, ngày con bé chào đời ông cũng có mặt, con bé sao có thể
không phải con tôi, sao có thể! ! !”. Lưu Ngọc Trân nắm lấy cổ áo ông, quát
ông, cảm xúc vô cùng kích động.
Mạc Chấn Huân sững sờ nhìn cha mình, trong đầu liên tục vọng
lại câu nói vừa rồi của ông, ‘Liên Huyên không phải con gái ruột của chúng ta,
Liên Huyên không phải con gái ruột của chúng ta. . . . ’. Sao có thể, rõ ràng
cô là em gái anh, hai mươi bảy năm qua luôn luôn là vậy, giờ đột nhiên lại bảo
không phải?
“Năm đó bà thật sự có sinh con gái, chỉ là. . . Chỉ là đứa
bé mới sinh ra không bao lâu thì chết non. . .”. Nếu có thể, ông không hề muốn
nói sự thật này với bọn họ, nếu có thể, ông tình nguyện giữ bí mật này cả đời,
với ông mà nói, có cùng hay không cùng nhóm máu với bọn họ không quan trọng,
ông vẫn luôn xem Liên Huyên là con gái mình, con gái ruột của mình.
“Tôi biết lúc trước bà kỳ vọng rất lớn vào đứa bé kia, tôi
sợ rằng sau khi bà biết sự thật sẽ không chịu nổi, cho nên khi bác sĩ nói với
tôi con của chúng ta không còn, tôi đã ngồi bên ngoài cả một buổi trưa, tôi. .
. Tôi không dám đi vào đối mặt với bà”. Dứt lời, một người đàn ông luôn rắn rỏi
kiên cường không cầm lòng được mà chảy nước mắt, “Trong hôm ấy, cũng có một
người phụ nữ chưa kết hôn sinh con gái đã trốn đi bỏ đứa bé lại, đứa bé bị bỏ
lại ấy. . . Chính là Liên Huyên của chúng ta”. Ngày đó đứng trong hành lang
nghe thấy nhóm y tá bàn tán chuyện này, lúc ấy ông không nghĩ được nhiều, chỉ
nghĩ sau khi vợ mình tỉnh lại có thể thấy đứa bé nằm bên cạnh, bằng không ông
thật sự sợ bà sẽ chịu không nổi, vậy nên ông đã chủ động tìm bệnh viện, nói ông
muốn nhận nuôi đứa bé này. Đứa bé rất đáng thương, từ nhỏ đã bị người thân vứt
bỏ, ông cũng không nghĩ nhiều, lập tức đặt tên cho đứa bé là Liên Huyên, chuyện
đã qua nhiều năm như vậy, nếu không vì tai nạn xe lần này, dường như chính ông
cũng đã quên Liên Huyên không phải con đẻ của mình.
Mạc Chấn Huân kinh hãi nhìn cha đang che mặt khóc, ngoài
kinh hãi cũng chỉ có kinh hãi, em gái hai mươi mấy năm của anh thì ra lại không
phải em gái ruột, Liên Huyên không phải em gái anh. . .
Lưu Ngọc Trân đang nắm áo chồng bỗng chốc như mất hết sức
lực, suy sụp quỵ xuống, hóa ra Liên Huyên thật sự không phải con gái bà, hóa ra
con gái bà đã chết từ hai mươi bảy năm trước, hóa ra. . . Đau thương dồn nén
trong lòng đột ngột dâng lên, bà ôm chặt lấy ngực, trước mắt đột nhiên tối sầm,
cả người ngã ra phía sau, Mạc Chấn Huân và Mạc Vinh Quân đồng thời hô lên.
“Mẹ. . .”.
“Ngọc Trân. . .”.
Bạch Lâm mò kim đáy biển tìm kiếm một ngày vẫn không tìm
được Tô Tuyết, nghĩ rằng Nghiêm Hạo không hề để ý đến sự sống chết của chị
mình, bởi chỉ cần một cuộc điện thoại của Mễ Giai là đã nhanh chóng chạy đến
bên cạnh cô ta, Bạch Lâm càng thêm oán hận anh ta, miệng không ngừng chửi rủa
Nghiêm Hạo, vẫn chưa tìm thấy Tô Tuyết, ngày mai cô phải làm sao đây, nhìn lại
tình hình bản thân, hiện giờ cô muốn đi báo cảnh sát có người mất tích cũng
không dễ dàng.
Cứ tìm trong vô vọng như thế này cũng không phải là cách
hay, Thượng Hải tuy rằng không lớn, nhưng cũng là thành phố có hơn ngàn vạn
dân, muốn tìm một người quả thực nói dễ hơn làm. Vậy nên cuối cùng cô chỉ có
thể hy vọng Tô Tuyết chỉ ra ngoài đi dạo một lát, không chừng bây giờ đã về
nhà. Nghĩ vậy, Bạch Lâm vội vàng gọi xe về nhà, trong lòng thầm cầu nguyện là
Tô Tuyết đã về.
Vội vàng lên lầu, mở cửa, Tô Tuyết quả nhiên đã trở về, đang
ngồi trong phòng khách ôm những mẩu tin về Nghiêm Hạo tìm được lúc trước, ngây
ngốc xem, miệng còn mỉm cười hồn nhiên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì,
giống như vẫn chưa từng rời đi, giống như hôm qua vẫn luôn ở nhà không đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Tuyết, Bạch Lâm theo bản năng thở phào nhẹ
nhõm, tiến lên ôm chị, có hơi kích động vừa khóc vừa nói, “Chị, rốt cuộc là cả
ngày nay chị đã đi đâu, em tìm chị mãi chị có biết không, chị có biết không. .
.”.
“Chị. . . Chị luôn ở đây mà!”. Tô Tuyết mở to mắt, trả lời
rất vô tội, đôi mắt đen láy trong veo như một đứa trẻ, không một chút hỗn tạp,
bất kể ai cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng lời cô nói là thật. “Xảy ra chuyện gì
sao?”. Cau mày, vẻ mặt buồn bực.
“Chị. . .”. Bạch Lâm đang định nói, đột nhiên ý thức được dù
mình có nói thêm gì đều vô dụng , bởi Tô Tuyết vốn không phải người bình
thường, cô làm sao có thể yêu cầu chị ấy như yêu cầu người bình thường. Dịu
dàng cười nói với chị, “Không có gì, đói bụng rồi sao, em đi nấu vài món cho
chị ăn”. Chị trở về là quá tốt rồi, trải qua chuyện này cô cũng tự nhắc mình về
sau cần phải trông chừng chị ấy chặt hơn.
“Ừ ừ”. Tô Tuyết gật đầu lia lịa, khó hiểu hỏi, “Rất đói,
sáng nay chị không ăn gì ư, vì sao lại đói như vậy?”.
Đối với việc Tô Tuyết nũng nịu như trẻ con Bạch Lâm cũng đã
sớm quen, so với bộ dáng lúc chị ấy phát điên thì cô thích Tô Tuyết như thế này
hơn, vừa yêu quý vừa thấy đau lòng, không trả lời câu hỏi của chị, nói, “Em
xuống bếp đây, rất nhanh sẽ có đồ ăn”.
“Được”. Cũng không so đo vì sao Bạch Lâm không trả lời mình,
nhu thuận gật gật đầu, ánh mắt lần nữa lại rơi xuống những mẩu tin về Nghiêm
Hạo được cắt ra từ báo trong tay.
Ca mổ của Mạc Liên Huyên kéo dài suốt năm giờ đồng hồ, lúc
được các y tá đẩy ra sắc mặt dường như không có chút huyết sắc, cả người tái
nhợt như tờ giấy trắng, trên đầu còn quấn đầy băng gạc. Sau đó lập tức được đẩy
vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ nói tạm thời đã giữ được tính mạng, nhưng vẫn chưa
qua thời kì nguy hiểm, nếu hai ngày tới không bị sốt cao và xuất hiện biến
chứng thì mới tính là đã qua hẳn thời kì nguy hiểm.
Mạc Chấn Huân nắm chặt hai tay đứng bên cửa sổ, xuyên thấu
qua lớp kính trong suốt thấy toàn thân Liên Huyên cắm đầy các loại ống dẫn,
nhìn đống số liệu chợt lên chợt xuống trên máy móc bên cạnh, tay lại nắm chặt
thêm vài phần, các khớp xương ma sát với nhau phát ra thành tiếng, nếu có thể,
anh tình nguyện chịu đựng tất cả mọi tra tấn đau đớn này thay cô.
Chương kết 1:
Nghiêm Hạo đỡ Mễ Giai quay lại, vì lấy máu truyền cho Mạc
Liên Huyên nên sắc mặt cô thoạt nhìn cũng tái nhợt, hai hốc mắt vẫn còn sưng
đỏ. Cánh tay quấn băng gạc, đó là vết trầy xước lúc Mạc Liên Huyên đẩy cô ngã.
“Rất xin lỗi. . .”. Hôm nay cô không biết đã nói ba chữ này
bao nhiêu lần, nhưng ngoại trừ ba chữ này ra, cô không thể tìm được từ nào khác
để diễn tả tâm trạng của mình.
Mạc Chấn Huân không nói gì, cũng không quay lại, ánh mắt vẫn
nhìn chằm chằm vào Mạc Liên Huyên đang nằm trên giường bệnh. Hai tay nắm chặt,
móng tay cắm sâu vào thịt.
Đối với lời xin lỗi của Mễ Giai anh có thể nói gì? Làm gì?
Quay đầu mỉm cười bảo cô ấy không cần day dứt? Anh không làm được, dù sao cũng
vì cô nên hiện giờ Liên Huyên mới phải nằm trong phòng bệnh, thậm chí đã qua
thời kỳ nguy hiểm hay chưa bác sĩ cũng không thể nói chính xác, sinh mệnh của
em ấy vẫn đang lay lắt, anh không cao thượng đến mức có thể nói với cô lời tha
thứ. Còn trách cứ cô ư, quay sang quát tháo cô vì sao lại khiến Liên Huyên như
thế, vì sao nhìn thấy mà không tự tránh ra, vì sao để liên lụy đến Liên Huyên?
Mạc Chấn Huân hít mạnh một hơi, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, anh có
thể làm vậy không? Anh không thể, cũng không thể nói rằng Liên Huyên vốn không
nên ra tay cứu cô.
Tay đấm mạnh lên tường như muốn phát tiết cảm xúc trong
lòng, không quay lại, Mạc Chấn Huân cắn răng hỏi, “Không bắt được kẻ đã gây tai
nạn sao?”.
“Kẻ đó đã chạy trốn, cảnh sát đang bắt đầu triển khai điều
tra, rất may là đoạn đường này có lắp camera, sẽ nhanh chóng tìm được manh
mối”. Ôm lấy Mễ Giai, Nghiêm Hạo trả lời.
Vừa rồi anh cũng đã tới bên cảnh sát tìm hiểu tình hình,
phía cảnh sát nghi ngờ rằng đây không phải là một vụ tai nạn đơn giản, nơi xảy
ra sự cố là đường dành cho xe thô sơ, vì thế họ cho rằng một chiếc xe hơi đi
trên đoạn đường này với tốc độ đó, cộng thêm nhân chứng tại hiện trường cũng
khai, chiếc xe có dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên khởi động rồi một tiếng
hét vang lên, lập tức xảy ra tai nạn. Dựa vào những điều đó, họ ngờ rằng đây
không phải là một vụ tai nạn đơn giản, mà là có người đứng đằng sau. Nghe xong
lời của cảnh sát, Nghiêm Hạo không khỏi căng thẳng, đây là một âm mưu? Vậy rốt
cuộc là ai muốn đẩy Mễ Giai vào chỗ chết?
“Có tiến triển gì thì cho tôi biết”. Mạc Chấn Huân mấp môi,
giọng điệu lạnh lẽo tàn nhẫn.
“Anh. . .”. Mạc Khả Huyên ôm bụng, vẻ mặt kích động chạy
tới, Trương Dương cũng vội vàng theo sát phía sau cô.
Mạc Khả Huyên chạy tới, nắm chặt lấy áo Mạc Chấn Huân hỏi,
“Anh. . . Chị, chị thế nào rồi? Có sao không? Tại sao tự nhiên lại bị tai nạn,
sao lại như vậy. . . Hôm qua. . . Hôm qua lúc chị đến thăm em vẫn rất ổn mà,
hôm nay sao lại. . . Sao lại. . .”. Mạc Khả Huyên che miệng, có phần khó nói,
nước mắt không kìm nén được chảy xuống. Cô vừa mới gọi điện thoại về nhà, vì
Trương Dương dường như mỗi ngày đều đến ngồi ngoài cửa nhà cô, cho nên cô muốn
dọn về nhà cha mẹ ở vài ngày, lại không nghĩ rằng nghe được tin Liên Huyên gặp
chuyện không may.
“Khả Huyên, em đừng kích động, cẩn thận đứa bé trong bụng”.
Trương Dương tiến lên trấn an vợ, chỉ sợ cô nhất thời kích động lại xảy ra
chuyện.
“Anh. . . Anh. . .”. Mạc Khả Huyên hai mắt đẫm lệ nhìn anh
trai mình, cô muốn nghe tin chị mình không có việc gì từ chính miệng anh.
Mạc Chấn Huân quay lại nhìn em gái, hốc mắt hồng lên, ôm lấy
cô, kiên định nói bên tai cô, “Liên Huyên rất tốt, em ấy sẽ không có chuyện gì,
sẽ không có chuyện gì đâu”. Lời này anh nói với Mạc Khả Huyên cũng như đang tự
an ủi chính mình.
Nhìn hai người, trong lòng Mễ Giai càng thêm tự trách, rơi
lệ dụi đầu vào ngực Nghiêm Hạo.
Lo lắng Mạc Khả Huyên đang mang thai, buổi tối Mạc Chấn Huân
bảo Trương Dương đưa cô về trước, hai ngày tới là thời kỳ nguy hiểm của Liên
Huyên, anh không thể đi đâu được. Nhớ hồi nãy mẹ vì chuyện thân phận thật của
Liên Huyên mà té xỉu, không biết hiện giờ thế nào rồi. Nghĩ vậy, Mạc Chấn Huân
chuẩn bị đi qua thăm mẹ. Quay đầu thấy Mễ Giai và Nghiêm Hạo vẫn ngồi ở ghế
chưa rời đi.
“Hai người cũng về trước đi”. Mạc Chấn Huân lạnh nhạt mở
miệng.
“Không. . . Tôi muốn ở đây chờ Liên Huyên tỉnh lại”. Nước
mắt đã không chảy nữa nhưng hốc mắt vẫn còn sưng đỏ, tựa vào vai Nghiêm Hạo, Mễ
Giai lắc đầu nói.
Nghiêm Hạo có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Mễ Giai,
nhưng cô cứ suy sụp như vậy cũng không ổn, vừa mới mua chút đồ về, cô đều không
ăn một miếng, anh lo rằng còn chưa đợi được Liên Huyên tỉnh lại thì cô đã quỵ
trước rồi, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lại nhìn lớp băng
gạc trên cánh tay, anh thấy đau lòng, giọng điệu dịu dàng, đưa tay vén gọn tóc
trên má cô, phụ họa theo lời của Mạc Chấn Huân, dỗ dành cô, “Chúng ta về trước,
sáng mai lại đến, được không?”.
“Không đâu. . . Em chờ ở đây, em muốn chờ Liên Huyên tỉnh
lại”. Mễ Giai nói quật cường, trong lòng tự trách khiến cô không có cách nào
rời đi, cô phải xác định Liên Huyên không có việc gì trước đã.
Nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của cô, sắc mặt tái nhợt, nếu
không có Nghiêm Hạo đỡ, Mạc Chấn Huân nghi ngờ cô ngồi cũng không nổi. Anh đau
đớn nhắm chặt mắt, sau khi mở mắt hung dữ nhìn cô, quát lớn, “Cô ở lại đây thì
làm được gì? Cô là bác sĩ hay y tá? Cô có ở lại cũng chẳng giúp được gì, cô cút
về cho tôi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, nếu không do cô thì Liên
Huyên cũng không đến mức phải nằm trong này”.
Mễ Giai run rẩy, vì lời nói của Mạc Chấn Huân nên tự trách
trong lòng lại dâng lên, bắt đầu lầm bầm, “Đúng, đúng, đều do tôi đều do tôi,
nếu không vì tôi thì Liên Huyên cũng sẽ không thành như vậy, đều tại tôi, đều
tại tôi. . .”.
“Mạc Chấn Huân!”. Buông Mễ Giai ra, Nghiêm Hạo tức giận nắm
lấy cổ áo Mạc Chấn Huân, anh có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của anh ta,
nhưng anh ta có nhất thiết phải quá đáng như vậy không, rõ ràng đã biết Mễ Giai
đang rất khổ sở tự trách, bây giờ anh ta nói vậy khác nào càng khiến cô ấy cảm
thấy tội lỗi hơn.”Anh. . . .”.
“Tôi làm sao? Tôi nói sai à?”. Mạc Chấn Huân không hề sợ hãi
trừng mắt với Nghiêm Hạo, gạt mạnh hai bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình ra, sau
đó quay sang Mễ Giai đang ngồi trên ghế mắng, “Cô nhìn bộ dáng hiện giờ của cô
xem, chỉ biết tự trách với xin lỗi thì có ích gì, Liên Huyên sẽ vì thế mà khỏe
lên sao? Ha! Sớm biết như vậy tôi thấy Liên Huyên vốn không nên cứu cô”.
Mễ Giai nhìn anh, nước mắt không kìm nén được chảy xuống,
anh nói không sai, Liên Huyên vốn không nên cứu cô.
Nghiêm Hạo tiến lên đẩy Mạc Chấn Huân ra, ôm Mễ Giai vào
lòng, tức giận nói với Mạc Chấn Huân, “Tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ
của anh, nhưng anh cũng đừng quá đáng”.
CLICK
Lưu địa chỉ wap để
tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian