Sức mạnh của lòng đam mê không bao giờ bị đánh giá thấp. Sức mạnh đó dẫn dắt bạn trong suốt cuộc đời, đo lường giá trị c…
BẾ GIẢNGĐứng trước cổng trường cấp 2 mà trước đây mình từng học, tôi hơi ngơ ngẩn. Năm ngoái, giờ này tôi đang vùi đầu vào ôn thi, năm nay, tôi về trường với tư cách là học sinh cũ. Đã một năm rồi. Tôi rời xa ngôi trường này một năm, rời xa bạn học một năm, rời xa thầy cô một năm, rời xa cậu ấy một năm.***Giai điệu After a long time vang lên, tôi mở điện thoại ra nghe.- Linh à? Bọn mày đang ở chỗ nào đấy?- Bọn tao ở trong canteen nhé! Gửi xe rồi vào đi.- Ờ. Vào canteen, tôi thấy có hơn chục đứa…
BẾ GIẢNG
Đứng trước cổng trường cấp 2 mà trước đây mình từng học, tôi hơi ngơ ngẩn. Năm ngoái, giờ này tôi đang vùi đầu vào ôn thi, năm nay, tôi về trường với tư cách là học sinh cũ. Đã một năm rồi. Tôi rời xa ngôi trường này một năm, rời xa bạn học một năm, rời xa thầy cô một năm, rời xa cậu ấy một năm.
***
Giai điệu “After a long time” vang lên, tôi mở điện thoại ra nghe.
– Linh à? Bọn mày đang ở chỗ nào đấy?
– Bọn tao ở trong canteen nhé! Gửi xe rồi vào đi.
– Ờ.
Vào canteen, tôi thấy có hơn chục đứa đang ngồi nhưng… cậu ấy không ở đây. Tôi hơi hụt hẫng. Rõ ràng hôm qua lúc bàn nhau trên facebook cậu ấy bảo sẽ đến mà.
Lễ bế giảng bắt đầu, bọn học sinh cũ chúng tôi không được ngồi ghế nhựa của học sinh, cũng không được ngồi ghế cao có dựa lưng của giáo viên mà phải ngồi xung quanh bồn cây chỗ cuối sân trường. Xem được một lúc thì thằng Long – một trong hai thằng bạn thân của cậu ấy – đến trường. Từ hồi chơi trò gia đình, tôi với thằng Long là ông cháu, nó lại còn học cùng đội tuyển học sinh giỏi với tôi nên tôi với nó cũng khá thân.
– Long, đưa tóc mềm đây cháu xoa xem nào.
Có một việc tôi cực ưa thích hồi cấp 2 là xoa tóc thằng Long bởi lẽ tóc nó mượt với cả mềm như kiểu tóc của em bé ý.
– Nào! Bỏ ra bỏ ra…
– Hi hi, tóc mềm như lông chó ^.^
– Mày cút -_-
Ha ha, thằng Long quá là đáng yêu đi! Nó đưa mắt tìm xung quanh một lượt rồi quay lại hỏi tôi.
– Toàn đâu?
– Chưa đến!
– Trí đâu?
– Ông bị điên à? Ai mà biết?
Tôi nổi đóa, tay đang xoa đầu nó chuyển thành đập bốp một cái. Như đã nói thì cậu ấy có hai thằng bạn thân, ba đứa đấy hay đi chơi, hay đi net cùng nhau. Bộ ba của bọn nó có thằng Long, thằng Toàn và thằng… à không, và Trí.
– Nhắc đến Trí một tí mà cũng đánh tao…
Thằng Long ôm đầu cằn nhằn, bị tôi lườm cho một cái.
– A, vừa nhắc mà bọn nó đã đến rồi đây này.
Thằng Long vừa nói vừa hất mặt về phía cổng trường. Tôi quay ra, hai bóng dáng đang dắt xe lọt vào trong tầm mắt. Một là Toàn, bạn cùng bàn 2 năm cuối cấp của tôi. Một là cậu ấy, người con trai tôi yêu thích.
– Mày đi đâu đấy Mẫn?
Thấy tôi đi về phía cổng trường, thằng Long gọi với theo hỏi.
– À… cháu đi ra đón Toàn.
– Lại còn đón Toàn? Bây giờ tao mới biết mày tốt thế đấy.
Nó cười cười. Tôi thề, đó là một nụ cười vô cùng đểu giả. Được rồi, tôi biết là nó biết rằng tôi vẫn thích cậu ấy. Người ta sẽ chột dạ đấy nhé!
– Kệ cháu!
Tôi quay người, bước nhanh.
– Bảo bối của tao.
Tôi chạy đến khoác tay thằng Toàn. Vì ngồi cùng bàn lâu nên hai chúng tôi có lắm biệt danh đặt riêng cho nhau. Ví dụ lúc cần nhờ nó nhắc bài tôi gọi nó là “bảo bối” , lúc đùa nhau thì gọi đứa kia là chó, xưng chủ nhưng hầu như nó gọi tôi là chó lùn chỉ vì tôi lùn hơn nó. Nhiều khi tôi nghĩ thế tức là có hai đứa chủ, và cũng là hai con chó luôn à? Nhưng ai dám nói ra với nó? Nó mà biết được lại mỉa tôi tự chửi mình là chó.
– Mày bị điên?
Nó nhìn tôi như quái vật, rút tay ra rồi chạy đến trốn sau lưng cậu ấy.
– Bày đặt ngại -_- lại đây ôm một cái cho đỡ nhớ nào.
Sau đó tôi với nó đuổi nhau, đùa nghịch vui vẻ. Còn cậu ấy… bị tôi lơ đẹp. Tất nhiên, chỉ là lơ ngoài mặt thôi chứ tim tôi đã đập loạn hết cả lên rồi. Hôm nay cậu ấy mặc cái áo… ờ, gần như trong suốt, đã màu trắng lại còn mỏng. Cái gì nên thấy đều thấy rồi. Cái gì không nên thấy cũng thấy hết luôn rồi. Này này, máu mũi có nguy cơ phun ra ngoài lắm nhé! Tôi cứ chốc chốc lại liếc cậu ấy một cái. Bỗng nhiên có một cái tay xua xua trước mặt tôi.
– Đau mắt không Mẫn? Nhìn gì mà đắm đuối thế?
Thằng Toàn nở một nụ cười đặc biệt bỉ ổi, lại còn buông lời mỉa hết sức thâm thúy nữa. Tôi rất muốn trả lời: “Chưa bao giờ đau mắt như bây giờ.” Nhưng nghĩ đến trình độ nói đểu của thằng Toàn và thằng Long tôi lại thấy không ổn.
– Ơ hay, chủ nhìn trời nhìn mây, chó ý kiến gì?
– Dạo này chó lùn quên hết tôn ti trật tự rồi đấy.
– Này thì tôn ti trật tự này…
Tôi đập bôm bốp vào đầu thằng Toàn. Láo toét mà! Đánh nhau một lúc tôi thấy đói, căn bản vì tôi chưa ăn sáng.
– Đói quá! Đi ăn đi ăn nào!
Tôi kéo tay thằng Long với thằng Toàn đi vào canteen. Thấy hai thằng bạn thân đi cùng tôi, đương nhiên cậu ấy cũng đi theo. Tôi đi trước, quay lưng về phía cậu ấy, miệng cười tủm tỉm. Aizz từ bao giờ tôi trở nên thủ đoạn thế này?
Thằng Toàn không ăn, còn ba đứa bọn tôi ăn bánh mì trứng. Bác bán hàng làm cho tôi trước. Tất nhiên rồi, ai bảo chỉ có mình tôi là con gái chứ. Tôi lấy bánh, đưa cho bác tờ 200 nghìn trong khi bánh mì chỉ có 10 nghìn.
– Cháu trả luôn cho hai bạn kia à?
– À…vâng.
Thực tế là tôi không muốn trả cho Trí một chút nào. Tất nhiên, tiếc rẻ gì 10 nghìn cho người mình thích chứ? Nhưng bây giờ bảo tôi phải làm sao? Đòi thằng Long 10 nghìn thì không sao, 2 nghìn tôi cũng đòi. Nhưng cậu ấy thì…đùa nhau à, nhìn thẳng tôi cũng không dám, bảo tôi đi đòi tiền cậu ấy? Nghĩ đã thấy nhức cả óc. Nhưng nếu không đòi, lỡ cậu ấy nghĩ ngợi rồi phát hiện ra tôi vẫn thích cậu ấy thì nguy to rồi. Đừng tưởng tôi bây giờ tính toán thiệt hơn, nhút nhát sợ sệt không dám nhìn cậu ấy là do tôi vốn dĩ như thế. Trước kia tôi thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích tôi, tôi bạo gan khỏi nói luôn. Nhưng biết làm sao đây, tính cách mạnh mẽ của tôi bị cậu ấy mài dũa không còn một mống. Một ngày cậu ấy không thích tôi nữa và chúng tôi như thế này đây.
– Mẫn đần!
Tôi cứng người.
– Hả?
Tôi cứng ngắc quay đầu lại, mắt mở to, tim đập điên loạn trong lồng ngực.
– Này!
Cậu…cậu ấy nói chuyện với tôi? Cậu ấy thật sự nói chuyện với tôi kìa. Hu hu hu đã bao lâu rồi cậu ấy chưa nói bất cứ câu gì với tôi? Cậu ấy đưa tờ 10 nghìn cho tôi, tay nhận mà lòng tôi run run. Tôi có xúc động muốn ôm lấy cậu ấy khóc một trận thật to. Tất nhiên, ngoài mặt tôi vẫn tỉnh bơ.
– Long đâu? Tiền!
***
Sau khi buổi bế giảng ở trường kết thúc, lũ bạn chúng tôi lâu ngày không gặp rủ nhau đi xem phim. Trí đi, và tất nhiên tôi cũng đi.
Đến rạp chiếu phim, phim mà chúng tôi xem phải sau 1 tiếng nữa mới chiếu nên cả lũ quyết định đi ăn trước. Lúc đó, trời đổ mưa to. Đây là cái thời tiết quái quỷ gì thế? Gần 10 đứa mà chỉ có hai cái áo mưa giấy bé con con, chúng tôi phải đi thành từng đợt sang quán ăn bên cạnh rạp chiếu phim. Lượt đầu tiên bọn nó đi đến quán ăn rồi có hai đứa cầm áo mưa trở lại để che cho lượt tiếp theo. Lượt đầu Trí nhường mấy đứa con gái, cậu ấy đi sau và tôi cũng ở lại. Lượt sau chỉ còn mình tôi là con gái, cậu ấy nhảy vào dưới một cái áo mưa, tôi cũng lon ton đi vào dưới cái áo mưa đó cùng cậu ấy. Tại sao cậu ấy không nhường tôi? Đơn giản là cậu ấy đâu có coi như tôi tồn tại đâu, đã không tồn tại thì nói gì đến giới tính ở đây? Còn tôi, như đã nói ở trên, Trí cứ xuất hiện là con người tôi trở nên đầy thủ đoạn.
– Các cháu ăn gì nhỉ? Nhà bác có phở, bún chả, bún riêu nhé.
Bác bán hàng hỏi. Tôi muốn ăn phở.
– Nào nào đứa nào ăn bún chả thì giơ tay nhé.
Một đứa chủ trì đứng lên. Ồ Trí giơ tay kìa. Tính dại trai của tôi nổi lên, tay không theo điều khiển giơ lên giống cậu ấy. Aigoo!
Gọi món xong xuôi, chúng tôi ngồi chờ bác bán hàng làm đồ ăn. Bàn tôi ngồi có 4 người, có tôi và ba tên bạn thân kia. Tôi rất tự nhiên rút 4 đôi đũa trong ống đũa ra lau sau đó phát cho từng người. Đầu tiên là đũa của tôi, sau đó đưa cho Toàn, rồi mới đến Trí và cuối cùng là thằng Long. Tại sao thứ tự là thế? Bởi đưa cho cậu ấy đầu tiên thì thể hiện thiên vị quá, không được. Đưa cho cậu ấy ngay sau tôi thì cũng vẫn tỏ rõ quan tâm quá, làm như tôi chỉ chăm chăm lau đũa cho cậu ấy không bằng, không được. Nếu đưa cuối cùng thì có khi nào cậu ấy nghĩ tôi vì chuyện dính dáng tình cảm với cậu ấy trước kia mà lạnh nhạt, cũng vẫn không được. Thế nên cậu ấy ở thứ tự không mặn không nhạt là tốt nhất.
– Bún chả ăn được không?
Thằng Toàn khều khều mấy sợi bún của tôi, hỏi.
– Ngon…
Tôi lúng búng trả lời. Có biết trời đánh tránh miếng ăn không hả? Tôi còn chưa nuốt mà! Thằng Toàn lại quay qua khều bún của Trí rồi hỏi.
– Ngon lắm à?
Đồ thần kinh! Ăn phở mà cứ hỏi bún chả của người ta làm gì?
– Cũng bình thường!
Trí nói rồi gắp một miếng chả bỏ vào miệng. Hừ, rất đẹp trai! Sau đó cậu ấy chậm rãi nhai rồi nuốt xuống. Hừ, vẫn rất đẹp trai! Trời ơi tôi bị điên rồi, ăn không ăn mà cứ ngồi nhìn con nhà người ta là thế nào? Nghĩ thế tôi vùi mặt xuống ăn lấy ăn để. Thực ra tôi không hề lừa thằng Toàn, bún chả này vào miệng tôi thực sự vô cùng ngon. Có lẽ như người ta bảo đây là mùi vị của hạnh phúc.
Vào xem phim, tôi đi sau cùng, bọn nó đã ngồi hết vào chỗ rồi, chỗ cuối cùng của tôi ở giữa hàng ghế, phải đi qua trước mặt chúng nó mới vào được. Đi qua trước mặt Trí, thằng Long ngồi cạnh Trí đứng dậy.
– Mẫn, mày ngồi đây đi.
– Ơ…
– Ngồi đi!
Nói rồi nó còn nháy mắt với tôi. Cái thằng này!
– Này ăn kẹo không?
Tôi đưa kẹo cho đứa ngồi cạnh tôi mà không phải Trí. Sau đó đưa cho đứa ngồi cạnh đứa ngồi cạnh tôi. Sau đó đưa cho đứa ngồi cạnh Trí. Sau đó đưa cho đứa ngồi cạnh đứa ngồi cạnh Trí. Sau đó tự bóc một viên kẹo bỏ vào miệng mình. Sau đó lại lấy một viên kẹo ra và…cất lại vào cặp. Sau đó tôi lại lấy nó ra, mân mê cái kẹo mãi và cuối cùng tôi lại cất vào. Haizzzz! Tại sao tôi không cho cậu ấy kẹo ư? Tôi cũng không biết nữa.
Trong lúc xem phim tôi không dám quay đầu sang phía Trí một tí nào. Tôi sợ cậu ấy phát hiện. Tôi sợ cậu ấy biết tình cảm của tôi chưa dứt thì sẽ lại xa lánh tôi. Khó khăn lắm cậu ấy mới nói chuyện với tôi được mấy câu. Tôi cần dựa vào đó mà bước trên con đường làm bạn bình thường với cậu ấy. Dù tôi rất không muốn!
Nghĩ đến đấy, tôi không kìm được quay đầu sang nhìn cậu ấy. Trời, cậu ấy ngủ mất rồi! Tôi nhìn cậu ấy, cứ thế nhìn cậu ấy. Giờ phút này tôi còn quan tâm phim phiếc gì nữa. Tôi nhắm mắt lại, mở mắt ra, vẫn thấy Trí. Tôi lại nhắm mắt lại, mở mắt ra, cậu ấy vẫn yên lành ngủ trước mặt tôi, giơ tay là chạm tới. Ước gì lúc nào cũng như vậy, mở mắt ra là thấy Trí, nếu được thì cuộc sống đúng là thiên đường của tôi đấy. Tôi muốn ngắm cậu ấy lâu hơn chút nữa, chút nữa thôi…nhưng lí trí quá mạnh mẽ đã điều khiển tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ấy.
– Này! Dậy! Xem phim mà mày còn ngủ?
Nhìn cậu ấy tỉnh dậy, dụi dụi mắt, tôi thật sự tiếc nuối. Dời mắt đi, tôi lại tiếp tục xem bộ phim mà vốn dĩ tôi chẳng để tâm vào.
Hết phim, cả lũ chúng tôi đau khổ phát hiện: trời mưa to không tạnh. Cứ thế thì làm sao chúng tôi về được nhà chứ? Ngoài trời mưa nên ghế chờ ở trong rạp chiếu phim kín người. Khó khăn lắm mới tìm được một bàn nhỏ có 4 cái ghế trống cạnh cửa kính. Thì đương nhiên con gái được bọn con trai nhường cho ghế để ngồi và tôi là một trong những đứa được ngồi. Tôi ngồi cạnh cửa kính, Trí thì đứng nói chuyện với thằng Long, thằng Toàn đằng sau lưng tôi. Tôi ngồi, cảm nhận cậu ấy ngay đằng sau, rất gần, rất gần. Dù không nhìn bằng mắt, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Nhìn mưa bay ngoài trời, tôi chợt cảm thấy cơn mưa này đến cũng không tệ lắm.
Không bữa tiệc nào không tàn, cơn mưa rả rích đẹp nhất mùa hè của tôi rồi cũng tạnh. Chúng tôi tạm biệt nhau, mỗi đứa một chiếc xe, đi về nhà, đi về lại cuộc sống của mỗi người. Những việc lúc chào nhau hôm đó, tôi không còn rõ ràng nữa, tôi chỉ nhớ: tôi đi chung với Trí một đoạn đường, sau đó tôi rẽ trái, còn cậu ấy rẽ phải.
Chúng tôi hẹn nhau một năm về trường một lần vào ngày bế giảng. Lễ bế giảng của năm học sau đó, cậu ấy không về. Lũ bạn rủ đi xem phim, tôi nói tôi không đi. Rồi bế giảng của những năm sau nữa, cậu ấy cũng vẫn không về.
Jin
Hà Nội, ngày 22 tháng 3 năm 2017
2:40 AM
Câu 4
Giống câu hỏi của tôi
Chap 2:
Ngày gặp anh
Tác giả sẽ để nó kể trước nhá
——————————————————————————————————————————–
Xin chào các bạn, tôi là Trần Ngọc Hân. Hôm nay là ngày tôi đến ngôi trường A mới mà tôi sẽ theo học 4 năm sắp tới, nói thật đây là lần thứ hai tôi tới ngôi trường này, lần thứ nhất tôi đi tới đây vì thi cuộc thi vào lớp chọn môn Anh Văn – chỉ có một môn Anh Văn thôi, không muốn bị nói là khoe khoang nhưng tôi thi vào lớp này số điểm cao nhất 9,5, tôi là một trong ba thủ khoa môn này của khối 6 đấy, tôi cực hãnh diện vì môn Anh Văn của tôi nay đây mai đó lắm. Bây giờ tôi đang trên đường đến trường, các bạn hỏi tôi tại sao không đi xe, vì nhà tôi gần trường hay vì tôi không có điều kiện kinh tế, không, tôi đi được nửa đường với cha thì muốn tự đi bộ tới trường vì tôi muốn hít thở không khí trong lành và ngắm cảnh đẹp, sẵn tiện tập thể dục luôn. Mới nói một chút mà đã đến trường tôi rồi, tôi không biết miêu tả sao nên các bạn tự nghĩ nhá, nhưng một điều rất quan trọng là nó rất lớn.
Mãi mê suy nghĩ làm tôi đâm vào một người, tôi và người đó cùng té xuống. Tôi thấy có lỗi lắm định xin lỗi người ta thì nghe một câu nói làm tôi đen mặt lại.
“Không thấy đường à nấm lùn, mai mốt đi cẩn thận, té là sẽ bị thương đấy, nấm lùn” Câu nói này được thốt ra tên một tên cao hơn tôi cả cái đầu, mặc dù tôi rất muốn xin lỗi nhưng khi nghe hai chữ “nắm lùn” làm tôi bị tổn thương lòng tự trọng, tôi đã không thèm quan tâm tên đó có sao không mà quăng vào tên đó hai chữ vô cùng lạnh lùng: “Xin lỗi”. Nói xong tui bơ luôn thằng chả mà đi tiếp. Bình thường tôi không hiền thế đâu nhưng vì thấy thằng chả cũng đẹp trai nên tôi tha cho nó, nếu không thì tui xé xác nó ra rồi quăng cho quạ ăn rồi.
Tôi cứ đi mà không hề biết rằng, người con trai đó mỉm cười dịu dàng nhìn tôi. Tôi cứ đi rồi hòa vào đám người đông đúc ở sân trường, sau đó tôi đi vào lớp của mình, cái trường gì mà rộng quá trời làm tui kiếm một hồi mới thấy. Đi vào lớp tôi đã thấy một thân ảnh quen thuộc, tôi lao tới ôm người đó, nói:” Cuối cùng cũng được chung lớp với bà, P.Anh”. Người con gái tên P.Anh đó nhìn tôi cười rồi cũng ôm tôi lại. À quên nói, tôi gặp P.Anh ở lớp học thêm để ôn thi vào lớp này, lúc đầu tôi là đứa khác loài nhất vì từ trường khác thi vào trường này không giống ai cả, lúc tôi vào lớp học thêm đã thấy P.Anh – nhìn thấy là tôi thích liền người gì đâu mà vừa hiền, đầm tính, lại dễ thương nữa nên tôi chạy ngay vào ngồi kế P.Anh luôn. Sau đó tôi phán cho P.Anh một câu xanh rờn không để tâm quái gì hết, tôi nói với giọng vui vẻ:”Xin chào tui là Hân, Trần Ngọc Hân, rất vui được làm quen với bà, làm bạn thân tui nha bà dễ thương quá”. Sau khi tôi nói xong thì thấy mình hơi kì tự nhiên cái nhảy vô đòi làm bạn thân người ta mà không thèm biết tên hay cái gì của người ta, nghĩ là P.Anh sẽ từ chối nhưng P.Anh lại nhận lời với nụ cười tươi vô cùng:”Ừ, tui tên Anh, Trần Phương Anh, rất vui được làm quen với bà làm bạn thân tui nha”. Sau bữa đó hai đứa thân nhau quá trời. Quay lại hiện tại, tôi buông P.Anh ra nhìn xung quanh lớp thì có một cô gái trông xinh đẹp lắm nhìn hai chúng tôi cười khúc khích đáng yêu vô cùng, thế là tôi thích bạn ấy luôn, không nói không rằng nhảy ra trước mặt cô gái đó, vô tư nói:”Xin chào, tui là Hân, Trần Ngọc Hân, bà dễ thương quá đi, làm bạn thân tui nha, nha, nha, nha”. Cô gái ấy nhìn tôi một hồi rồi cười tươi lắm, nói:”Ok, tôi tên Vy, Nguyễn Thiên Vy, bà cũng đáng yêu lắm, tui với bà làm bạn thân tốt của nhau nha và cả P.Anh nữa, đúng không, chúng mình làm bạn tốt nha”. Tôi rất vui vì đã có hai con bạn thân siêu dễ thương.
Do tôi gấp vào lớp để gặp P.Anh quá nên chưa nhìn kĩ lớp của tôi. Tôi quan sát một hồi thì đầu chảy ba vạch đen, tại sao lại có một cái lớp tồi tàn như vậy ở một ngôi trường rất ư là lớn như thế, mà còn là lớp chọn nữa, lòng tôi não nề vô cùng. Trông nó cũng không hẳn là tồi tàn như tôi nói nhưng đã rất cũ rồi, thua xa mấy cái phòng học của mấy lớp của mấy dãy khác, nhưng thôi kệ, ráng mà chịu thôi. Ở lớp thì chia ra làm 3 dãy bàn, mỗi bàn hai người ngồi
Ở lớp tôi chỉ thân được với P.Anh và Thiên Vy là con gái mà thôi, còn lại đều là con trai hết, mấy đứa con gái lớp này không thích tôi lắm, vì tôi là một trong ba thủ khoa của cái lớp này với lại tôi lại không thích mấy đứa con gái lớp này lắm nên có đứa con gái nào bắt chuyện tôi cũng chỉ ậm ừ trả lời mà thôi, thế là tôi bị cô lập, mà thôi kệ tôi cũng không thèm để ý lắm.
Sau một hồi thì chuông trường reng lên, tôi vào lớp ngồi ngoan ngoãn, kế bên tôi là Thiên Vy, còn trên tôi là P.Anh, chúng tôi hợp nhau lắm nên cứ nói hoài, tôi có kể hai đứa kia nghe vụ tôi hồi sáng gặp cái tên kia, hai đứa đó nhìn tôi tiếc nuối vì không làm quen với thằng chả, nhưng tôi mặc kệ. Cô giáo chủ nhiệm của tôi bước vào, ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là một cô giáo lạnh lùng, nhưng tôi rất thích cô vì trong mắt cô có sự cưng chiều học sinh. Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi tên là Chi – cô dạy môn Toán, đó là điều tôi thích nhất, nhưng tôi lại tự hỏi lớp chọn này thi đầu vào là môn Anh Văn mà tại sao cô giáo chủ nhiệm lại là cô dạy Toán thế nhở, nhưng mà tôi kệ, tôi vui vì như vậy hơn. Cô chào chúng tôi, rồi tự giới thiệu mình, sau đó cô cho đếm sỉ số thì thấy dư một bạn nhưng không biết là ai, cô đọc tên từng người xong thì có một bạn tự nhiên đứng dậy nói:”Thưa cô sao không có tên của em?”. Cô nhìn bạn đó trả lời rất bình thản:”Cô không biết, trong tờ cô đang cầm là danh sách của lớp này, có 35 người tuyệt đối không có học sinh thứ 36 trong lớp này, vậy thì em không phải học sinh lớp này rồi”. Lớp chúng tôi được một phen cười, bạn đó hình như quê quá nên xin phép cô rồi đi luôn, lớp chúng tôi lại tiếp tục sinh hoạt. Cô cho chúng tôi từng người tự giới thiệu với lớp, rất ồn ào nhưng rất vui. Sau đó cô sinh hoạt cho lớp rất nhiều thứ.
——————————————————————————————————————————–
Bây giờ tới lượt tác giả nhá
Cùng lúc đó, ở lớp 9A cũng nhộn nhịp không kém 6A mà còn hơn nữa, nhưng so với 6A thì cái lớp này đẹp hơn nhiều. Có một tên vừa ngẩn người vừa cười làm cho thằng bạn kế bên người đó một phen hết hồn:” Minh, mày bị bệnh à, sao tự nhiên ngồi ngẩn người cười như thằng điên thế”.Người được kêu đó là hắn – Nguyễn Thiên Minh. Một cô gái trông rất xinh đẹp, đó là nàng – Hồ Anh Thi, nàng lên tiếng:”Nó điên đó giờ mày mới biết à, hông chừng là nó ế hoài bây giờ đang buồn đấy, sau này không chừng bắt tao làm vợ nó hông chừng, ôi số tui khổ quá có thằng bạn, chậc… chậc… đẹp trai mà ế”. Người được kêu tên nãy giờ là hắn cốc đầu hai đứa kia nói:”Bây điên à, tao không có ế nghe con, tao đẹp trai ngời ngời vậy mà ế sao được (tự tin ghớm), tao chỉ là đang nhớ một cô bé nấm lùn lớp sáu, thua tao cả một cái đầu hơn nhưng trông đáng yêu lắm bây ơi, lúc bình thường đã đáng yêu rồi, khi giận còn đáng yêu dữ nữa, hình như tao trúng tiếng sét ái tình rồi”. Hai đứa bạn thân của hắn nghe xong thì trố mắt nhìn hắn:”Theo như mày nói vậy là mày đã nói chuyện với bé rồi đúng không, vậy mày nói chuyện với bé bằng bộ mặt nào của mày vậy, đừng nói với tao là mày lại cái kiểu soái ca nữa nhá, nó với mày mà quen nhau sau này, nó biết mặt thật của mày cũng bỏ mày thôi con” – người vừa nói đó chính là nàng. Hắn chẳng những không tức giận mà còn cười tươi nói với nàng:”Tất nhiên tao không muốn nấm lùn thích tao với bộ mặt giả tạo kia nên tao lấy mặt thật nói chuyện với bé luôn, tao chỉ nói một chút mà đã giận dữ rồi bơ luôn tao mày, nhưng đáng yêu lắm”. Nàng:”Nhưng….”, “Nhưng nhị gì, kệ tao đi, cô vô rồi kìa”. Thế là cuộc nói chuyện kết thúc, nhưng có ai biết mỗi người một vẻ, thằng bạn thân của hắn thì miệng vẫn còn mở, nàng thì ánh mắt đượm buồn nhìn hắn, còn hắn thì mảy mê nghĩ tới “nấm lùn” của mình mà chẳng thèm để ý gì cả.
Thế là một buổi sáng ở trường cứ trôi qua như thế dành cho cặp đôi của chúng ta