Bí Mật ngôi mộ Khổng Minh – Tài liệu text

Mục lục bài viết

Bí Mật ngôi mộ Khổng Minh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (343.64 KB, 73 trang )

Tác giả: Hồng Lĩnh Sơn
Hồi 01 Tư Mã Viêm lên ngôi đánh chiếm Ba Thục
Hồi 02 Bí mật quanh hồ Khổng Minh
Hồi 03 Tiếng đàn huyền bí trong mộ Khổng Minh
Hồi 04 Bí mật ghê rợn dưới mồ Khổng Minh
Hồi 05 Xác ướp dưới đáy huyệt
Hồi 06 Bức tường đẫm máu trong mồ Khổng Minh
Hồi 07 Xác ướp “quậy” tơi bời
Hồi 08 Chiếc quan tài rùng rợn
Hồi 09 Hộp ngọc sát nhân
Hồi 10 Khổng Minh “dằn mặt”
Hồi 11 Quái vật trong lăng Khổng Minh
Hồi 12 Những tiên tri khủng khiếp của Khổng Minh
Hồi 13 Ngôi nhà mồ bên cạnh lăng Khổng Minh
Hồi 14 Bóng trắng Khổng Minh huyền bí
Hồi 15 Liên hệ giữa nhà mồ và lăng Khổng Minh
Hồi 16 Máu đỏ dưới đáy nhà mồ
Hồi 17 Lời nguyền trên máu
Hồi 18 Đôi cóc khổng lồ dưới lăng Khổng Minh
Hồi 19 Bí mật trên sàn nhà mồ bị khám phá
Hồi 20 Mắt thần coi lăng Khổng Minh
Hồi 21 Chiếc quan tài máu
Hồi 22 Máu lửa trong hầm quan tài
Hồi 23 Cửa Hỏa ngục
Hồi 24 Đàn quái thú trong hầm mồ
Hồi 25 Bóng đen mắt quỷ
Hồi 26 Đầu ma sông máu
Hồi 27 Trong hầm máu
Hồi 28 Đại bàng khổng lồ
Hồi 29 Đạo sĩ bạt sơn nhân
Hồi 30 Những pho tượng đá quái đản

Hồi 31 Chiếc mặt nạ bị lột
Hồi 32 Máu đỏ núi Định Quân
Hồi 1 Tư Mã Viêm lên ngôi đánh chiếm Ba Thục
Tư Mã Viên cháu nội Tư Mã Ý (người bị Khổng Minh chê là đàn bà tặng cho
chiếc yếm) được cha là Tư Mã Chiêu truyền ngôi cho làm vua thì cất quân
đi đánh Ba Thục với lý do con của Lưu Bị cho Khương Duy (người làm thay
Khổng Minh Gia Cát Lượng làm quân sư) đem quân đi đánh nước Ngụy. Trước
đó có hai dư luận về Khổng Minh, một cho là Khổng Minh chán chuyện thế sự,
vì biết nhiều thiên cơ nhưng không đảo ngược được thiên cơ, thành ra lên núi
tu tiên, hai cho là Khổng Minh đã chết chôn trên Định Quân sơn.
Nước Ba Thục không có tướng tài, quân lại yếu kém, quân sư không nhiều mưu
mô thành ra bị Tư Mã Viên thôn tính.
Tư Mã Viên làm vua cả Ngụy lẫn Ba Thục lấy hiệu là Tấn Võ Đế đóng đô ở Lạc
Dương.
Tư Mã Viên cũng như Tào Tháo là người ưa các khoa học huyền bí như bói toán
và khoa phong thủy. Bên cạnh vua luôn có những bốc sư như Hoa Hi, Gia Sủng
(Hi và Sủng là cháu chắt của Hoa Hâm và Gia Hủ).
Bữa nọ Tấn Võ Đế nằm mơ thấy điều lạ, thực dậy bắt ngự sử ghi chép lại điềm
mộng, sáng ra đưa các bốc sư đoán điền giải mộng, nhưng cả Hoa Hỉ lẩn Gia
Sủng đều nói điềm mộng này qúa kỳ bí phải tìm Thần bốc Quản Bật mới đoán
nổi (Quản Bật là cháu ba đời Quản Lộ thần bốc của Tào Tháo).
Tân Vỏ Đế cho người lên núi Triệu Quản Bật xuống. Được lệnh vua Triệu Quản
Bật vội vã xuống núi. Thấy Quản Bật là người tiên phong đạo cốt trán cao mắt
sáng điệu bộ khoan thai từ tốn Tấn Võ Đế rất ưng ý.
Quản Bật giải thích cho Tấn Võ Đế biết điềm chiêm bao của vua có liên quan
tới sự nghiệp lâu dài của Tấn Võ Đế. Nhưng vì là điềm kỳ bí nên Quản Bật nói
rằng phải Gia Cát Lượng Khổng Minh hoặc Bàng Thông mới có đủ học vấn để
giải thích được cặn kẽ điềm mộng này.
Tấn Võ Đế nghe Quản Bật nói thì ngạc nhiên hỏi rằng cả Khổng Minh lẫn Bàng
Thống đã chết hai trăm năm rồi tìm đâu ra nữa. Bộ họ có thuật trường sinh bất

tử sao mà tìm được.
Quản Bật đáp lại với Tấn Võ Đế là ông ta mới gặp Khổng Minh gần đấy trong
một trường hợp hi hữu.
Theo Quản Bật thì mới đây Quản Bật đi Giang Nam, khi qua một khu rừng thì
trời vừa tối Bậc liền leo lên một cây cổ thụ để tránh thú rừng và ngủ qua đêm.
Đương ngồi trong đêm tối đen như mực, chợt Quản Bật thấy một đốm lửa chập
chờn trước mắt, đốm lửa càng ngày càng tiến gần về phía Bật…
Đồng thời với sự xuất hiện của đốm lửa chập chờn là một điệu nhạc vừa du
dương vừa hùng tráng vọng lại. Đột nhiên ngọn lửa tắt ngấm và điệu nhạc
cũng bặt luôn, làm cho Quản Bật phân vân không biết tại sao có hiện tượng lạ
này.
Bật cho là ma quỷ muốn ghẹo mình. Nhưng chỉ một giây sau đốm lửa lại xuống
hiện và cùng với hai chấm xanh lè và tiến lại gần Quản Bật hơn và ngừng ngay
dưới gốc cây nơi Bật đang ngồi trên cành. Bật định thần nhìn kỹ, dưới gốc cây
thấy một con cọp khá lớn đang nằm phủ phục, hai chân trước cào đất dưới gốc
cây… Kỳ quái hơn đuôi con cọp có một ngọn đèn và hai chấm xanh là hai con
mắt cọp. Con cọp nằm phủ phục cào đất mắt nhìn bên ngọn cây. Đôi mắt cọp
thật hiền từ, như muốn nói với Bật điều gì. Thình lình con cọp trườn mình và
nằm sát đất như muốn mời mọc Bật leo lên lưng. Bật còn đang phân vân trước
hiện tượng này thì chân trước cọp bỗng cào thành chữ “Triệu” (có nghĩa là
mời). Nhìn chữ “triệu”, Bật bấm một quẻ độn thấy quẻ tốt liền xuống đất leo
lên lưng cọp. Bật lên lưng cọp rồi thì cọp quấy đuôi khoai thai bước đi. Ban đầu
cọp đi từ từ nhưng sau được trớn phóng nhanh làm Bật ngồi lên lưng phải ôm
lấy cổ cọp khi nghe gió vi vu bên tai.
Con cọp này là đệ tử của một đạo nhân, nó không nói được nhưng dùng chân
viết được chữ và biết nghe tiếng người…
Tấn Võ Đế nghe Quản Bật kể đến đây thì hỏi có phải cọp là đệ tử của Khổng
Minh Gia Cát Lượng không? Bật cho biết cọp là đệ tử của Thủy kinh đạo nhân,
bạn cùng tu với Khổng Minh. Thủy kinh đã tiết lộ với Quản Bật nhiều điều về
Tấn Võ Đế nhưng còn lờ mời lắm… Thủy kinh nói chỉ có Khổng Minh mới biết

được thiên cơ bí hiểm trước và sau hai ngàn năm… Hiện Khổng Minh còn cuốn
Thánh thư cẩm nang trên núi Định Quân, quyển sách này co ghi tất cả bí mật
thiên cơ trước và sau hai ngàn năm…
Tấn Võ Đế nghe đến đây thì quyết định cùng với một số triều thần và quân lính
di với Quản Bật lên núi Định Xuân lấy Thánh thư Cẩm nang và tìm tung tích
Khổng Minh. Vì theo Tấn Võ Đế thì Khổng Minh còn là kẻ rất đáng sợ đối với
nhà Ngụy.
Tấn Võ Đế phán thêm rằng phải diệt bằng được Khổng Minh với bất cứ giá nào
mới có thể yên vị trên ngôi vua không còn sự Khổng Minh báo oán nữa.
Quản Bật tán thành ý kiến của Tấn Võ Đế và cho biết thêm, Thủy kinh đạo
nhân đã nói với Quản Bật rằng ngôi mộ trên núi Định Quân chỉ là ngôi mộ mà
Khổng Minh cho xây cất để che mắt thiên hạ, chứ Khổng Minh đã tu tiên thành
đạo, sống trường sinh bất tử.
Quản Bật muốn hỏi thêm Thủy Kinh về cuốn Thánh thư Cẩm nang và Khổng
Minh nhưng Thủy Kinh đã từ chối không chịu tiết lộ mà chỉ nói rằng muốn biết
thêm thì lên núi Định Xuân sẽ rõ… Trong Thánh thư Cẩm nang có ghi những
câu sấm truyền nói triều vua nào làm vua được bao nhiêu năm…
Thế nào đêm đó Quản Bật ngủ thiếp đi lúc nào không biết sáng tỉnh dậy thấy
mình nằm giữa rừng già hoang vu.
Vua Tấn Võ Đế có tật là thích làm gì thì làm lập tức nên đoàn người đi núi Định
Quân phải lên đường liền cùng với xá gia. Quản Bật và tất cả các bốc sư bị
trưng dụng đi theo luôn.
Đạo quân thiên binh, vạn mã, rầm rầm, rộ rộ kéo lên núi Định Quân. Khi tới
chân núi đạo quân được chia ra làm hai đội, một nửa hại trại đóng dưới chân
núi. Một nửa mở đường hộ giá lên núi. Núi hoang vu đường xá không có, quân
núi phải phá núi chặt cây rừng làm đường hộ giá lên núi. Lên tới ngọn núi mọi
người thấy một cảnh chùa rất đẹp, trước chùa có ba chữ Bảo Thiên tự. Thấy
nhà vua ngự giá tới một vị sư già ra nghênh đón và mời mọi người vô chùa
tham quan lễ Phật.
Vua bước theo nhà sư, mọi người chen chân đi theo. Tướng Đỗ Dự hộ giá đi lên

ngang nhà sư vô ý chạm vào hông nhà sư. Nhà sư quay lại nhìn Đỗ Dự với đôi
mắt long lanh sáng, rồi rút dao giấu trong áo cà sa ra sẻo một miếng thịt lớn
nơi Đỗ Dự vừa đụng vào và vứt đi…
Mọi người thấy hành động quái đản của nhà sư thì lo sợ vội vàng rút võ khí ra
vây quanh lấy nhà sư và vua nhưng nhà sư không hành động gì tiếp theo mà
lại cất dao vào áo cà sa, ung dung bước tiếp, như không có chuyện gì xảy ra
cả.
Xem tiếp hồi 2 Bí mật quanh hồ Khổng Minh
Hồi 2 Bí mật quanh hồ Khổng Minh
Tới sân chùa Đỗ Dự hạ lệnh cho quân lính hạ trại còn ông và nhà vua cùng
đoàn tùy tùng vô chùa. Tới Tam bảo nhà sư mời nhà vua ngồi trên cái sập gụ
còn ông thì ngồi phệt xuống đất theo kiểu “kiết già” đối diện với nhà vua. Tấn
Võ Đế rất lấy làm khó chịu về cách thức ngồi của nhà vua, muốn nhà sư ngồi
lên một sập khác để nhà vua hỏi chuyện nhưng nhà vua từ chối chiều theo ý
vua. Nhà vua đành phải chìu theo ý nhà sư và hỏi danh tánh nhà sư. Nhà sư
cho biết pháp danh ông là Khiết Đan, ông tu hành đã trên tám mươi năm ở
đây.
Theo lời Khiết Đan hòa thường thì chùa này có từ đời nhà Tùy, đã có lúc bị
quân rợ tràn qua Vạn lý trường thành nổi lửa đốt chùa. Ngọn lửa được mồi
bằng nhiều chất dẫn hỏa cháy đùng đùng, nhưng hình như ngôi chùa được đức
Phật gia hộ, chỉ bị cháy sơ sơ hành lang chứ không thiệt hại gì, nhưng bao
nhiêu sư sãi bị bắt đi hết, thành ra chùa bị bỏ hoang. Mãi sau này sư tổ, thầy
của Khiết Đan đến trụ trì sửa sang lại…
Lúc sư tổ qua đời, chùa cũng chưa sửa sang được bao nhiêu, phải hai năm sau
bần tăng mới trùng tu được như ngày nay.
Thấy vua Tấn Võ Đế có vẻ nghi ngờ, nhà sư nói tiếp :
– Tất cả trụ đá và đá lợp mái chùa đều do sư tổ và bần tăng tự làm lấy cả vì
chốn ma thiêng nước độc này chằng kiếm ra ai làm công quả… Nhờ ơn Phật
độ, bần tăng có thể xách được một cây cỡ bốn người ôm lên khỏi mặt đất, còn
đá nặng ngàn cân mỗi ngày bần tăng có thể đem từ dưới núi lên chùa cả trăm

cục…
Tấn Võ Đế nhìn vị sư già trên trăm tuổi từ đầu đến chân bằng con mắt hoài
nghi :
– Bần tăng biết bệ hạ không tin, nhưng có dịp bần tăng sẽ chứng minh cho bệ
hạ thấy rõ bần tăng không nói dối. Bây giờ xin mời bệ hạ ngự trai…
Nhà sư nói dứt lời vươn vai đứng dậy bỏ đi, nhà vua ra lều vải ăn uống.
Trong khi nhà vua đang dùng bữa thì Quản Bật tới tâu với nhà vua :
– Muôn tâu bệ hạ có chuyện lạ lắm xin mời bệ hạ ngự giá tới coi Nhà vua theo
Quản Bật đi ngay. Một lát sau hai người sững sờ trước cảnh lạ lùng. Nhà sư già
và chú tiểu trẻ chúng tuổi đang đứng cạnh pho tượng Phật tổ cao gấp bốn
người thường bằng đá hoa cương. Pho tượng ngồi lên tòa sen gần đụng nóc
chùa. Vị sư già kê vài vào kho tượng hất nhẹ như hất một cục gòn, và chú tiểu
cần đòn kê, kê dưới tòa sen cho pho tượng nghiêng, và nhà sư già qua bên kia
hất nhẹ cho pho tượng bổng lên một chút rồi chú tiểu kê đòn. Tưởng rằng nhà
sư chỉ làm vậy nào ngời nhà sư ôm pho tượng nâng lên mang ra chỗ khác.
Tấn Võ Đế hết lời khen nhà sư với Quản Bật, Quản Bật nói nhỏ với Tấn Võ Đế :
– Nhà sư này tu Phật nhưng lại dùng phép của Đạo gia kiêng không ăn thịt cá,
cữ sắc dục và tịnh cốc luyện phép có thể phòng người lên to lớn rồi xẹp người
xuống để tập trung nội lực.
Tấn Võ Đế và Quản Bật ngỏ lời khen nhà sư. Nhà sư cho biết tháng nào nhà sư
cũng di chuyển tượng Phật để quét dọn chùa. Ngày mai lễ trọng nhà sư phải
giúp chú tiểu dọn dẹp chùa cho sạch để cúng Phật.
Thấy nhà sư bận rộn, Tấn Võ Đế và Quản Bật quan sát nơi thờ phượng, cả hai
chợt để ý tới cái mõ hình cá chép bằng đá, và cái khánh cũng bằng đá rất lớn
nhưng lại đầy rêu.
Tấn Võ Đế hỏi nhà sư là tại sao trong chùa vật gì bằng đá cũng đều lau chùi
sáng bóng mà khánh và mõ lại để rêu phong thật khó hiểu.
Nhà sư cho biết cả hai trăm năm nay cã khánh cả mõ đều không ái dám đụng
đến cả vì đó là những vật huyền bí đụng tới là có chuyện liền.
– Bần đạo chỉ được tổ sư cho biết là ngài đã đụng đến khánh và mõ một lần ấy

cả vùng núi Định Quân rung chuyển như sắp sửa động đất vậy. Theo sư tổ thì
mõ và khánh này đã được Khổng Minh Gia Cát Lượng khắc dòng chữ dặn dò là
không ai được đụng tới vì đụng tới tai họa sẽ khôn lường.
– Vậy là mõ khánh của Gia Cát Lượng Khổng Minh chăng.
– Điều đó bần tăng không rõ, chỉ biết trước sư tổ bần tăng, thì chùa này có lúc
là nới Khổng Minh Gia Cát Lượng tu hành. Theo sư tổ bần tăng thì dòng chữ
dặn đừng đụng tới mõ và khánh, Khổng Minh Gia Cát Lượng còn để tiểu sử về
mõ và khánh ở trong ruột mõ, nhưng có ai dám sờ vào đầu mõ đâu mà lấy bản
tiểu sử viết trên một cục đá để trong ruột mõ ra.
– Thôi chuyện khánh và mõ chúng ta không cần bàn, trẫm muốn khanh dẫn
trẫm và Quản Bật tới thăm lăng Khổng Minh, ý khanh sao?
– “Bần tăng không biết có phải là lăng của Khổng Minh hay không chỉ biết lăng
có tám cửa đều bị bít kín, nghe sư tổ nói muốn vào phải biết cách điều khiển
các cơ quan mở, mà chẳng ai biết. Cùng theo sư tổ thì lăng ngày có lẽ của
Triết Công là người sáng lập ra Bảo Thiên tự.
Theo lời sư tổ thì trước khi Triết Công “hóa”, ngài có nói chúng đệ tử rằng,
ngày đã 106 tuổi ngài phải “hóa”, ngài xây một lăng cao một trượng và vuông
bảy thước rồi ngài ngồi trong ấy. Ngài dặn rằng sau 18 ngày chúng đệ tử mở
cửa lăng bước vào, lạ thay trước kia trong lăng tối om, nay sáng lóa những hào
quang và sực nức mùi hương trầm thơm ngát.
Trên bệ đá Triết Công ngồi kiết già như một pho tượng đá, đầu Triết Công hơi
cúi xuống, hai bàn tay lật ngửa đè lên nhau. Chúng đệ tử mừng rỡ quỳ xuống
trước Triết Công. Lúc này Triết Công chỉ còn là một cái xác không hồn.
Toàn thân cứng lạnh như đá, nhưng gươm mặt thì vẫn tươi sáng hồng hào. Thì
ra Triết Công đã dùng lửa Tam muội trong lòng đốt cháy hết nhục thể. Triết
Công bây giờ cứng còn hơn đá và trơ trơ với thời gian”.
– Có thể Khổng Minh lợi dụng mộ Triết Công để xây lăng Khổng Minh, đó là bí
mật trẫm thấy cần phải khám phá.
– Muôn tâu bệ hạ, việc lật mộ tiền nhân là điều bất tường… Tần Thủy Hoàng
đào mồ thái tử Gia nước Triệu thì chỉ hai tháng sau Tần Thủy Hoàng chết ở Sa

Châu, Vương Mãn đập quan tài Hán Minh Đế lấy giáo đâm lòi mắt Hán Minh Đế
và mười lăm năm sau Vương Mãn vị Lưu Tú giết và làm y như Mãn đã làm với
Hán Minh Đế, Hạng Võ đào mã Tần Thủy Hoàng lấy sọ tán nhở thì mấy năm
sau Hạng Võ tự cắt đầu mình tại bến sông Ô… Làm việc ác phải trả ác thôi. Xin
bệ hạ nghĩ lại cho… thần sợ lắm.
Xem tiếp hồi 3 Tiếng đàn huyền bí trong mộ Khổng Minh
Hồi 3 Tiếng đàn huyền bí trong mộ Khổng Minh
Mặt dù Khiết Đan hòa thượng đã nói hết lời nhưng Tấn Võ Đế vẫn một mực là
phải khám phá những bí mật trong mộ Khổng Minh Gia Cát Lượng.
– Trẫm không đào mồ vì hờn oán gì Khồng Minh, mà cốt tìm dấu vết người xưa
mà trẫm ngưỡng mộ. Trẫm muốn tìm cuốn Thánh thư cẩm nang để học cách
trị quốc bình thiên hạ của Khổng Minh…
– Bệ hạ đào mồ không phải báo hận. Nhưng bần tăng thấy…
Bỗng Khiết Đan ngập ngừng không nói nữa làm cho Tấn Võ Đế ngạc nhiên.
– Khanh thấy sao…
Khiết Đan vẫn câm nín nhưng mắt thì sáng vô cùng, làm cho Quản Bật cũng
không dám ngó Khiết Đan mà cúi đầu nhìn xuống đất. Bỗng tiếng Khiết Đan
vang lên.
– Bần tăng thấy chuyện mạo hiểm của bệ hạ không thành đâu, vì mặt bệ hạ có
ám khí ma quỷ theo quấy phá đó…
Tấn Võ Đế cho rằng lời của Khiết Đan chỉ là lời bịa đặt nên quay hỏi Quản Bật :
– Ý khanh thế nào…
– Bệ hạ đã quyết thì cứ làm…
– Trẫm đã quyết, vậy khanh theo trẫm chứ, thôi ta đến lăng Khổng Minh.
Nói dứt lời Tấn Võ Đế cùng Quản Bật và quan quân ra cổng chùa lên kiệu ra đi,
Khiết Đan tần ngần một chút rồi cũng bước theo. Quản Bật thấy Khiết Đan như
vậy thì bèn năn nỉ :
– Xin cao tăng dẫn đường giúp vua tôi chúng tôi đến Định Xuân…
Khiết Đan không nói gì nhưng xăm xăm bước đi về hướng Nam. Đoàn người
vượt nhiều đèo suối tới một đường mòn ruột dê rồi qua một rừng thông, ở đó

có một tòa lăng tẩm đồ sộ nơi sườn núi.
Lăng cao một trượng, hình bát giác. Nền lăng xây bằng đá tảng cao cả thước.
Mỗi mặt lăng đều có bậc đi lên một ngách cửa, tất cả các cửa đều bịt kín. Phái
đoàn đều quan sát kỹ tám mặt lăng nhưng không sao tìm được lối vào. Chung
quanh lăng không có hoành phi câu đối bia đá chữ nghĩ gì cả. Tấn Võ Đế và
đoàn tùy tùng lúng túng trước tòa lăng không lối vào, bỗng chú ý tới tám cái
bể cạn ở tám mặt lăng xây bằng đá, không bể nào có nước mà chỉ có rêu xanh
phủ kín, nhìn vô thấy lạnh gáy.
Tấn Võ Đế ra lệnh cho Quản Bật và đoàn phải quan sát thật kỹ xem xung
quanh lăng có kẽ hở nào không nhưng tuyệt nhiên tìm không ra.
Không nhưng chỉ các quan hộ giá mà cả Quản Bật, Gia Sủng, Hoan Hi, Đỗ Dự
mà cả Khiết Đan cũng đều đi vòng quanh lăng tìm hiểu, nhưng tất cả đều lắc
đầu thất vọng.
Tấn Võ Đế than thở :
– Chẳng lẽ đã đến đây mà ta đành bó tay sao? Trẫm thấy ta phải hành động.
Tấn Võ Đế ra lệnh cho quân lính lấy gươm giáo ra cạo hết rêu trên vách đá và
dưới ao xem có gì lạ không. Đồng thời một đám cận về được lệnh đem thang
tới leo trên vách lăng cạo rêu luôn.
Phải nhận rằng quân lính của Tấn Võ Đế làm việc rất hang hái, chỉ một lát tòa
lăng được dọn hết rêu trở lên bóng loáng. Nhưng mọi người đều báo cáo là
chẳng kiếm được gì lạ hết…
Quản Bật nhìn những cái bể cạn trước cửa lăng liền đưa ý kiến :
– Xin bệ hạ cho lệnh di chuyển hết mấy cái bể cạn này đi biết đâu dưới đó
chẳng có cửa vô hang.
Tấn Võ Đế chấp nhận lời tâu của Quản Bật cho lệnh lấy đồ xeo nạy tám cái bể
cạn lên. Nhưng quân lính tìm đủ cách cũng không sao xeo nạy tám cái bể cạn
ra được. Trước sự bất lực của binh lính Quản Bật tâu thêm :
– Muôn tâu chắc chắn những cái bể này được xây có dụng ý vì bể xa mái lăng
đâu có hứng được nước mưa. Đít bể lại dính liền với mặt lăng thành một khối
phải có ý đồ gì đó. Bây giờ hãy quan sát dưới lòng bể rồi hãy tính.

– Nếu nạy không ra trẫm sẽ cho địa lôi phá, chắc chắn sẽ tìm ra bí mật…
– Có sự lạ rồi, xin thượng quan coi hàng chữ này! – Một tên lính bỗng reo lên.
Quản Bật nhảy vào bể cản đọc thấy hàng chữ “Bao giờ cá lội tung tăng. Thì
người sẽ được vào lăng dễ dàng”.
Nghe Quản Bật đọc hàng chữ, Tấn Võ Đế liền lệnh cho quân lính đổ nước vào
bể cạn và đem một trăm con cá thả vô.
Ban đầu cá lội tung tăng có vẻ khoái trí lắm nhưng một hồi các ngửa bụng nổi
lều bều trên mặt nước. Chứng tỏ nước nhiễm độc và cá chết hết. Tấn Võ Đế hạ
lệnh vớt hết cá chết thay nước thả cá mới vào bể nhưng cá vẫn chết. Quản Bật
tức giận hạ lệnh tát cạn bể và Quản Bật thân chính vào bể lau khô bể cạo hết
rêu trên bể rồi bỗng reo lên :
– Muôn tâu bệ hạ đã tìm ra điều bí mật.
Tấn Võ Đế nghe Quản Bật reo lên liền nhảy xuống bể nhìn vào chỗ Quản Bật
chỉ nhưng nào thấy gì ngoài những vân đá.
– Khanh nói cái gì…
– Muôn tâu bệ hạ bí mật tron những vân đá này… Bệ hạ nhìn kỹ vân đá vòng
tròn chỗ nóc và chính giữa vòng tròn xoáy sâu xuống…
– Như vậy cũng chỉ là vân đá thôi chứ có gì lạ.
– Nhưng muôn tâu rất có thể là nút điều khiển để mở cửa lăng ở đây.
– Vậy thì khanh mở nút đi…
– Thần sợ lành ít dữ nhiều…
– Đã đến đây thì không còn cách nào khác.
– Xin bệ hạ cho thần hành động.
Quản Bật lấy một cái côn sắt và tông vô trung tâm vân đá. Mới tông hai cái thì
nghe đến bục, một lỗ hổng bằng miệng chén lộ ra. Quản Bật lấy côn thọc sâu
vô không thấy vướng víu gì cả. Nhưng cái lỗ nhỏ thế này làm sao con người vô
lọt. Đang thất vọng bỗng Quản Bật nhớ lại hai câu thơ.
“Bao giờ cá lội tung tăng
Thì ngươi sẽ được vào lăng dễ dàng”
– Muôn tâu xin cho đổ nước vào bể nữa sẽ tìm được lời giải cho bài toán.

Một đạo quân được lập ra chỉ chuyên môn chuyển nước từ dưới núi lên, một
đạo quân khác lo đi mua cá về thả.
Một lượng nước rất lớn được đổ vào hồ với cá thả vô. Hồ bị đục thủng nên
nước đổ vô bao nhiêu cũng cạn. Nhưng bỗng nhiên từ đáy hồ có tiếng đàn nổi
lên. Tiếng đàn như làm cho tất cả mọi người như ngây như ngất.
Quản Bật bỗng xoa tay tỏ vẻ thỏa mãn.
– Muôn tâu đây đúng là điệu “Bằng phi Vũ Tuyết” của Khổng Minh Gia Cát
Lượng. Ngoài Gia Cát Lượng không ai tấu được bản nhạc này tuyệt vời vậy.
Tấn Võ Đế ra lệnh cho quân lính ngưng đổ nước thả cá, để nghe nhạc.
Nhưng ngưng đổ nước thì tiếng nhạc cũng im luôn.
Nước trong bể cạn thì cá cũng chẳng còn con nào cả.
Quản Bật nhìn xuống đáy bể và nói :
– Hồi thần ở trên núi học đạo với Vân Trung chân nhân, có bữa sư phụ đánh
cho thần nghe bản “Bằng phi Vũ Tuyết” nhưng chỉ tấu được nữa bản thì nói
rằng bản này của Khổng Minh khó tấu lắm chỉ Khổng Minh mới tấu được đủ
nguyên bản. Theo Vân Trung chân nhân thì muốn tấu được bản này phải có
một tâm thần thật an tịnh không thì dễ bị hôn mê lắm. Khổng Minh là người
duy nhất trên dương thế chơi được trọn bản “Bằng phi Vũ Tuyết” của Thái Ất
lão tổ. Vì bản này chính là thứ khí giới của Khổng Minh để Khổng Minh thoát
hiểm… Khổng Minh đã dùng bản này để thoát hiểm khi bị Tư Mã Ý vây khốn ở
Tân Thành, khi bắt Mạnh Hoạch và khi cầu Đông Phong cho trận Xích Bích…
– Chắc bốc sư có học bản này.
– Thần thuộc lầu nhưng không tấu được vì cứ tấu lên được một đoạn thì tâm
thần rối loạn liền, không làm sao đờn tiếp được nữa. Muốn chơi được bản này
phải có một tâm hồn an tịnh. Hôm nay thật là có duyên lắm mới được nghe.
Thần xin thú thật với Thánh thượng nghe xong bản “Bằng phi Vũ Tuyết”, thần
có chết cũng thỏa. Chắc chắn Khổng Minh ở đâu đây rồi.
– Như vậy thì phải truy tìm cho bằng được Khổng Minh…
Nói dứt lời Tấn Võ Đế cho lệnh binh sĩ đi lục lọi tìm tòi quanh lăng. Quân lính
đổ đi tìm một hồi về báo có khám phá về một nhà mồ gần nhà có hai xác

chết…
Xem tiếp hồi 4 Bí mật ghê rợn dưới mồ Khổng Minh
Hồi 4 Bí mật ghê rợn dưới mồ Khổng Minh
Nghe quân lính báo cáo Hoa Hi liền tâu tới Tấn Võ Đế.
– Muôn tâu bệ hạ, theo ngụ ý của thần thì mình không cần biết ai đánh đàn,
mà chỉ cần biết khi đổ nước vào thả cá vô bể là tiếng đàng điệu “Bằng phi Vũ
Tuyết” nổi lên. Nhất định tiếng đàn từ dưới đáy bể phát ra. Xin bệ hạ cho đổ
nước và thả cá vô bể sẽ thấy lời thần nói đúng hay sai.
Tấn Võ Đế nghe lời Hoa Hi cho đổ nước và thả cá tiếp tục vô bể cạn quả như
rằng có cá và nước đổ vô là tiếng đàn bản “Bằng phi Vũ Tuyết” lại nổi lên.
Quản Bật nghe tiếng nhạc thì gõ tay vô thành bể và ca theo. Mọi người nghe
tiếng đàn một cách say mê.
Bỗng “ầm” một tiếng nổ như sấm vang, cả tòa lăng như rung chuyển. Mọi
người có cảm giác sụp đổ dưới đất và tiếng đàn cũng bặt luôn! Quân lính đổ
nước xuống bể cạn kinh ngạc vì đáy bể không còn nữa.
– Muôn tâu bể không còn đáy nữa rồi.
Quản Bật ngưng hát và nét mặt ngơ ngác, trong khi Tấn Võ Đế và đám tùy
tùng trố mắt nhìn xuống đáy bể.
– Trời đã giúp ta rồi. Cửa mộ đã mở… Ta có thể vào lăng. Nhưng còn nhiều
điều kỳ bí còn chờ ta đó…
Gia Sủng nghe vua phán thì tâu :
– Muôn tâu bệ hạ, theo thần nghĩ đường xuống lăng chắc không còn bao nhiêu
nguy hiểm. Của chúng ta đã mở được thì cứ vô thôi… Nhưng dù sao thì cẩn tắc
vô áy náy…
– Các khanh thử đoán xem đáy hồ và cá nước đi đâu…
Quản Bật bóp tráng một lát rồi chậm rãi tâu :
– Muôn tâu chính nước và cá đã làm cho cơ quan tự động của lăng phát ra
tiếng đàn và tiếng nổ đem đáy hồ và cá nước đi… Xuống dưới lăng thì vấn đề
sẽ sáng tỏ liền…
– Khanh suy nghĩ chín chắn lắm. Phải nhận rằng người thiết kế cơ quan ở đây

là một người có bộ óc phi phàm… Giỏi thật… Vậy các khanh hãy suy nghĩ đi,
rồi cho trẫm một kế hoạch xuống hang an toàn nhất…
Gia Sủng lấy một sợi dây dài cột cụt đá vô đầu dây và ném xuống đáy bể
nước. Cục đá rơi xuống tới đáy bể nước, Gia Sủng rút lên đo thấy đáy bể sấu
trên mười thước. Biết chiều sâu của Gia Sủng bàn với Quản Bật việc làm thang,
sửa soạn đèn đuốc và khí giới để xuống đáy bể thám hiểm. Trời đã ngả hoàng
hôn, mây xám kéo về từng đám, sương mù bắt đầu rơi, hơi đất bốc lên nghi
ngút. Quản Bật bàn với vua là vua nên trở về chùa Bảo Thiên an nghỉ qua đêm
để Đỗ Dự và Gia Sủng cùng một số quân lính ở lại canh gác khu vực rồi sáng
mai vua sẽ ngự tới bắt đầu cuộc thám hiểm. Tấn Võ Đế nghe lời Quản Bật về
Bảo Thiên tự nghỉ.
Trời khuya giá lạnh, Gia Sủng và Đỗ Dự ngồi uống trà cho ấm và bàn kế hoạch
hành quân vô lăng sáng mai. Hai người đã kiểm điểm lại thang, đuốc nhựa, cây
thì bỗng thấy một bóng đen lừng lững vô lều.
– Hai ngài thức khuya quá vậy.
Gia Sủng và Đỗ Dự ngửng đầu lên nhận ra là Khiết Dân thì sửng sốt.
– Khuya rồi sao hòa thượng không tới chùa nghỉ ngơi cho khỏe, ra đây làm gì
cho lạnh lẽo.
– Bần tăng đã đi ngủ rồi nhưng nghĩ đến số phận các ngài nên phải ra đây. Xin
các ngài lưu ý vùng lăng này nhiều ma quái lắm. Các ngài hãy coi chừng.
– Bạch sư phụ tiếng đàn hồi sáng là tiếng đàn ma.
– Cái đó bần tăng không rõ, chỉ xin lưu ý các ngài dân vùng này ai đến đây ban
đêm phần nhiều mất tích. Có người thoát được thuật lại rằng quanh lăng
những đêm trăng thường có những bóng trắng đùa giỡn dưới trăng rồi hú lên
những tiếng ghê rợn.
Nói dứt lời Khiết Đan bỏ đi nhưng bước ra cửa liều ông đụng Quản Bật đi vô.
– Kìa bốc sư.
– Kẻ hèn này đã nghe hết chuyện sư phụ kể về lăng. Xin sư phụ đừng tâu
chuyện này với Hoàng thượng để ngài phấn chấn trong cuộc thám hiểm mồ
Khổng Minh.

Khiết Đan miệng định nói thì Ngự lâm quân đã reo hò báo tin vua đã ngự giá
tới rồi…
– Các khanh cho tiến hành ngay cuộc thám hiểm. Trẫm không ngủ được vì đầu
óc lúc nào cũng nghĩ tới chuyện xuống lăng thám hiểm, làm liền đi…
Một số thang liền được mang tới…
– Ai xung phong đến trước sẽ có thưởng.
Người chỉ huy đội Ngự lâm quân xung phong và một toán cấm vệ cũng xin đi
theo.
Tấn Võ Đế đồng ý cho những người tình nguyện leo thang xuống lăng. Mỗi
người tình nguyện leo thang xuống lăng đều mang theo khí giới, đuốc nhựa
cây, mồi lửa và lưng cột dây nhợ để có biến giật cho ở trên biết.
Đoàn nguời thám hiểm ra đi với khí thế bừng bừng gươm giáo sáng lòa, đuốc
cháy rực trên tay.
Ở trên nhìn xuống dưới đáy bể thấy ánh đuốc sáng rực đáy bể rồi phân tán đi.
Chừng năm phút những bó đuốc này tập trung trở lại và tiếng nói vang lên.
– Muôn tâu dưới đây có nhiều chuyện lạ, kính mời bệ hạ và các quan xuống coi.
Nhưng người chỉ huy lâm quân vừa nói dứt lời thì quăng bó đuốc ngất xỉu và
những tên còn lại rốt rít giựt dây và tranh nhau leo thang trở lên mặt đất.
Tấn Võ Đế rối rít hỏi :
– Chuyện gì vậy báo cáo mau.
– Dạ quan… vừa đụng vào cửa của lăng đi ra thì chết luôn rồi ạ…
Xác viên chỉ huy ngự lâm được kéo lên, mọi người thấy hai bàn tay viên này
máu tụ lại đen thui miệng trào máu và mắt mở trợn trừng trong thật ghê
khiếp…
Xem tiếp hồi 5 Xác ướp dưới đáy huyệt
Hồi 5 Xác ướp dưới đáy huyệt
Nhìn xác viên chỉ huy Ngự lâm quân mọi người đều xanh mặt. Tấn Võ Đế hỏi
viên chỉ huy phó Ngự lâm quân đi theo đoàn thám hiểm :
– Người thấy gì dưới đó. Vì sao viên chỉ huy của ngươi chết bất đắt kỳ tử thể
này.

– Muôn tâu dưới đó là một gian hầm rộng có nhiều phòng, tất cả bằng đá, quan
chỉ huy xô một cửa hầm định vào nhưng cửa không mở, ông quay ra, đúng lúc
đó thần thấy một bóng cao lớn chập chờn đằng xa. Hạ thần nhìn kỹ thì đấy là
một xác người biết đi, hai mắt sâu hoắm. Muôn tâu dưới đó ghê rợn lắm.
Khiết Đan nghe viên chỉ huy phó Ngự lâm quân kể thì liền nói :
– Bóng đó là bóng ma quỷ đấy… Thần đã nói rồi mà.
Quản Bật nghe Khiết Đan nói, thì lớn tiếng át đi.
– Chúng ta là người sống sức mấy mà sợ ma quỷ. Giáp sĩ đâu hãy mang gươm
sắc giáo dài xuống đó đi.
– Khanh nói đúng, trẫm muốn thân chinh xuống xem thực tế thế nào. Ai đi với
trẫm giơ tay lên.
Quản Bật giơ tay xung phong liền.
– Hạ thần xin hộ giá.
– Vậy ta với khanh lên đường…
Gia Sủng và Đỗ Dự quê quá cũng xung phong đi theo luôn. Như vậy là bốn
mạng xuống bể. Vua nhìn Khiết Đan thấy nhà sư đứng yên thì bèn hỏi :
– Sao hòa thượng không đi với trẫm?
Khiết Đan vòng tay thưa :
– Muôn tâu bần đạo vốn yếu trong người lại tâm thần bất an khi thấy Hoàng
thượng mở cửa địa huyệt này. Bần đạo đã can bệ hạ không được, nên phải đến
đây, nhưng đi xa hơn cho bần đạo kiếu.
– Được không sao, ta biết hòa thượng không muốn đụng tới Khổng Minh.
Nhưng không sao, ta có việc nhờ hòa thượng. Khi nào sợi dây ngũ sắc cột lưng
ta động đậy hòa thượng kéo ta lên nhé. Ta tin tưởng tất cả nơi hòa thượng
đó…
– Muôn tâu bệ hạ có thể tin nơi bần tăng…
Quản Bật đi đầu rồi tới Gia Sủng, Đỗ Dự xuống theo, vua Tấn Võ Đế xuống
cuối cùng.
Quản Bật xuống tới đáy bể là đưa đuốc quan sát liền chẳng thấy bóng ma đâu
cả. Quản Bật kiêu viên chỉ huy phó Ngự lâm quân xuống và hỏi.

– Bóng ma ở chỗ vào và cái cửa mà “xếp” của ngươi đụng tới vong mạng ở chỗ
nào.
Viên chỉ huy phó Ngự lâm quân đưa Quản Bật tới cửa gian phòng bằng đá và
nói :
– Bẩm thượng quan chỗ này đâu ạ.
Quản Bật nhìn căn phòng và cái cửa bằng đá, trong lúc Tấn Võ Đế định đẩy
cửa phòng.
– Xin bệ hạ coi chừng, viên chỉ huy Ngự lâm quân đã chết vì đụng tay vô đây.
Muôn tâu có lỗ trên gần nóc tường…
Tấn Võ Đế nhìn thấy ba lỗ hổng trên gần nóc tường thì hạ lệnh lấy một cái mộc
bằng đồng để ông đứng lên cho lính khiêng ông lên cao hầu nhìn vào buồng
cho rõ. Qua ánh đuốc Tấn Võ Đế nhìn thấy hai cây cột đen bóng và một tấm
liếp đang bằng dây nhợ. Tấn Võ Đế kêu kiện Gia Sủng lên nhìn với mình.
– Khanh thấy cái phên dây nhợ này như thế nào
– Muôn tâu một tấm phên dây nhợ cũ thật lạ lùng.
Giữa lúc đó tiếng Đỗ Dự vang lên :
– Chớ có đụng vô vách hầm… Có người tử vong nữa rồi.
– Các ngươi vô ý quá. Đã biết vách hầm nguy hiểm sao còn đụng vô.
– Bẩm có sự biến nữa…
Xác một tên lính bj thương quằn quại được đưa đến.
– Tên này vừa qua khúc quanh thì đụng xác ướp sợ quá loạng choạng đụng
ngay vách hầm.
– Xác ướp à, phải bắt ngay nó cho ta…
Quan quân rầm rầm đi kiếm xác ướp trong khi Tấn Võ Đế đứng giữa bốn giáp
sĩ gươm tuốt trần bảo vệ.
Bỗng vua Tấn Võ Đế hoa mắt vì ông nhìn thấy xác ướp đang chờn vờn giữa
đám quan quân. Xác ướp mang một khoen sắt ngang bụng và lần giữ đám
người sô bồ. Toàn quân xác ướp là một khối vải quấn chằng chịt từ đầu đến
chân. Chỉ có đầu là không quấn gì. Đầu là sợi người trắng hếu với hai hốc mắt
trống rỗng, xác ướp cử động chậm chạp theo sau Đỗ Dự.

– Đỗ Dự khanh hãy quay lại chém xác ướp cho ta.
Mọi người sửng sốt nghe Tấn Võ Đế la. Đỗ Dự quay lại chém xác ướp. Keng
keng dao chém vào xác ướp dội lại, và xác ướp vẫn tiến tới, tiến mãi tới và Đỗ
Dự lùi lại.
Linh Ngự lâm quân tiến lên dùng mã tấu chém sả vào xác ướp. Nhưng mã tấu
cũng dội lại và xác ướp không sao cả.
Xác ướp cứ lăng sả về phía Đỗ Dự. Lúc này Đỗ Dự đã lấy lại tinh thần quát Ngự
lâm quân lui lại bảo vệ nhà vua. Một mình Đỗ Dự xông về phía xác ướp.
Xác ướp chồm tới như muốn ăn tươi nuốt sống Đỗ Dự. Đỗ Dự hoảng hồn né
tránh, xác ướp chụp lấy lưỡi đao. Đỗ Dự thấy nguy buông dao luôn và vọt đi.
Trong khi đó xác ướp đề lấy lưỡi dao và ngã xấp xuống.
– Xác ướp thua rồi các khanh lại xem sao.
Tấn Võ Đế hét lên mặt mũi rạng rỡ.
Xem tiếp hồi 6 Bức tường đẫm máu trong mồ Khổng Minh
Hồi 6 Bức tường đẫm máu trong mồ Khổng Minh
Nghe vua truyền lệnh Đỗ Dự hơi chần chừ, nhưng sau khi ra lệnh cho quân lính
vây quanh xác ướp Đỗ Dự tiến đến bên xác ướp. Nhìn xác ướp bất động, Đỗ Dự
tạm thời yên tâm, quỳ một chân xuống một chân duỗi ra lấy thế để rút thanh
đao nhưng rút không được, lật ngửa xác ướp lên cũng không rút đao ra nổi.
– Quân bay hãy lấy mã tấu bầm nát xác này cho ta.
Quân lính lấy mã tấu bằm xác ướp chỉ nghe keng keng mà xác ướp vẫn y
nguyên, còn quân lính thì la oai oái vì bị dội lại. Đỗ Dự quát thêm lính đến bằm
xác ướp. Mã tấu khoa lên chém xuống leng keng mà xác ướp vẫn không suy
suyển gì.
Bỗng đám lính bằm xác ướp la hoảng vì xác ướp đứng dậy lừng lững bước tới
đám lính vừa la vừa bỏ chạy, xác ướp rượt theo làm đám lính ngã bổ ngửa vào
bừc tường và chân tay quờ quạng ứa máu ra chết lũ lượt. Xác ướp đứng giữa
đám lính nằm chết ngổn ngang bụng vẫn mang lưỡi đao của Đỗ Dự. Đỗ Dự lại
bên Tấn Võ Đế nói khẽ :
– Muôn tâu thần không hiểu tại sao lưỡi đao của thần lại dính chặt vào bụng

xác ướp rút không ra được.
Tấn Võ Đế vừa định mở niệng nói bỗng ú ớ vì xác ướp bỗng quay ngoắt lại tiến
về phía nhà vua.
– Khanh coi chừng nó muốn tấn công trẫm.
Đỗ Dự bình tĩnh nói với Tấn Võ Đế.
– Bệ hạ yên tâm chung quanh đức vua còn có bao nhiêu là Ngự lâm quân.
Tấn Võ Đế nhìn lại thấy mình đang được bao bọc bởi hàng rào lính Ngự lâm
quân thì yên trí.
Đỗ Dự kéo vua đi hướng khác, trong khi đám Ngự lâm quân vẫn dàn hàng
ngang trước xác ướp và xác ướp tiến lại đám Ngự lâm quân lùi, càng lùi càng
sát vách tường.
– Dừng lại tản hàng mau.
Đỗ Dự thấy đám lính sắp tới vách tường thì hoảng hồn hô to. Đám lính nghe
tiếng hô chạy tứ tán có hai tên lính quýnh bị xác ướp xô vào tường lăn ra chết
tươi…
Tất cả mọi người đều thấy tình thế quả nguy đều ngơ ngác muốn bỏ chạy.
Đỗ Dự bèn hô lên :
– Tất cả đâu đứng đó đừng đụng tới bức tường. Chạy rối loạn chỉ nguy hại
thêm.
Quản Bật nghe Đỗ Dự hô thì lên tiếng.
– Chúng ta phải hành động chứ không thể đứng chờ chết được. Một là hạ ngay
xác ướp hai là từ từ rút lui rồi tính.
Nghe tới hai chữ rút lui đám lính ùn ùn kéo đến chân thang. Quản Bật thấy tình
thế quá rắc rối đã tiến lại gầnTấn Võ Đế và nói :
– Muôn tâu, xin bệ hạ cầm lấy gươm của thần để đề phòng biến cố…
Tấn Võ Đế lắc đầu.
– Thần bốc cứ giữ võ khí, theo ý trẫm mình cầm võ khí là có ý khiêu khích xác
ướp nó làm tới cho coi.
Quản Bật nghe lời vua quăng gươm đi lưỡi gươm bay vèo về phía Đỗ Dự làm
cho Đỗ Dự nổi nóng định chạy lại gây với Quản Bật nhưng lại thôi vì thấy xác

ướp đang áp đảo quân Ngự lâm quân, khiến đám Ngự lâm quân chém mỏi tay
mà chẳng ăn thua gì cuối cùng bị xác ướp dồn vào tường chết lũ lượt…
Sau một hồi làm cho đám Ngự lâm quân chết ngổn ngang, xác ướp đứng im
nghênh ngó…
Quản Bật thấy tình thế ngày một nghiêm trọng thì bèn tâu với Tấn Võ Đế :
– Muôn tâu, đức của bệ hạ quá lớn nên xác ướp không làm gì được, vậy xin bệ
hạ hãy quyết định bây giờ nên làm gì để mọi người hành động.
Tấn Võ Đế chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Dự đã oanh oanh hạ lệnh.
– Cung thủ hãy lấy tên lửa ra, sửa soạn bắn vào xác ướp, nhớ đường bắn vào
bụng nhé…
– Đỗ Dự người đã suy nghĩ kỹ chưa mà hành động vậy.
– Thần thấy tên lửa có thể hạ được xác ướp, xin Thánh thượng cho hành động.
– Có chắc kết quả không?
– Xin bệ hạ hãy tin thần đi. Xác ướp thuộc về âm, Lửa thuộc về dương chắc
chắn dương sẽ khắc âm…
Những mũi tên lửa được bắn ra tới tấp vào xác ướp…
Xem tiếp hồi 7 Xác ướp “quậy” tơi bời
Hồi 7 Xác ướp “quậy” tơi bời
Những mũi tên lửa bay ào ào về phía xác ướp nhưng không mũi tên nào ghim
được trên xác ướp, tuy nhiên xác ướp cũng chẳng tỏ vẻ gì là chống lại những
mũi tên lửa nó đứng im bất động như pho tượng đá.
Tên lửa rớt lả tả dưới chân xác ướp tạo thành một đống lửa, ban đầu ngọn lửa
tới bụng sau tới ngực, xác ướp vẫn đứng im lìm trong lửa cháy rồi nó cũng
cháy luôn.
– Quân bay lấy cây xô xác ướp
Quản Bật đứng gần đó cầm đao xông lại.
– Thần bốc ơi, ông lui lại. Tôi đâu kêu ông, tôi kêu lính lấy cây xô xác ướp ông
lại làm gì vậy…
Nhưng Quản Bật đã tới gần xác ướp và bỗng nhiên xác ướp cử động làm cho
Quản Bật sợ hãi tháo lui.

– Ông thần bốc ngu dại ơi, ông bỏ đao xuống và đứng im một chỗ kẻo nguy
hiểm đó.
Quản Bật quăng đao về phía Tấn Võ Đế và hốt hoảng đến chân thang. Xác ướp
nhào theo thanh đao
Võ Tấn Đế hoảng hốt tránh. Xác ướp đến bên thanh đao thì ngừng lại và thân
hình thì vẫn bừng bừng cháy.
Đỗ Dự cầm một bó đuốc tới đánh bịch bịch vào ngực xác ướp. Xác ướp té lăn
cù xuống đất cháy nghi ngút tỏa ra mùi khét nghẹt.
Xác ướp cử động được là do đồ kim khí. Thanh đoản đao của Quản Bật đã
khiến xác ướp làm “lộng” được…
– Xin bệ hạ tha cho thần tội ngu ngốc rồ dại của thần, xin tướng quân bỏ lỗi
cho tôi…
– Thần bốc đừng quá xúc động. chỉ vì quá sợ thần bốc hành động không suy
nghĩ, thôi, ta đâu có chấp.
Trong khi Tấn Võ Đế vỗ về thì Đỗ Dự nhìn Quản Bật với đôi mắt coi thường và
quay sang phía đám Ngự lâm quân ra lệnh.
– Bây giờ các ngươi lấy đoản đao cạo vách các bức tường cho ta. Nhớ là không
được đụng vào những đồ cạo ra và đụng vào vách tường. Tất cả đồ cạo được
đem hỏa thiêu hết.
Nghe Đỗ Dự ra lệnh cho đám Ngự lâm quân Quản Bật tiến lại gần bức tường
giơ đuốc lên quan sát.
Xác ướp vẫn nghi ngút cháy, vòng sắt đeo nơi bụng đỏ rực… Đỗ Dự lại gần xác
ướp chỉ cái vòng sắt mà tâu với Tấn Võ Đế.
– Tất cả bí mật của xác ướp này nằm trong cái vòng này đây, đó là một thứ sắt
có từ tính, nó hút được tất cả đồ sắt thép. Muôn tâu nhờ thần chém vào cái
vòng này, bị nó hút mất đao không lấy được đao ra thần mới biết đó là vòng
nam châm. Kiểm chứng lại thần thấy cái xác chỉ rượt theo những người mang
gươm giáo còn những người không mang gươm thì xác bất động.
Tấn Võ Đế nghe Đỗ Dự nói thì mỉm cười.
– Khanh tinh ý lắm. không có khanh thì hôm nay chắc mình mệt lắm…

– Muôn tâu, nhờ khám phá ra vụ này mà thần mới để ý thêm là xác ướp đâu có
giết được ai, quân lính chết là do đụng vào bức tường có thuốc độc…
– Thôi khanh cho gom xác chết lại đem lên mặt đất hỏa táng.
– Muôn tâu, thần muốn cho hỏa táng xác ướp ở đây luôn, lấy lửa đỏ soi sáng
hầm mồ.
Tấn Võ Đế gật đầu khen phải. Vừa lúc đó Quản Bật đi tới.
– Muôn tâu đây là chất độc vừa lấy ởcác bức tường ra.
Quản Bật đưa ra một chất màu xám long lanh ánh thủy tinh đựng trong ống
đựng tên.
– Ghê thật, chất độc được trộn với mảnh thủy tinh nghiền nát và nhựa cây quét
lên tường. Chất độc này chỉ một chút vô máu là chết người liền.
Đỗ Dự giải thích với Tấn Võ Đế xong thì nói với vua.
– Muôn tâu thần thấy Quản Bật có những thái độ nghi lắm…
– Khanh nói thì trẫm để bụng. Nhưng trẫm yêu cầu khanh đừng lộ cho quân sĩ
biêt, trẫm rất cần Quản Bật vì y giỏi bói toán vô cùng.
Lửa thiêu xác chết nghi ngút làm hầm mồ sáng choang lên, nhờ ánh sáng này
Tấn Võ Đế thấy một bệ đá cao ở giữa phòng liền chỉ Đỗ Dự hỏi :
– Khanh có biết bệ đá này dùng để làm gì không?
Đỗ Dự nhìn theo tay Tấn Võ Đế chỉ và sững sờ vì lần đầu tiên ông ta mới thấy
bệ đá này.
– Muôn tâu, nhờ ánh sáng hỏa thiêu xác chết thần mới nhìn thấy bệ đá này.
– Vậy khanh cùng trẫm ta lại xem sao.
Đỗ Dự toan can vua nhưng vua đã chắp tay sau đít đi lại bệ đá rồi, Đỗ Dự đành
phải đi theo, ông ta liền phải nhặt một thanh đao cầm tay.
– Tướng quân, tướng quân, cái vòng lửa rượt theo tướng quân…
Đỗ Dự vừa nghe tiếng kêu đã thấy tiếng lửa reo sao lưng mỗi lúc một gần
hơn…
Xem tiếp hồi 8 Chiếc quan tài rùng rợn
Hồi 8 Chiếc quan tài rùng rợn
Nghe tiếng la hét nhìn trở lại thấy cái vòng lửa bay vù vù. Đỗ Dự vội chống đao

xuống đất nhảy lên bệ tam cấp. Vừa lúc đó cái vòng lửa đụng vào bậc tam cấp
đến ầm một cái. Nhìn xuống chân Đỗ Dự hú hồn, nếu chàng không nhảy lên bệ
đá cái vòng lao vào người chàng không chết cũng bị thương nặng.
Nhìn kỹ chiếc vòng Đỗ Dự nói :
– Muôn tâu bệ hạ cái vòng này là vòng của xác ướp, hạ thần bị nó đuổi theo vì
cái tội cầm đao đi hộ tống Hoàng thượng. Nếu không có tiếng la của quân lính
chắc hạ thần không chết cũng phỏng nặng rồi. Nhờ ơn đức Hoàng thượng mà
thần thoát nạn, thật hồng phúc lớn lắm.
– Quả thật cái người chế ra xác ướp này tài tình quá. Bây giờ mình phải dẹp cái
vòng này cho yên…
Đỗ Dự ra lệnh cho quân lính lấy gậy gỗ xeo cái vòng lại một góc lăng và lấy
dây ràng chặt không cho nó di chuyển…
Trong khi quân lính đan xeo đi vòng vào góc lăng thì Quản Bật tiến lại gần Tấn
Võ Đế.
– Muôn tâu thần đã kiếm ra nhiều bí mật trong gian phòng này. Kính Hoàng
thượng lại quan sát kẻ tấu bản “Bằng phi Vũ Tuyết”.
– Kẻ nào tấu bản nhạc này vậy?
– Muôn tâu, hạ thần kiểm tra nguyên nhân có bản nhạc ấy nổi lên chứ không
có kẻ nào tấu cả.
Quản Bật đưa mọi người lại căn phòng và chỉ tấm phên chằng chịt dây nhợ rồi
nói.
– Muôn tâu, những sợi dây này chính là những dây của loại đàn do Khổng Minh
chế ra. Âm điệu phát ra chính từ nước và cá trên nhảy xuống làm cho đàn kêu
nước hết đàn ngưng, Khổng Minh tài hoa thiệt.
– Thần thấy tiếng nước và tiếng cá quẩy trong phòng này. Bệ hạ có để ý xem
thỉnh thoảng có vài giọt nước nhiểu xuống có tiếng đàn nhỏ vang lên đó…
– Như vậy ta thử trắc nghiệm bằng cách đổ nước thả cá xem sao nhé…
Nói dứt lời Tấn Võ Đế chẳng đợi Quản Bật trả lời ra lệnh cho quân lính làm liền
Mọi người hồi hộp chờ đợi, Tấn Võ Đế, Đỗ Dự, Quản Bật đều được kêu nhìn vào
căn phòng.

Họ vừa nhìn thấy nước nhỏ xuống thì tiếng nhạc nổi lên đúng điệu “Bằng phi
Vũ Tuyết”. Nhạc nổi lên làm mọi người thấy gai gai nơi xương sống bấm loạn
tâm thần. Họ phải bịt tai lại để quan sát, đúng là giọt nước tiếng trầm, giọt
nước nhỏ tiếng bổng, và một lần cá rơi là tiếng nhạc ngân vang thật lâu. Cá
nằm trên sợi dây cho đến khi cá rớt xuống âm thanh ngân thật lâu và thật dài.
– Nước đổ xuống gian phòng này thoát đi đâu các khanh.
– Có thể thoát ra suối sông nào đó, thưa Hoàng thượng.
– Phải tìm hiểu chuyện này.
Sau khi trắc nghiệm lại vụ nhạc. Tấn Võ Đế quay lại cái bệ đá và nói :
– Ta phải tìm hiểu cái bệ đá này rồi giải quyết cách các chuyện khác…
Đuốc được đốt lên sáng trưng, Tấn Võ Đế leo lên bệ đá, Đỗ Dự, Quản Bật leo
lên theo.
Lên hết bậc tam cấp tới bệ đá hình buông tất cả đều phát giác còn một bệ đá
hình bát giác. Họ lại leo tam cấp lên bệ đá hình bát giác và mọi người ngạc
nhiên trên bệ đá hình bát giác là một chiếc quan tài khổng lồ.
– Quan tài Khổng Minh
Quản Bật vừa reo lên thì Tấn Võ Đế nói liền.
– Có lẽ thần bốc nói đúng.
Quản Bật quan sát chiếc quan tài thấy có đầy rêu và đẩy không nhúc nhích.
– Muôn tâu, xin cho quân lính tới thử xô xem chiếc quan tài này thế nào?
Tấn Võ Đế cho ý kiến Quản Bật đúng, ra lệnh cho Đỗ Dự đưa quân lính lên xô
chiếc quan tài.
Tám tên lính Ngự lâm quân lực lưỡng được đều tới xô chiếc quan tài không
nhúc nhích một chút nào cả.
– Có thể quan tài xây liền với bệ vậy thì mở nắp ra xem sao.
Tấn Võ Đế lại đồng ý với Quản Bật cho lệnh quân lính tới cạo rêu tìm kẽ hở nấp
quan tài.
Cạo rêu ra, quan tài sáng choang màu đá quý với những nét chạm trổ tinh vi.
Hình con rồng đang vờn mây lấp lánh dưới ánh đuốc làm mọi người chú ý đến
miệng rồng nhe nanh vuốt với chữ “Thọ” nơi miệng.

Tấn Võ Đế, Đỗ Dự, Quản Bật đều lấy tay mò mẫm lần mò tìm xem chung
quanh quan tài có chỗ nào mở quan tài không.
Cả ba đều thất vọng không tìm ra chỗ mở cơ quan, Đỗ Dự rút gươm ra định
nậy nắp quan tài. Quản Bật mờ mẫm một hồi tìm ra hàng chữ
“Áo quan chỉ mở nắp, khi tranh ăn với rồng”.
– Tranh ăn với rồng, rồng nào rồng sống hay rồng chết mà tranh ăn. Chữ nghĩa
gì lẩm cẩm quá. Rồng trên hình vẽ mà làm sao tranh ăn với nó được. Các
khanh thử nghĩ xem sao Khổng Minh lại lẩm cẩm vậy.
– Muôn tâu không chắc Khổng Minh lẩm cẩm đâu, mình thử lấy chữ “Thọ” ra
khỏi miệng rồng xem sao.
Quản Bật thò tay lấy chữ “Thọ” ra khỏi miệng rồng nhưng không làm sao lấy ra
khỏi.
– Muôn tâu chữ “Thọ” có chút xíu mà thần không sao lấy ra được…
Đỗ Dự nghe Quản Bật nói cậy mình sức mạnh, lấy hết công lực kéo chữ “Thọ”
ra khỏi miệng rồng nhưng cũng không sao kéo nổi.
– Quả là khó tranh ăn quá.
– Muốn tranh ăn phải chấp nhận khó khăn nhất là tranh ăn với rồng thì phải
dùng trí chứ. Các khanh cần phải suy nghĩ…
– Thần nghĩ ra rồi. Ngày trước ông cha thần thường dùng một thứ nhựa cây
trộn với trứng chim chế thành một thứ keo dán rất chắc, thứ keo này phải
dùng lửa đốt mới rã ra được… Chắc chữ “Thọ” dán bằng thứ keo này. Xin cho
đốt lửa sẽ gỡ được chữ “Thọ”.
– Khanh nói đúng, khanh thực hiện đi…
Tuân lệnh Tấn Võ Đế, Đỗ Dự và Quản Bật lấy than bỏ vô miệng rồng rồi quạt
lửa. Quả như rằng chỉ một phút lấy chữ “Thọ” ra dễ dàng… Nhưng lấy chữ
“Thọ” ra nắp quan tài vẫn không mở. Chợt Quản Bật nhìn thấy một cái đèn
treo lủng lẳng trên nắp quan tài liên nói :
– Muôn tâu bệ hạ chắc cái đèn này là cơ quan mở nắp quan tài…
Đỗ Dự nhìn vào miệng rồng thấy cái khoen liền lên tiếng.
– Xin kéo cái khoen rồi hãy đi tới cái đèn.

Đỗ Dự thò tay kéo cái khoen nhưng kéo mãi không ra.
– Kêu quân lính dùng dây kéo cái khoen.
Đỗ Dự tuân lệnh vua kêu lính Ngự lâm cột dây kéo cái khoen. Một tiếng nổ như
sấm vang lên nắp quan tài mở ra với làn khói xám, mọi người sợ chất độc, bịt
miệng lại nhưng chẳng ai làm sao.
Tấn Võ Đế chờ tan làn khói xám, nhìn vô quan tài chẳng thấy xương cốt gì cả,
chỉ thấy một chiếc hộp nhỏ bằng ngọc xanh hình bầu dục, chiếc hộp chỉ to
bằng nắm tay. Đỗ Dự thấy chiếc hộp toan giơ tay bê ra Quản Bật ngăn.
– Thánh thượng là bậc đức đày, xin để Thánh thượng lấy hộp chắc an toàn hơn
chúng ta những người đức mỏng, đụng tới e không tốt. Quý vật phải dành cho
quý nhân…
Xem tiếp hồi 9 Hộp ngọc sát nhân
Hồi 9 Hộp ngọc sát nhân
Quản Bật chú ý thấy vua mặt rồng hớn hở nghe ông ta nói thì bèn tiếp lời.
– Mao Lâm xưa mở trộm giỏ đào tiên của lão đạo nhân ngủ nhờ, mở hoài
không ra. Trong khi Mao Lâm loay hoay mở giỏ thì một con cóc từ trong giỏ
nhảy ra làm cho Mao Lâm hồn ví quẳng giỏ đào tiên xuống đất, nhưng Mao
Lâm chẳng thấy cóc đâu chỉ thấy đào tiên lăn lóc liền định lượm nào ngờ lão
đạo nhân đã tỉnh dậy đứng trước mặt hào quang tỏa sáng, Mao Lâm sợ quá
quỳ xuống lạy như tế sao. Lão đạo nhân đỡ Mao Lâm dậy và nói con là người
phàm lại có lòng tham nên nhìn đào tiên thành cóc đó. Thứ này chỉ ta cầm cho
con mới ăn được còn con tự lấy thì thành cóc nhái hết. Vì thế thì thần chỉ có bệ
hạ mới có thể sờ vào hộp ngọc này được mà thôi.
Tấn Võ Đế nghe bùi tai liền cầm hộp ngọc lên ngắm nghía, thấy trên nắp hộp
ngọc có mấy câu :
“Muốn mở hộp ngọc
Phải đốt đèn treo
Đứng trong quan tài
Tay đập đáy hộp
Cốc cốc thật dài

Làm đúng chớ sai
Kẻo hư công hoài”
Đọc xong mấy câu thơ Tấn Võ Đế ngắm hộp ngọc quả nhiên chiếc hộp liền một
khối rất khó mở.
Vua quan ngơ ngác nhìn chiếc hộp. Quản Bật lại lên tiếng :
– Đã có bài thơ mở hộp chắc chắn là không khó.
Tấn Võ Đế lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ và ra lệnh cho Ngự lâm quân châm dầu
vào chiếc đèn treo trên quan tài, rồi cầm hộp nhảy vào quan tài đá đứng, và ra
lệnh đốt đèn.
Đứng dưới ánh sáng ngọn đèn Tấn Võ Đế cầm hộp ngọc lúng túng, chưa biết
đập đáy hộp như thế nào thì thấy Quản Bật ôm bụng nhăn nhó.
– Quản Bật khanh sao thế?
– Không hiểu sao thần đau bụng quá đỗi…
– Khanh có thể lên mặt đất nhưng trước khi cho trẫm hỏi ít câu cái đã. Theo ý
khanh thì trẫm phải đập hộp như thế nào?
– Muôn tâu theo ý thần hai câu “Tay đập đáy hộp, Cốc cốc thật dài”, là chỉ đập
hai hồi cốc cốc thật dài hộp sẽ mở.
Nói dứt lời Quản Bật hét lên đau đớn và gục xuống, Tấn Võ Đế cho lệnh dìu
Quản Bật ra thang đưa lên mặt đất liền lập tức. Nhưng khi lính đưa Bật đến
chân thang thì Bật bảo để Bật nằm đó được rồi…
Trong khi đó Tấn Võ Đế đập đáy hộp hai hồi cốc cốc thật dài và đưa hộp lên
mở nhưng không mở được. Vua vừa hạ hộp xuống tự nhiên hộp mở nắp tung
ra.
Trong hộp không có gì ngoài một làn khói trắng bay quyện với khói đèn dầu và
từ từ tỏa rộng ra màu trắng biến thành màu xanh xám và mọi người ngửi phải
mùi này đều choáng váng mặt mày ngã gục la liệt… Riêng Tấn Võ Đế nằm gục
trong quan tài đá.
Quân lính đứng dưới thấy có biến hè nhau nhảy lên cứu viện, nhưng lên ngửi
phải khói xanh đều nhào hết, miệng người nào cũng ứa máu. Hai tên lính gần
nơi Quản Bật nằm định chạy lại. Quản Bật như hết đau nói lớn :

– Chớ lại, nơi đó có hơi độc, nhào vô mất mạng đó.
Nhưng hai tên lính không nghe tiếng Quản Bật cản vẫn chạy lại, chúng lấy
khăn bịt mặt nhào vô quan tài khiêng Tấn Võ Đế ra và giật dây kêu kéo Tấn Võ
Đế lên.
Tấn Võ Đế được kéo lên rồi hai tên Ngự lâm quân cùng tên tường trình sự việc,
mọi người bịt mặt xuống kéo người bị độc lên trên mặt đất, Tấn Võ Đế bị trúng
độc nặng nhất còn mọi người thì nhẹ hơn. Quản Bật lên mặt đất tỉnh táo như
thường, phụ Khiết Đan cứu chữa mọi người. Một số hít ít hơi độc đã tỉnh trong
khi đó có Đỗ Dự, riêng Tấn Võ Đế nặng nhất vẫn nằm mê man.
Phải nói rằng thuốc của Khiết Đan hòa thượng chữa độc rất công hiệu. Nhờ
thuốc của ông mà đến chiều Tấn Võ Đế đã mở mắt và thở đều nhưng chưa nói
được. Khiết Đan thì ra lệnh cho quân lính che lều mọi người ở tạm, còn vua thì
ở lều của Đỗ Dự cất từ trước.
Quân lính được tăng cường bố trí canh gách rất nghiêm mật nhưng lòng người
nào cũng ngay ngáy lo sợ.
Đêm xuống tiếng tắc kè và tiếng chim cú làm cho người nào cũng hoang mang.
Tấn Võ Đế nằm trong lều của Đỗ Dự, chợt tỉnh nửa đêm nghe gió vi vu và nghe
sương rơi lộp lộp lòng hoang mang vô hạn. Giữa lúc đó thấp thoáng trong bóng
đêm có dáng người chập chờn đâu đó. Người này mặc áo choàng trắng đầu chít
khăn xanh tay cầm quạt lông phe phẩy. Người này tiến tới gần Tấn Võ Đế dáng
đi khoan thai nhẹ nhàng mặt rực rỡ hào quang mắt long lanh sáng. Nhìn thấy
người này Tấn Võ Đế toan kêu lên nhưng người này giơ quạt điểm mặt nói
bằng giọng thật êm và nhẹ :
– Ta là Thừa tướng Khổng Minh Gia Cát Lượng đây…
Vua Tấn Võ Đế lăn vào giữa sập ngự, và nhắm mắt lại hết sức sợ hãi ta chỉ
nghe tiếng ngâm thơ sang sảng :
– Người may đức đày mạng cao
Cho nên thoát nạn không vào Âm ty
Sau đó Tấn Võ Đế nghe tiếng cười và mở mắt ra thì không nhìn thấy gì ngoài
đêm đen như mực. Tấn Võ Đế mồi hôi vã ra như tắm và kêu cứu inh ỏi.

Lính canh thấy vua kêu cứu cũng đánh kiểng báo động rầm rầm làm cho quan
quân ầm ầm kéo tới. Khi mọi người kêu tới Tấn Võ Đế vẫn còn đập tay xuống
sập ngự kêu la thảm thiết.
Khi đèn đuốc sáng choang thì Tấn Võ Đế mới tỉnh hẳn và hỏi :
– Các ngươi có thấy người mặc đồ trắng từ đây đi ra không?
– Muôn tâu chẳng có ai cả, chắc bệ hạ nằm mộng đó thôi. Chứ bọn thần canh
gác kỹ lắm nào thấy gì.
– Rõ ràng ta mới gặp Khổng Minh Gia Cát Lượng đây mà. Người còn đọc hai câu
thơ nữa ta còn nhớ rõ ràng. Nhờ đức ta còn đầy nên ta thoát chết. Khiết Đan
và Quản Bật ở lại đây với ta nhé.
– Quản Bật theo ý ngươi thì giấc mộng thế nào?
– Muôn tâu có lẽ Võ Hầu hiện lên thật, nhưng Hoàng thượng mạng cao đức đầy
nên Võ Hầu thua.
– Muôn tâu Quản Bật nói đúng mạng bệ hạ cao, đức bệ hạ đầy nên Khổng Minh
đã không làm gì được. Nhưng thần e bệ hạ làm tới không ổn đâu…
Xem tiếp hồi 10 Khổng Minh “dằn mặt”
Hồi 10 Khổng Minh “dằn mặt”
Nghe Khiết Đan nói Tấn Võ Đế hỏi lại nếu Tấn Võ Đế cứ tiếp tục khám phá mộ
Khổng Minh thì sao…
– Muôn tâu thần e lúc đó cái mạng của Hoàng thượng sẽ nguy… Tốt hơn hết bệ
hạ nên hồi triều dưỡng bệnh…
– Ta chưa khám phá xong bí mật mộ Khổng Minh thì ta không đi đâu hết…
Ngươi “hù” ta vô ích…
Nghe vua nói vậy Khiết Đan thất vọng nhìn Quản Bật, và hai người không nói
năng gì nữa.
Ngày sáng hôm sau tuy chưa khỏe hẳn. Tấn Võ Đế vẫn ra lệnh tiếp tục xuống
lăng khám phá bí mật mộ Khổng Minh Tấn Võ Đế gọi Đỗ Dự tới nói cho biết
những suy nghĩ của mình.Theo Tấn Võ Đế thì chắc chắn dưới chiếc quan tài có
hộp ngọc đựng hơi độc còn có một chiếc quan tài nữa, phải tìm cho ra chiếc
quan tài này.

Đỗ Dự dẫn quan quân xuống dưới lăng nhưng ai cũng ngao ngán không chịu
hành động gì cả. Quản Bật cáo bệnh không đi, Khiết Đan thì lui về chùa.
Tấn Võ Đế tuy nằm một chỗ nhưng luôn luôn ra lệnh cho sĩ quan liên lạc mang
lệnh xuống dưới lăng và đem tin tức từ dưới lăng lên báo cáo. Thấy Quản Bật
không xuống, Tấn Võ Đế thắc mắc nhưng để trong lòng…
Đỗ Dự và đám quan quân xuống dưới lăng đốt đuốc sáng choang, nhưng thấy
không khí vẫn còn rờn rợn dù mọi người đều bịt mặt ngăn hơi độc nhưng ai
cũng lo ngay ngày chưa biết biến cố gì sẽ đến với họ.
Mọi người cầm đuốc tiến về bệ đá, bỗng nhiên có tiếng kêu thất thanh và trước
mặt mọi người hiện ra một bóng người mạc áo trắng đội khăn xanh tay cầm
quạt lông thấy thoáng lúc ẩn lúc hiện.
– Khổng Minh Gia Cát Lượng.
Tiếng kêu thất thanh làm mọi người sững sờ đứng im, trong khí đó bóng trắng
tung từ tay một vật tròn da láng, một tiếng nổ vang lên, nghe tiếng nổ nhiều
người ngất đi. Nhưng tiếng nổ chẳng làm ai chết chóc mà chỉ tuôn ra một luồn
khói màu trắng. Mặc dầu mọi người đã bịt mặt nhưng vẫn bị ảnh hưởng luống
khói này làm cho hoa mắt và hôn mê…
Tin Khổng Minh xuất hiện dưới lăng được báo ngay cho Tấn Võ Đế làm cho ông
cùng thắc mắc.
– Khanh đã nhìn thấy Khổng Minh không hay chỉ nghe báo cáo lại?
Tấn Võ Đế hỏi dặn viên sĩ quan liên lạc.
– Muôn tâu thần nhìn thấy Khổng Minh rõ ràng, và chính thần còn ngửi phải
khói mê nữa. Hình như đó là múi trầm hương.
– Kêu Đỗ Dự lại chầu mau.
Đỗ Dự lại, Tấn Võ Đế phán.
– Khanh đem thêm quân xuống hầm và cho ta biết thêm tin tức về Khổng
Minh.
Đỗ Dự đi rồi Tấn Võ Đế nằm trên sập ngự nghỉ miên man, đầu óc trống rỗng,
trời ngả về chiều gió lạnh âm u, sương rơi lác đác. Tấn Võ Đế vừa toan ngồi
dậy bỗng đầu óc thấy nặng trĩu chập chờn nửa thức nửa ngủ, nghe văng vẳng

đâu có tiếng nói vang lên.
– Tấn Võ Đế! Ta đã cảnh cáo, sao người vẫn còn cứ tiếp tục quấy nhiễu lăng
tẩm của ta… Hừ người coi chừng đó…
Chỉ nghe được có vậy là Tấn Võ Đế mê luôn.
Trong lúc đó Đỗ Dự từ dưới mồ lên, đi cùng hai sĩ quan liên lạc vô chầu, bỗng
Đỗ Dự khựng lại vì trước mặt một bóng trắng đội khăn xanh tay cầm quạt long
từ lều vua đi ra :
– Khổng Minh Gia Cát Lượng.
Nói dứt lời Đỗ Dự bảo hai sĩ quan cùng với mình nấp vào gốc đại thụ quan sát
xem Khổng Minh đi đâu rồi theo dõi, còn Đỗ Dự vào chầu vua xem thích thể ra
sao.
Đỗ Dự vào lều vua nằm bất động trên sập ngự thì hốt hoảng kêu lên. Quản
Bật, Gia Sủng, Hoa Hi chạy tới.
– Ngài ngự sao vậy?
– Không hiểu sao Hoàng thượng hôn mê.
Mọi người lấy dầu thoa cho vua, một lát vua tỉnh dậy ngơ ngác :
– Khổng Minh Gia Cát Lượng đâu rồi?
Đỗ Dự chắp tay thưa :
– Thần mới thấy Khổng Minh từ trong này đi ra. Thần sợ Hoàng thượng gặp
nguy nên sai hai sĩ quan liên lạc theo dõi thần vội vào chầu.
Tấn Võ Đế mệt nhọc hỏi Đỗ Dự :
– Ba quân dưới hầm lăng đều thấy Khổng Minh phải không?
– Muôn tâu đúng vậy…
– Có tìm thấy chiếc quan tài thứ hai không?
– Muôn tâu chưa thấy gì cả. Theo ý thần ta nên đặt thuốc nổ phá sập bệ đá
xem dưới ấy có gì?
– Tùy khanh… bao giờ thì làm?
– Muôn tâu ngày mai…
– Được ta chuẩn tấu…
Quản Bật nghe Đỗ Dự và vua nói chuyện vội lên tiếng :

– Muôn tâu theo thần không nên dùng thuốc nổ, thần e thuốc nổ làm sập toàn
bộ lăng mộ, chẳng ích lợi gì cho việc thám hiểm mà lại còn chọc tức Khổng
Minh nữa. Theo ý thần cứ lục đáy quan tài một lần nữa rồi kiếm ra cơ quan.
Thần vẫn nghi chìa khóa thám hiểm nằm nơi chiếc đèn.
Tấn Võ Đế nghe Quản Bật nói tới Khổng Minh có hơi “nhợn” nên đồng ý không
đặt chất nổ phá lăng nữa.
Tấn Võ Đế dù chưa khỏe vẫn quyết định sai lính Ngự lâm dìu xuống hầm lăng
quan sát lại chiếc đèn.
Thấy vua định xuống hầm Đỗ Dự can :
– Xin Thánh thượng đợi sĩ quan liên lạc đi theo Khổng Minh về báo cáo rồi hãy
xuống hầm lăng.
– Trẫm không chờ đợi gì cả. Trẫm là vua, trẫm muốn làm gì thì làm liền. Hãy
đem võng đưa trẫm đi và dìu trẫm xuống hầm lăng.
Mặc dầu trời đã tối lệnh của Tấn Võ Đế cũng phải thi hành, đuốc đốt sáng
choang và quân chuyển rầm rộ đến lăng Khổng Minh.
Đoàn quân được lệnh võ trang cùng mình và chuyển nhanh tới lăng. Vừa tới
cửa lăng Đỗ Dự cho lệnh đoàn quân ngưng lại. Tấn Võ Đế nằm trên võng quát
ầm lên :
– Sao lại ngưng ở đây, tiến tới luôn.
Đỗ Dự bèn lên tiếng :
– Muôn tâu có sự biến.
– Sự biến gì?
– Hai sĩ quan liên lạc theo dõi Khổng Minh đã chết trước cửa lăng…
Xem tiếp hồi 11 Quái vật trong lăng Khổng Minh
Hồi 11 Quái vật trong lăng Khổng Minh
Tấn Võ Đế nghe Đỗ Dự tâu liền đưa mắt nhìn vào sân lăng thấy hai xác chết
nằm sấp dưới đất được lật ngửa lên, mắt mở trừng trừng lưỡi le dài ra miệng
ứa máu. Cả hai xác đều còn đeo gươm.
– Bàn tay ma quỷ nào đã giết hai sĩ quan liên lạc của trẫm vậy?
– Muôn tâu bệ hạ, cả hai đều chết rất khó hiểu. Nhưng theo thần thì kẻ giết hai

sĩ quan này là người trần mắt thịt hơn là ma quỷ. Cả hai đều bị thương ở tay
và hai đầu gối. Nhìn vết thương hạ thần thấy cả hai đều trúng độc chết…
– Hai sĩ quan này đã theo Khổng Minh, như vậy cái chết này liên quan tới
Khổng Minh. Rõ ràng là Khổng Minh ẩn trong lăng và bọn sát nhân cũng ở đó
luôn, phá lăng là tìm ra thủ phạm. Khanh mau ra lệnh vây chặt lăng và gom
củi đốt cho ta.
Đỗ Dự cúi đầu vâng lệnh. Nhưng quân lính vừa chạy vào nhà mồ thì tất cả đều
bật ngửa ra chết.
Tấn Võ Đế vô cùng kinh ngạc thấy năm người lính Ngự lâm vừa chạy vào sân
nhà mồ đều lăn đùng ra miệng trào máu chết tươi. Tấn Võ Đế quá sợ vội ra
lệnh ngưng kiếm củi hỏa thiêu nhà mồ và thiết triều khẩn cấp. Tấn Võ Đế hỏi
Gia Sủng, Hoa Hi cách đối phó. Hai người đều nói vấn đề nhà mồ chỉ có Quản
Bật thông thạo xin hỏi Quản Bật, nhưng tìm Quản Bật chẳng thấy đâu cả. Có
người nói sau khi năm người lính Ngự lâm quân chết thấy Quản Bật đi về phía
lăng Khổng Minh rồi mất tích luôn. Tấn Võ Đế mất Quản Bật thì tức lắm.
– Hãy đưa ta vô lăng, có hay không có Quản Bật cũng chẳng sao. Đỗ Dự người
nghi Quản Bật có lý lắm.
Đỗ Dự đành hộ tống Tấn Võ Đế xuống hầm dưới lăng. Xuống hầm mồ vua hỏi
có ai thấy Quản Bật đến đây không. Mọi người nói Quản Bật đến đây nhưng rồi
kêu đau bụng bỏ đi. Tấn Võ Đế không nói gì ra hiệu cho Ngự lâm quân dìu lên
bệ đá. Lên bệ đá Tấn Võ Đế nhìn vào ngọn đèn, đầu óc mông lung như người
bệnh tâm thần đưa hai tay kéo cái đèn xuống. Tấn Võ Đế dùng hết sức mạnh
đã kéo được cái đèn từ từ rớt xuống. Cục chì giữ cho cái đèn thăng bằng đập
vào nóc hầm nghe cái bốp tự nhiên nghe ồ ồ dưới đáy hầm và chiếc quan tài
tưởng dính liền với bệ đá bỗng xoay ngang.
– Cứu giá mau, coi chừng Hoàng thượng bị hất xuống đất.
Đỗ Dự hô lính Ngự lâm quân khom lưng làm cái bàn bằng lưng người đỡ Tấn
Võ Đế nhờ vậy Tấn Võ Đế bị quan tài hất xuống dưới bàn bằng lưng người đỡ
không sao, nhưng chiếc đèn thì tuột khỏi tay vua tung những ngọn bấc đang
cháy xuống vách lăng.

Tấn Võ Đế vừa hoàng hồn đã định leo lên bệ đá xem nơi chiếc quan tài vừa hé
mở có gì bí mật, thì bỗng Gia Sủng hét lớn :
– Coi chừng quái vật xuất hiện kìa.
Tấn Võ Đế bèn lùi lại bên Đỗ Dự, Hoa Di và Gia Sủng ngước mắt quan sát bệ
đá. Thấy trên đó đầu một quái vật to bằng cái thúng miệng rộng đến mép tai,
răng nanh lòi ra hai bên mép, mắt lồi và sáng rực, quái vật há hốc miệng đỏ
lòm.
Ghê nhất là hai lỗ mũi quái vật như hai cái hang chuột và nó thở ra hơi thở đen
sì.
– Coi chừng hơi độc từ lỗ mũi vật. Mọi người bịt mặt lại ngay. Ngự lâm hãy mở
cuộc tấn công quái vật ngay lập tức.
Tấn Võ Đế ra lệnh mà tiếng nói run run chứng tỏ đang sợ hãi dữ lắm. Lính Ngự
lâm quân với gươm lên giáo dài kéo tới bao kín bệ đá và tiếng leng keng inh ỏi.
Âm thanh sắt thép làm mọi người nhức óc, người bị ảnh hưởng nặng nhất là
Tấn Võ Đế.
Tấn Võ Đế bịt tai ôm đầu và ngồi bệt xuống đất rên rỉ kêu thét như chính ông
đang bị đâm chém vậy.
Bỗng nhiên tiếng va chạm của sắt thép không còn nữa, mọi ngưòi mở mắt ra
không thấy quái vật đâu chỉ thấy đám Ngự lâm quân tấn công quái vật ngã la
liệt dưới đất, gươm giáo gậy ngổn ngang. Ánh đuốc vụt tắt ngấm. Trên bệ đá
một thứ ánh sáng màu xanh mờ ảo chiếu lên trần hầm.
Tấn Võ Đế đã đứng lên, bên cạnh là Đỗ Dự, Gia Sủng, Hoa Hi tất cả há hốc
miệng nhìn bệ đá vì thấy trên đó thay vì quái vật là một người mặt đồ trắng bịt
khăn xanh tay cầm quạt lông phe phẩy.
– Khổng Minh lại xuất hiện…
Tấn Võ Đế hoảng hốt kêu lên.
Bỗng người trắng nhỏ nhẹ nói :
– Đúng ta đây. Cái gàn bướng của ngươi đã gây nên bao nhiêu thê thảm cho
người khác. Chắc ngươi nhìn thấy cả rồi chứ. Ngươi sẽ bị lãnh những điều tai
họa ghê gớm nếu ngươi còn bước lên đây. Đó là lời cảnh cáo cuối cùng của ta,

ngươi nghe rõ chứ.
Đỗ Dự nghe Khổng Minh nói thì cầm gươm phóng ngay lên bệ đá và quát lớn :
– Người không được phạm thượng chạm tới danh dự vua ta. Ta quyết sống mái
với người, dù người là ai cũng mặc.
Gươm của Đỗ Dự như chém vào không khí và Đỗ Dự hụt đà ngã chúi nhũi
trong khi bóng trắng tung mình vọt về một góc lăng nhanh như chớp.
Đỗ Dự kẻ rất hiếu thắng cùng giỏi khinh công liền vọt theo bóng trắng liền.
Nhưng Đỗ Dự nhanh bao nhiêu cũng không làm sao đuổi kịp được bóng trắng.
Bóng trắng như giỡn với Đỗ Dự rồi cuối cùng nói :
– Tên ở đợ kia, ngươi chớ có hồ đồ, chết không kịp ngáp đó. Thầy trò ngươi
khôn hồn cút ngay khỏi đây… Nếu bướng bỉnh hậu quả sẽ khôn lường đó.
Đỗ Dự đang tức tối ra lệnh binh lính quay chặt bóng trắng và phải giết được
bóng trắng bằng bất cứ giá nào.
Đám lính ngự lâm mặt dầu rất sợ Khổng Minh nhưng phải tuân lệnh Đỗ Dự hò
reo kéo tới vây chặt bệ đá.
Sau khi Ngự lâm quân vây chặt Đỗ Dự và một tùy tướng phi lưng lên bệ đá.
Thật kỳ lạ bống trắng bỗng biến mất và từ dưới bệ đá khói phun lên như núi
lửa.
Đám lính Ngự lâm quân mặc dầu đã bịt mặt nhưng kéo tới lớp nào là lăn ra
chết lớp đó. Đỗ Dự và tùy tướng đảo mắt không thấy bóng trắng đâu bỗng
nghe phía chân thang có tiếng la :
– Khổng Minh đây rồi.
– Gia Cát Lượng đây rồi.
– Mau tóm cổ y cho trẫm.
– Khổng Minh lên miệng lăng rồi.
Đỗ Dự ra lệnh mọi người lên khỏi hầm và dìu luôn Tấn Võ Đế lên theo luôn.
– Muôn tâu hầm sắp bị nhiễm độc, xin thỉnh Hoàng thượng lên khỏi hầm mau.
Khổng Minh đã ở trên mặt đất rồi.
Sau khi ra khỏi hầm về tới lều, trời đã hừng đông nhưng Tấn Võ Đế vẫn còn
cay cú lắm gọi Đỗ Dự tới phán rằng.

– Khổng Minh cũng là người trần mắt thịt thôi, phải tìm ra ngay hang ổ y để
trẫm trị tội.
– Muôn tâu, thần theo dõi vụ này kỹ lắm, thần không tin Khổng Minh tái sinh
hay còn sống. Thần nghĩ có kẻ đội lốt Khổng Minh.
– Hay thần bốc Quản Bật muốn giễu chúng ta chăng. Nhưng y làm sao khinh
công lại cao như vậy được. Trẫm cũng hơi ngờ Quản Bật, khanh điều tra Quản
Bật cho trẫm ngay lập tức.
Đỗ Dự được lệnh vua rất phấn khởi. Ra khỏi lều Đỗ Dự gặp Gia Sủng bèn nói
cho Gia Sủng nghe quyết định của vua. Gia Sủng hứa giúp đỡ Đỗ Dự một tay
trong việc điều tra Quản Bật.
Hai người đến lều Quản Bật thấy Bật đang ôm bụng nhăn nhó có vẻ đau đớn
lắm nhưng thấy Đỗ Dự và Gia Sủng tới cũng ngồi dậy chào hỏi.
– Lão không hiểu tại sao tình thần tự nhiên rã rượi và cứ đau bụng hoài. Nên
không đi theo vua với quý vị thám hiểm lăng mộ được, không biết cuộc thám
hiểm vừa rồi có chuyện gì lạ không?
Gia Sủng trả lời Quản Bật là Khổng Minh lại xuất hiện cùng với quái vật và
quân lính chết vì thuốc độc.
– Khổng Minh xuất hiện thật à?
– Theo thần bốc thì Khổng Minh này là thật hay giả. Theo tôi có kẻ giả Khổng
Minh để ghẹo chúng ta.
Nghe Đỗ Dự nói, Quản Bật cắn môi làm vẻ suy nghĩ.
– Việc này còn phải suy nghĩ mới có thể nói dứt khoát được. Tiện đây xin nhớ
tướng quân tâu với Thánh thượng dùm cho kẻ hèn này về quê dưỡng bệnh ít
lâu. Kẻ hèn này bị đau thần kinh dữ lắm, nếu xúc động quá có thể vong mạng.
Mong tướng quan giúp cho kẻ hèn này.
Đỗ Dự không nói gì tay sờ đốc kiếm mắt gườm gườm nhìn Quản Bật và từ từ
tiến lại gần Quản Bật.
Xem tiếp hồi 12 Những tiên tri khủng khiếp của Khổng Minh
Hồi 12 Những tiên tri khủng khiếp của Khổng Minh
Đỗ Dự giận Quản Bật ghê lắm định dùng gươm uy hiếp bắt Quản Bật nhưng lại

dằn lại được nói với Quản Bật.
– Chúng tôi đến đây để tìm hiểu xem bệnh tình của Thần bốc và theo lệnh
Thánh thượng kêu Thần bốc tới chầu nhưng Thần bốc ngọa bịnh thì thôi chẳng
sao.
– Hay để tôi chẩn mạch bốc thuốc cho Thần bốc.
Nói dứt lời Gia Sủng giả là tiếng đến gần Quản Bật.
– Xin đa tạ. Tôi vốn nhiều bệnh, nào đau óc nào nhức xương, nào tê thấp, nào
đau bao tử, toàn bệnh kinh niên cả. Có một đạo sĩ cho tôi linh đơn uống đã
dứt, nhưng nay vì xuống hầm lăng bệnh tái phát mà thuốc lại hết. Và bây giờ
tự nhiên tôi rất sợ người khác đụng vào da thịt tôi. Chỉ còn cách tôi về núi tìm
đạo sĩ thỉnh linh đơn, không thì e nguy tới tính mạng.
– Nếu vậy Thần bốc cứ nằm nghỉ chúng tôi về tâu với Hoàng thượng sẽ cho biết
kết quả. Tốt hơn hết Thần bốc đi chầu Thánh thượng liền như vậy sẽ đẹp lòng
Thánh thượng hơn.
Quản Bật nghe Gia Sủng nói thì thoái thác :
– Xin nhờ ngài tâu với Thánh thượng giùm bệnh tình tôi nguy kịch lắm không
thể tới chầu Thánh thượng được. Xin người miễn chấp cho.
Gia Sủng và Đỗ Dự nhìn nhau lắc đầu bỏ đi vì cả hai trong lòng càng nghi ngờ
Quản Bật dữ hơn nữa. Hai người mới đi được mấy bước thì gặp Khiết Đan đi
tới. Cả hai vội thi lễ hỏi Khiết Đan đi đâu. Khiết Đan nói vừa ở chùa ra vấn an
vua, nhà vua nhờ đến thăm Quản Bật.
Đỗ Dự và Gia Sủng liền chào Khiết Đna rồi đi vì nghĩ rằng Khiết Đan gặp Quản
Bật về tâu vua, vua sẽ tin hơn.
Khiết Đan vừa nói Quản Bật đã láo liêng đứng dậy hỏi liền :
– Bạch hòa thượng, có phải đức vua nhờ ngài đến đây không vậy.
– Thần bốc giỏi thật đức vua nhờ tôi đến thăm ngài
– Xin hòa thượng về tâu với đức vua giùm tôi là tôi cần về núi gấp để thỉnh linh
đơn nếu chậm e nguy đến tính mạng.
– Được bần tăng sẽ tâu với vua y như lời yêu cầu của Thần bốc.
Khi Khiết Đan ra đi, Quản Bật chạy theo vái dài và nói :

– Xin đa tạ hòa thượng đã ra ơn cứu tử một sanh mạng.
Khiết Đan vừa đi, vừa suy nghĩ, ông thầy bói này nào phải là tay vừa, chắc ông
biết trước nhiều chuyện ghê gớm, ông muốn tránh nên không nói với vua.
Đang đi Khiết Đan giật mình vì có hai người chặn đường là Gia Sủng và Đỗ Dự.
– Bạch hòa thượng tình hình Quản Bật ra sao.
– Thần bốc muốn về núi chữa bệnh gấp.
– Bạch hào thượng chắc ngài rõ lai lịch của thần bốc Quản Bật chứ.
– Bần tăng biết sơ sơ, Quản Bật là cháu sáu đời của Quản Lộ ở Bình Nguyên.
Xưa Quản Lộ là thần bốc của Tào Tháo rất được Tào Tháo tính nhiệm, nhưng
tới đời cháu thì chẳng ai hành nghề bói toán nữa, cha Quản Bật là Quản Mậu
thì hoàn toàn không biết gì bói toán hết. Bỗng một đêm cha Quản đến phòng
vợ gặp một ông lão tiên phong đạo cốt đứng ở cửa phòng vỗ vào vai Quản Mậu
và gật đầu sáu lần rồi rút trâm gài tóc vẽ lên cửa một cây mai sáu ngọn đủ cả
gốc rễ, xong ông chỉ vào rễ cây rồi chỉ vào ngọn cây thứ năm, và chỉ vào Quản
Mậu ngụ nói Quản Mậu là chắt năm đời của ông. Sau rốt ông lấy tay đưa qua
hình cây mai, cây mai biến mất. Tiếp theo ông vẽ cây mai khác y cây mai trước
những cây mai này mọc ngược lại ngọn thứ năm mọc ngược xuống ngụ ý ông
tổ đầu thai trở lại và đầu thai vào chắt thứ sáu, xong ông lao chạy vào buồng
đến bên giường vợ Quản Mậu: sợ có chuyện sằng bậy, Quản Mậu chạy theo
nắm lại, nào ngờ chụp phải chân vợ. Vợ tưởng chồng khùng giằng co và cãi vã
om sòm. Từ đêm đó vợ Quản Mậu mang thai rồi sanh Quản Bật. Ra đời Bật tỏ
ra một đức trẻ cực kỳ thông minh. Năm tuổi đã đọc hiểu kinh dịch. Một bữa
theo cha lên núi Quản Chấn Linh xem chùa Thần Quang, trời tối đọc bia không
được Bật chỉ rờ chữ trên bia mà về viết lại đầy đủ bài văn bia không sai và
thiếu một chữ nào. Ai cũng coi Bật là thánh sống, đêm đêm Bật nhìn trời xem
thiên văn nhìn vị trí các vì sao ghi vào sổ. Quản Bật giỏi thiên văn thạo địa lý
và đọc làu làu các thứ sách nhâm cầm đôn toán. Bật nổi tiếng là thần bốc
trong thiên hạ…
Khiết Đan hòa thượng vừa kể dứt lời thì Gia Sủng lên tiếng liền.
– Bật giỏi như vậy hèn chi y bỏ chúng ta. Chắc chắn y biết rõ là ở với vua tôi ta

sẽ mang họa…
– Bạch hòa thượng tôi nghi Khổng Minh không còn và Bật đóng vai Khổng Minh
hù “dọa” vua tôi chúng tôi. Mấy trăm năm rồi sức mấy mà Khổng Minh còn
sống… Tôi nghi Quản Bật lắm, hòa thượng ơi.
– “Tôi e tướng quân lầm. Quản Bật đâu biết võ, biết phi thân, biết khinh công.
Vấn đề Khổng Minh sống chết bần tăng không có ý kiến. Bần tăng nghĩ, muốn
khỏi tai họa thì đức vua và quý vị trở lại kinh thành là mọi việc êm liền chứ có
gì đâu. Sở dĩ có chuyện là vì quý vị “quậy” mồ Khổng Minh…
Phái đoàn còn ở đây là còn gặp nguy hiểm. Khổng Minh tiên liệu tất cả rồi.
Cái gì không biết chứ cẩm nang sấm truyền và những gì Khổng Minh ghi đều là
đúng hết.
Bần tăng biết cháu bốn đời của Gia Cát Lượng là Gia Cát Quý nghèo lắm, cha
chết đào cẩm nang lên, cẩm nang nói phải mang bản cẩm nang lên trao quan
huyện. Quý nghèo mà quá, quần áo rách rưới cầm cẩm nang lên xin gặp, quân
lính không cho vào, mà còn đuổi đi. Quý tức quá ngồi sụp giữa huyện đường
phóng uế lính bắt trói trình quan, quan huyện đang ngồi bên án thư làm việc
nghe báo cáo giận quá bỏ án thư đi ra xem mặt tên ngang ngược. Vừa lúc đó
xà nhà đổ xuống sập án thư, và đè gẫy chân viên thư ký ngồi đó. Huyện quan
Chiêm Thiềm Ký nhìn lại chỗ mình ngồi hú vía luôn, vì còn ngồi lại chắc chết
quá.
Huyện quan xem cẩm nang thấy có hàng chữ
“Ta cứu ngươi khỏi ách xa rơi.
Người giúp ta cứu cháu bốn đời”
Viên huyện quan hỏi ai biết ta bị nạn sai người đến cứu. Gia Cát Quý cho biết
đây là cẩm nang của tổ tiên mở ra chỉ thấy bảo phải đưa lên quan huyện thì
đưa lên chứ có biết trong cẩm nang viết gì đâu.
– “Chú mày họ gì?”
– “Họ Gia cát, tổ là Gia Cát Lượng”.
Quan huyện nghe tới Gia Cát Lượng thì vội vàng cung kính.
– “Khổng Minh Gia Cát Lượng quả là tiên thánh thật. Không có người hôm nay

ta vong mạng rồi. Ơn này ta phải trả xứng đáng”.
Khổng Minh là như vậy đó quý vị hãy liệu… Chuyện nhà chuyện nước chuyện
gì ông cũng giỏi cả…”
Khiết Đan hòa thượng kể chuyện rồi kết luận làm cho Đỗ Dự bật bội.
– Vậy hòa thượng tin những chuyện trong lăng là phép thần thông của Khổng

Hồi 31 Chiếc mặt nạ bị lộtHồi 32 Máu đỏ núi Định QuânHồi 1 Tư Mã Viêm lên ngôi đánh chiếm Ba ThụcTư Mã Viên cháu nội Tư Mã Ý (người bị Khổng Minh chê là đàn bà tặng chochiếc yếm) được cha là Tư Mã Chiêu truyền ngôi cho làm vua thì cất quânđi đánh Ba Thục với lý do con của Lưu Bị cho Khương Duy (người làm thayKhổng Minh Gia Cát Lượng làm quân sư) đem quân đi đánh nước Ngụy. Trướcđó có hai dư luận về Khổng Minh, một cho là Khổng Minh chán chuyện thế sự,vì biết nhiều thiên cơ nhưng không đảo ngược được thiên cơ, thành ra lên núitu tiên, hai cho là Khổng Minh đã chết chôn trên Định Quân sơn.Nước Ba Thục không có tướng tài, quân lại yếu kém, quân sư không nhiều mưumô thành ra bị Tư Mã Viên thôn tính.Tư Mã Viên làm vua cả Ngụy lẫn Ba Thục lấy hiệu là Tấn Võ Đế đóng đô ở LạcDương.Tư Mã Viên cũng như Tào Tháo là người ưa các khoa học huyền bí như bói toánvà khoa phong thủy. Bên cạnh vua luôn có những bốc sư như Hoa Hi, Gia Sủng(Hi và Sủng là cháu chắt của Hoa Hâm và Gia Hủ).Bữa nọ Tấn Võ Đế nằm mơ thấy điều lạ, thực dậy bắt ngự sử ghi chép lại điềmmộng, sáng ra đưa các bốc sư đoán điền giải mộng, nhưng cả Hoa Hỉ lẩn GiaSủng đều nói điềm mộng này qúa kỳ bí phải tìm Thần bốc Quản Bật mới đoánnổi (Quản Bật là cháu ba đời Quản Lộ thần bốc của Tào Tháo).Tân Vỏ Đế cho người lên núi Triệu Quản Bật xuống. Được lệnh vua Triệu QuảnBật vội vã xuống núi. Thấy Quản Bật là người tiên phong đạo cốt trán cao mắtsáng điệu bộ khoan thai từ tốn Tấn Võ Đế rất ưng ý.Quản Bật giải thích cho Tấn Võ Đế biết điềm chiêm bao của vua có liên quantới sự nghiệp lâu dài của Tấn Võ Đế. Nhưng vì là điềm kỳ bí nên Quản Bật nóirằng phải Gia Cát Lượng Khổng Minh hoặc Bàng Thông mới có đủ học vấn đểgiải thích được cặn kẽ điềm mộng này.Tấn Võ Đế nghe Quản Bật nói thì ngạc nhiên hỏi rằng cả Khổng Minh lẫn BàngThống đã chết hai trăm năm rồi tìm đâu ra nữa. Bộ họ có thuật trường sinh bấttử sao mà tìm được.Quản Bật đáp lại với Tấn Võ Đế là ông ta mới gặp Khổng Minh gần đấy trongmột trường hợp hi hữu.Theo Quản Bật thì mới đây Quản Bật đi Giang Nam, khi qua một khu rừng thìtrời vừa tối Bậc liền leo lên một cây cổ thụ để tránh thú rừng và ngủ qua đêm.Đương ngồi trong đêm tối đen như mực, chợt Quản Bật thấy một đốm lửa chậpchờn trước mắt, đốm lửa càng ngày càng tiến gần về phía Bật…Đồng thời với sự xuất hiện của đốm lửa chập chờn là một điệu nhạc vừa dudương vừa hùng tráng vọng lại. Đột nhiên ngọn lửa tắt ngấm và điệu nhạccũng bặt luôn, làm cho Quản Bật phân vân không biết tại sao có hiện tượng lạnày.Bật cho là ma quỷ muốn ghẹo mình. Nhưng chỉ một giây sau đốm lửa lại xuốnghiện và cùng với hai chấm xanh lè và tiến lại gần Quản Bật hơn và ngừng ngaydưới gốc cây nơi Bật đang ngồi trên cành. Bật định thần nhìn kỹ, dưới gốc câythấy một con cọp khá lớn đang nằm phủ phục, hai chân trước cào đất dưới gốccây… Kỳ quái hơn đuôi con cọp có một ngọn đèn và hai chấm xanh là hai conmắt cọp. Con cọp nằm phủ phục cào đất mắt nhìn bên ngọn cây. Đôi mắt cọpthật hiền từ, như muốn nói với Bật điều gì. Thình lình con cọp trườn mình vànằm sát đất như muốn mời mọc Bật leo lên lưng. Bật còn đang phân vân trướchiện tượng này thì chân trước cọp bỗng cào thành chữ “Triệu” (có nghĩa làmời). Nhìn chữ “triệu”, Bật bấm một quẻ độn thấy quẻ tốt liền xuống đất leolên lưng cọp. Bật lên lưng cọp rồi thì cọp quấy đuôi khoai thai bước đi. Ban đầucọp đi từ từ nhưng sau được trớn phóng nhanh làm Bật ngồi lên lưng phải ômlấy cổ cọp khi nghe gió vi vu bên tai.Con cọp này là đệ tử của một đạo nhân, nó không nói được nhưng dùng chânviết được chữ và biết nghe tiếng người…Tấn Võ Đế nghe Quản Bật kể đến đây thì hỏi có phải cọp là đệ tử của KhổngMinh Gia Cát Lượng không? Bật cho biết cọp là đệ tử của Thủy kinh đạo nhân,bạn cùng tu với Khổng Minh. Thủy kinh đã tiết lộ với Quản Bật nhiều điều vềTấn Võ Đế nhưng còn lờ mời lắm… Thủy kinh nói chỉ có Khổng Minh mới biếtđược thiên cơ bí hiểm trước và sau hai ngàn năm… Hiện Khổng Minh còn cuốnThánh thư cẩm nang trên núi Định Quân, quyển sách này co ghi tất cả bí mậtthiên cơ trước và sau hai ngàn năm…Tấn Võ Đế nghe đến đây thì quyết định cùng với một số triều thần và quân línhdi với Quản Bật lên núi Định Xuân lấy Thánh thư Cẩm nang và tìm tung tíchKhổng Minh. Vì theo Tấn Võ Đế thì Khổng Minh còn là kẻ rất đáng sợ đối vớinhà Ngụy.Tấn Võ Đế phán thêm rằng phải diệt bằng được Khổng Minh với bất cứ giá nàomới có thể yên vị trên ngôi vua không còn sự Khổng Minh báo oán nữa.Quản Bật tán thành ý kiến của Tấn Võ Đế và cho biết thêm, Thủy kinh đạonhân đã nói với Quản Bật rằng ngôi mộ trên núi Định Quân chỉ là ngôi mộ màKhổng Minh cho xây cất để che mắt thiên hạ, chứ Khổng Minh đã tu tiên thànhđạo, sống trường sinh bất tử.Quản Bật muốn hỏi thêm Thủy Kinh về cuốn Thánh thư Cẩm nang và KhổngMinh nhưng Thủy Kinh đã từ chối không chịu tiết lộ mà chỉ nói rằng muốn biếtthêm thì lên núi Định Xuân sẽ rõ… Trong Thánh thư Cẩm nang có ghi nhữngcâu sấm truyền nói triều vua nào làm vua được bao nhiêu năm…Thế nào đêm đó Quản Bật ngủ thiếp đi lúc nào không biết sáng tỉnh dậy thấymình nằm giữa rừng già hoang vu.Vua Tấn Võ Đế có tật là thích làm gì thì làm lập tức nên đoàn người đi núi ĐịnhQuân phải lên đường liền cùng với xá gia. Quản Bật và tất cả các bốc sư bịtrưng dụng đi theo luôn.Đạo quân thiên binh, vạn mã, rầm rầm, rộ rộ kéo lên núi Định Quân. Khi tớichân núi đạo quân được chia ra làm hai đội, một nửa hại trại đóng dưới chânnúi. Một nửa mở đường hộ giá lên núi. Núi hoang vu đường xá không có, quânnúi phải phá núi chặt cây rừng làm đường hộ giá lên núi. Lên tới ngọn núi mọingười thấy một cảnh chùa rất đẹp, trước chùa có ba chữ Bảo Thiên tự. Thấynhà vua ngự giá tới một vị sư già ra nghênh đón và mời mọi người vô chùatham quan lễ Phật.Vua bước theo nhà sư, mọi người chen chân đi theo. Tướng Đỗ Dự hộ giá đi lênngang nhà sư vô ý chạm vào hông nhà sư. Nhà sư quay lại nhìn Đỗ Dự với đôimắt long lanh sáng, rồi rút dao giấu trong áo cà sa ra sẻo một miếng thịt lớnnơi Đỗ Dự vừa đụng vào và vứt đi…Mọi người thấy hành động quái đản của nhà sư thì lo sợ vội vàng rút võ khí ravây quanh lấy nhà sư và vua nhưng nhà sư không hành động gì tiếp theo màlại cất dao vào áo cà sa, ung dung bước tiếp, như không có chuyện gì xảy racả.Xem tiếp hồi 2 Bí mật quanh hồ Khổng MinhHồi 2 Bí mật quanh hồ Khổng MinhTới sân chùa Đỗ Dự hạ lệnh cho quân lính hạ trại còn ông và nhà vua cùngđoàn tùy tùng vô chùa. Tới Tam bảo nhà sư mời nhà vua ngồi trên cái sập gụcòn ông thì ngồi phệt xuống đất theo kiểu “kiết già” đối diện với nhà vua. TấnVõ Đế rất lấy làm khó chịu về cách thức ngồi của nhà vua, muốn nhà sư ngồilên một sập khác để nhà vua hỏi chuyện nhưng nhà vua từ chối chiều theo ývua. Nhà vua đành phải chìu theo ý nhà sư và hỏi danh tánh nhà sư. Nhà sưcho biết pháp danh ông là Khiết Đan, ông tu hành đã trên tám mươi năm ởđây.Theo lời Khiết Đan hòa thường thì chùa này có từ đời nhà Tùy, đã có lúc bịquân rợ tràn qua Vạn lý trường thành nổi lửa đốt chùa. Ngọn lửa được mồibằng nhiều chất dẫn hỏa cháy đùng đùng, nhưng hình như ngôi chùa được đứcPhật gia hộ, chỉ bị cháy sơ sơ hành lang chứ không thiệt hại gì, nhưng baonhiêu sư sãi bị bắt đi hết, thành ra chùa bị bỏ hoang. Mãi sau này sư tổ, thầycủa Khiết Đan đến trụ trì sửa sang lại…Lúc sư tổ qua đời, chùa cũng chưa sửa sang được bao nhiêu, phải hai năm saubần tăng mới trùng tu được như ngày nay.Thấy vua Tấn Võ Đế có vẻ nghi ngờ, nhà sư nói tiếp :- Tất cả trụ đá và đá lợp mái chùa đều do sư tổ và bần tăng tự làm lấy cả vìchốn ma thiêng nước độc này chằng kiếm ra ai làm công quả… Nhờ ơn Phậtđộ, bần tăng có thể xách được một cây cỡ bốn người ôm lên khỏi mặt đất, cònđá nặng ngàn cân mỗi ngày bần tăng có thể đem từ dưới núi lên chùa cả trămcục…Tấn Võ Đế nhìn vị sư già trên trăm tuổi từ đầu đến chân bằng con mắt hoàinghi :- Bần tăng biết bệ hạ không tin, nhưng có dịp bần tăng sẽ chứng minh cho bệhạ thấy rõ bần tăng không nói dối. Bây giờ xin mời bệ hạ ngự trai…Nhà sư nói dứt lời vươn vai đứng dậy bỏ đi, nhà vua ra lều vải ăn uống.Trong khi nhà vua đang dùng bữa thì Quản Bật tới tâu với nhà vua :- Muôn tâu bệ hạ có chuyện lạ lắm xin mời bệ hạ ngự giá tới coi Nhà vua theoQuản Bật đi ngay. Một lát sau hai người sững sờ trước cảnh lạ lùng. Nhà sư giàvà chú tiểu trẻ chúng tuổi đang đứng cạnh pho tượng Phật tổ cao gấp bốnngười thường bằng đá hoa cương. Pho tượng ngồi lên tòa sen gần đụng nócchùa. Vị sư già kê vài vào kho tượng hất nhẹ như hất một cục gòn, và chú tiểucần đòn kê, kê dưới tòa sen cho pho tượng nghiêng, và nhà sư già qua bên kiahất nhẹ cho pho tượng bổng lên một chút rồi chú tiểu kê đòn. Tưởng rằng nhàsư chỉ làm vậy nào ngời nhà sư ôm pho tượng nâng lên mang ra chỗ khác.Tấn Võ Đế hết lời khen nhà sư với Quản Bật, Quản Bật nói nhỏ với Tấn Võ Đế :- Nhà sư này tu Phật nhưng lại dùng phép của Đạo gia kiêng không ăn thịt cá,cữ sắc dục và tịnh cốc luyện phép có thể phòng người lên to lớn rồi xẹp ngườixuống để tập trung nội lực.Tấn Võ Đế và Quản Bật ngỏ lời khen nhà sư. Nhà sư cho biết tháng nào nhà sưcũng di chuyển tượng Phật để quét dọn chùa. Ngày mai lễ trọng nhà sư phảigiúp chú tiểu dọn dẹp chùa cho sạch để cúng Phật.Thấy nhà sư bận rộn, Tấn Võ Đế và Quản Bật quan sát nơi thờ phượng, cả haichợt để ý tới cái mõ hình cá chép bằng đá, và cái khánh cũng bằng đá rất lớnnhưng lại đầy rêu.Tấn Võ Đế hỏi nhà sư là tại sao trong chùa vật gì bằng đá cũng đều lau chùisáng bóng mà khánh và mõ lại để rêu phong thật khó hiểu.Nhà sư cho biết cả hai trăm năm nay cã khánh cả mõ đều không ái dám đụngđến cả vì đó là những vật huyền bí đụng tới là có chuyện liền.- Bần đạo chỉ được tổ sư cho biết là ngài đã đụng đến khánh và mõ một lần ấycả vùng núi Định Quân rung chuyển như sắp sửa động đất vậy. Theo sư tổ thìmõ và khánh này đã được Khổng Minh Gia Cát Lượng khắc dòng chữ dặn dò làkhông ai được đụng tới vì đụng tới tai họa sẽ khôn lường.- Vậy là mõ khánh của Gia Cát Lượng Khổng Minh chăng.- Điều đó bần tăng không rõ, chỉ biết trước sư tổ bần tăng, thì chùa này có lúclà nới Khổng Minh Gia Cát Lượng tu hành. Theo sư tổ bần tăng thì dòng chữdặn đừng đụng tới mõ và khánh, Khổng Minh Gia Cát Lượng còn để tiểu sử vềmõ và khánh ở trong ruột mõ, nhưng có ai dám sờ vào đầu mõ đâu mà lấy bảntiểu sử viết trên một cục đá để trong ruột mõ ra.- Thôi chuyện khánh và mõ chúng ta không cần bàn, trẫm muốn khanh dẫntrẫm và Quản Bật tới thăm lăng Khổng Minh, ý khanh sao?- “Bần tăng không biết có phải là lăng của Khổng Minh hay không chỉ biết lăngcó tám cửa đều bị bít kín, nghe sư tổ nói muốn vào phải biết cách điều khiểncác cơ quan mở, mà chẳng ai biết. Cùng theo sư tổ thì lăng ngày có lẽ củaTriết Công là người sáng lập ra Bảo Thiên tự.Theo lời sư tổ thì trước khi Triết Công “hóa”, ngài có nói chúng đệ tử rằng,ngày đã 106 tuổi ngài phải “hóa”, ngài xây một lăng cao một trượng và vuôngbảy thước rồi ngài ngồi trong ấy. Ngài dặn rằng sau 18 ngày chúng đệ tử mởcửa lăng bước vào, lạ thay trước kia trong lăng tối om, nay sáng lóa những hàoquang và sực nức mùi hương trầm thơm ngát.Trên bệ đá Triết Công ngồi kiết già như một pho tượng đá, đầu Triết Công hơicúi xuống, hai bàn tay lật ngửa đè lên nhau. Chúng đệ tử mừng rỡ quỳ xuốngtrước Triết Công. Lúc này Triết Công chỉ còn là một cái xác không hồn.Toàn thân cứng lạnh như đá, nhưng gươm mặt thì vẫn tươi sáng hồng hào. Thìra Triết Công đã dùng lửa Tam muội trong lòng đốt cháy hết nhục thể. TriếtCông bây giờ cứng còn hơn đá và trơ trơ với thời gian”.- Có thể Khổng Minh lợi dụng mộ Triết Công để xây lăng Khổng Minh, đó là bímật trẫm thấy cần phải khám phá.- Muôn tâu bệ hạ, việc lật mộ tiền nhân là điều bất tường… Tần Thủy Hoàngđào mồ thái tử Gia nước Triệu thì chỉ hai tháng sau Tần Thủy Hoàng chết ở SaChâu, Vương Mãn đập quan tài Hán Minh Đế lấy giáo đâm lòi mắt Hán Minh Đếvà mười lăm năm sau Vương Mãn vị Lưu Tú giết và làm y như Mãn đã làm vớiHán Minh Đế, Hạng Võ đào mã Tần Thủy Hoàng lấy sọ tán nhở thì mấy nămsau Hạng Võ tự cắt đầu mình tại bến sông Ô… Làm việc ác phải trả ác thôi. Xinbệ hạ nghĩ lại cho… thần sợ lắm.Xem tiếp hồi 3 Tiếng đàn huyền bí trong mộ Khổng MinhHồi 3 Tiếng đàn huyền bí trong mộ Khổng MinhMặt dù Khiết Đan hòa thượng đã nói hết lời nhưng Tấn Võ Đế vẫn một mực làphải khám phá những bí mật trong mộ Khổng Minh Gia Cát Lượng.- Trẫm không đào mồ vì hờn oán gì Khồng Minh, mà cốt tìm dấu vết người xưamà trẫm ngưỡng mộ. Trẫm muốn tìm cuốn Thánh thư cẩm nang để học cáchtrị quốc bình thiên hạ của Khổng Minh…- Bệ hạ đào mồ không phải báo hận. Nhưng bần tăng thấy…Bỗng Khiết Đan ngập ngừng không nói nữa làm cho Tấn Võ Đế ngạc nhiên.- Khanh thấy sao…Khiết Đan vẫn câm nín nhưng mắt thì sáng vô cùng, làm cho Quản Bật cũngkhông dám ngó Khiết Đan mà cúi đầu nhìn xuống đất. Bỗng tiếng Khiết Đanvang lên.- Bần tăng thấy chuyện mạo hiểm của bệ hạ không thành đâu, vì mặt bệ hạ cóám khí ma quỷ theo quấy phá đó…Tấn Võ Đế cho rằng lời của Khiết Đan chỉ là lời bịa đặt nên quay hỏi Quản Bật :- Ý khanh thế nào…- Bệ hạ đã quyết thì cứ làm…- Trẫm đã quyết, vậy khanh theo trẫm chứ, thôi ta đến lăng Khổng Minh.Nói dứt lời Tấn Võ Đế cùng Quản Bật và quan quân ra cổng chùa lên kiệu ra đi,Khiết Đan tần ngần một chút rồi cũng bước theo. Quản Bật thấy Khiết Đan nhưvậy thì bèn năn nỉ :- Xin cao tăng dẫn đường giúp vua tôi chúng tôi đến Định Xuân…Khiết Đan không nói gì nhưng xăm xăm bước đi về hướng Nam. Đoàn ngườivượt nhiều đèo suối tới một đường mòn ruột dê rồi qua một rừng thông, ở đócó một tòa lăng tẩm đồ sộ nơi sườn núi.Lăng cao một trượng, hình bát giác. Nền lăng xây bằng đá tảng cao cả thước.Mỗi mặt lăng đều có bậc đi lên một ngách cửa, tất cả các cửa đều bịt kín. Pháiđoàn đều quan sát kỹ tám mặt lăng nhưng không sao tìm được lối vào. Chungquanh lăng không có hoành phi câu đối bia đá chữ nghĩ gì cả. Tấn Võ Đế vàđoàn tùy tùng lúng túng trước tòa lăng không lối vào, bỗng chú ý tới tám cáibể cạn ở tám mặt lăng xây bằng đá, không bể nào có nước mà chỉ có rêu xanhphủ kín, nhìn vô thấy lạnh gáy.Tấn Võ Đế ra lệnh cho Quản Bật và đoàn phải quan sát thật kỹ xem xungquanh lăng có kẽ hở nào không nhưng tuyệt nhiên tìm không ra.Không nhưng chỉ các quan hộ giá mà cả Quản Bật, Gia Sủng, Hoan Hi, Đỗ Dựmà cả Khiết Đan cũng đều đi vòng quanh lăng tìm hiểu, nhưng tất cả đều lắcđầu thất vọng.Tấn Võ Đế than thở :- Chẳng lẽ đã đến đây mà ta đành bó tay sao? Trẫm thấy ta phải hành động.Tấn Võ Đế ra lệnh cho quân lính lấy gươm giáo ra cạo hết rêu trên vách đá vàdưới ao xem có gì lạ không. Đồng thời một đám cận về được lệnh đem thangtới leo trên vách lăng cạo rêu luôn.Phải nhận rằng quân lính của Tấn Võ Đế làm việc rất hang hái, chỉ một lát tòalăng được dọn hết rêu trở lên bóng loáng. Nhưng mọi người đều báo cáo làchẳng kiếm được gì lạ hết…Quản Bật nhìn những cái bể cạn trước cửa lăng liền đưa ý kiến :- Xin bệ hạ cho lệnh di chuyển hết mấy cái bể cạn này đi biết đâu dưới đóchẳng có cửa vô hang.Tấn Võ Đế chấp nhận lời tâu của Quản Bật cho lệnh lấy đồ xeo nạy tám cái bểcạn lên. Nhưng quân lính tìm đủ cách cũng không sao xeo nạy tám cái bể cạnra được. Trước sự bất lực của binh lính Quản Bật tâu thêm :- Muôn tâu chắc chắn những cái bể này được xây có dụng ý vì bể xa mái lăngđâu có hứng được nước mưa. Đít bể lại dính liền với mặt lăng thành một khốiphải có ý đồ gì đó. Bây giờ hãy quan sát dưới lòng bể rồi hãy tính.- Nếu nạy không ra trẫm sẽ cho địa lôi phá, chắc chắn sẽ tìm ra bí mật…- Có sự lạ rồi, xin thượng quan coi hàng chữ này! – Một tên lính bỗng reo lên.Quản Bật nhảy vào bể cản đọc thấy hàng chữ “Bao giờ cá lội tung tăng. Thìngười sẽ được vào lăng dễ dàng”.Nghe Quản Bật đọc hàng chữ, Tấn Võ Đế liền lệnh cho quân lính đổ nước vàobể cạn và đem một trăm con cá thả vô.Ban đầu cá lội tung tăng có vẻ khoái trí lắm nhưng một hồi các ngửa bụng nổilều bều trên mặt nước. Chứng tỏ nước nhiễm độc và cá chết hết. Tấn Võ Đế hạlệnh vớt hết cá chết thay nước thả cá mới vào bể nhưng cá vẫn chết. Quản Bậttức giận hạ lệnh tát cạn bể và Quản Bật thân chính vào bể lau khô bể cạo hếtrêu trên bể rồi bỗng reo lên :- Muôn tâu bệ hạ đã tìm ra điều bí mật.Tấn Võ Đế nghe Quản Bật reo lên liền nhảy xuống bể nhìn vào chỗ Quản Bậtchỉ nhưng nào thấy gì ngoài những vân đá.- Khanh nói cái gì…- Muôn tâu bệ hạ bí mật tron những vân đá này… Bệ hạ nhìn kỹ vân đá vòngtròn chỗ nóc và chính giữa vòng tròn xoáy sâu xuống…- Như vậy cũng chỉ là vân đá thôi chứ có gì lạ.- Nhưng muôn tâu rất có thể là nút điều khiển để mở cửa lăng ở đây.- Vậy thì khanh mở nút đi…- Thần sợ lành ít dữ nhiều…- Đã đến đây thì không còn cách nào khác.- Xin bệ hạ cho thần hành động.Quản Bật lấy một cái côn sắt và tông vô trung tâm vân đá. Mới tông hai cái thìnghe đến bục, một lỗ hổng bằng miệng chén lộ ra. Quản Bật lấy côn thọc sâuvô không thấy vướng víu gì cả. Nhưng cái lỗ nhỏ thế này làm sao con người vôlọt. Đang thất vọng bỗng Quản Bật nhớ lại hai câu thơ.“Bao giờ cá lội tung tăngThì ngươi sẽ được vào lăng dễ dàng”- Muôn tâu xin cho đổ nước vào bể nữa sẽ tìm được lời giải cho bài toán.Một đạo quân được lập ra chỉ chuyên môn chuyển nước từ dưới núi lên, mộtđạo quân khác lo đi mua cá về thả.Một lượng nước rất lớn được đổ vào hồ với cá thả vô. Hồ bị đục thủng nênnước đổ vô bao nhiêu cũng cạn. Nhưng bỗng nhiên từ đáy hồ có tiếng đàn nổilên. Tiếng đàn như làm cho tất cả mọi người như ngây như ngất.Quản Bật bỗng xoa tay tỏ vẻ thỏa mãn.- Muôn tâu đây đúng là điệu “Bằng phi Vũ Tuyết” của Khổng Minh Gia CátLượng. Ngoài Gia Cát Lượng không ai tấu được bản nhạc này tuyệt vời vậy.Tấn Võ Đế ra lệnh cho quân lính ngưng đổ nước thả cá, để nghe nhạc.Nhưng ngưng đổ nước thì tiếng nhạc cũng im luôn.Nước trong bể cạn thì cá cũng chẳng còn con nào cả.Quản Bật nhìn xuống đáy bể và nói :- Hồi thần ở trên núi học đạo với Vân Trung chân nhân, có bữa sư phụ đánhcho thần nghe bản “Bằng phi Vũ Tuyết” nhưng chỉ tấu được nữa bản thì nóirằng bản này của Khổng Minh khó tấu lắm chỉ Khổng Minh mới tấu được đủnguyên bản. Theo Vân Trung chân nhân thì muốn tấu được bản này phải cómột tâm thần thật an tịnh không thì dễ bị hôn mê lắm. Khổng Minh là ngườiduy nhất trên dương thế chơi được trọn bản “Bằng phi Vũ Tuyết” của Thái Ấtlão tổ. Vì bản này chính là thứ khí giới của Khổng Minh để Khổng Minh thoáthiểm… Khổng Minh đã dùng bản này để thoát hiểm khi bị Tư Mã Ý vây khốn ởTân Thành, khi bắt Mạnh Hoạch và khi cầu Đông Phong cho trận Xích Bích…- Chắc bốc sư có học bản này.- Thần thuộc lầu nhưng không tấu được vì cứ tấu lên được một đoạn thì tâmthần rối loạn liền, không làm sao đờn tiếp được nữa. Muốn chơi được bản nàyphải có một tâm hồn an tịnh. Hôm nay thật là có duyên lắm mới được nghe.Thần xin thú thật với Thánh thượng nghe xong bản “Bằng phi Vũ Tuyết”, thầncó chết cũng thỏa. Chắc chắn Khổng Minh ở đâu đây rồi.- Như vậy thì phải truy tìm cho bằng được Khổng Minh…Nói dứt lời Tấn Võ Đế cho lệnh binh sĩ đi lục lọi tìm tòi quanh lăng. Quân línhđổ đi tìm một hồi về báo có khám phá về một nhà mồ gần nhà có hai xácchết…Xem tiếp hồi 4 Bí mật ghê rợn dưới mồ Khổng MinhHồi 4 Bí mật ghê rợn dưới mồ Khổng MinhNghe quân lính báo cáo Hoa Hi liền tâu tới Tấn Võ Đế.- Muôn tâu bệ hạ, theo ngụ ý của thần thì mình không cần biết ai đánh đàn,mà chỉ cần biết khi đổ nước vào thả cá vô bể là tiếng đàng điệu “Bằng phi VũTuyết” nổi lên. Nhất định tiếng đàn từ dưới đáy bể phát ra. Xin bệ hạ cho đổnước và thả cá vô bể sẽ thấy lời thần nói đúng hay sai.Tấn Võ Đế nghe lời Hoa Hi cho đổ nước và thả cá tiếp tục vô bể cạn quả nhưrằng có cá và nước đổ vô là tiếng đàn bản “Bằng phi Vũ Tuyết” lại nổi lên.Quản Bật nghe tiếng nhạc thì gõ tay vô thành bể và ca theo. Mọi người nghetiếng đàn một cách say mê.Bỗng “ầm” một tiếng nổ như sấm vang, cả tòa lăng như rung chuyển. Mọingười có cảm giác sụp đổ dưới đất và tiếng đàn cũng bặt luôn! Quân lính đổnước xuống bể cạn kinh ngạc vì đáy bể không còn nữa.- Muôn tâu bể không còn đáy nữa rồi.Quản Bật ngưng hát và nét mặt ngơ ngác, trong khi Tấn Võ Đế và đám tùytùng trố mắt nhìn xuống đáy bể.- Trời đã giúp ta rồi. Cửa mộ đã mở… Ta có thể vào lăng. Nhưng còn nhiềuđiều kỳ bí còn chờ ta đó…Gia Sủng nghe vua phán thì tâu :- Muôn tâu bệ hạ, theo thần nghĩ đường xuống lăng chắc không còn bao nhiêunguy hiểm. Của chúng ta đã mở được thì cứ vô thôi… Nhưng dù sao thì cẩn tắcvô áy náy…- Các khanh thử đoán xem đáy hồ và cá nước đi đâu…Quản Bật bóp tráng một lát rồi chậm rãi tâu :- Muôn tâu chính nước và cá đã làm cho cơ quan tự động của lăng phát ratiếng đàn và tiếng nổ đem đáy hồ và cá nước đi… Xuống dưới lăng thì vấn đềsẽ sáng tỏ liền…- Khanh suy nghĩ chín chắn lắm. Phải nhận rằng người thiết kế cơ quan ở đâylà một người có bộ óc phi phàm… Giỏi thật… Vậy các khanh hãy suy nghĩ đi,rồi cho trẫm một kế hoạch xuống hang an toàn nhất…Gia Sủng lấy một sợi dây dài cột cụt đá vô đầu dây và ném xuống đáy bểnước. Cục đá rơi xuống tới đáy bể nước, Gia Sủng rút lên đo thấy đáy bể sấutrên mười thước. Biết chiều sâu của Gia Sủng bàn với Quản Bật việc làm thang,sửa soạn đèn đuốc và khí giới để xuống đáy bể thám hiểm. Trời đã ngả hoànghôn, mây xám kéo về từng đám, sương mù bắt đầu rơi, hơi đất bốc lên nghingút. Quản Bật bàn với vua là vua nên trở về chùa Bảo Thiên an nghỉ qua đêmđể Đỗ Dự và Gia Sủng cùng một số quân lính ở lại canh gác khu vực rồi sángmai vua sẽ ngự tới bắt đầu cuộc thám hiểm. Tấn Võ Đế nghe lời Quản Bật vềBảo Thiên tự nghỉ.Trời khuya giá lạnh, Gia Sủng và Đỗ Dự ngồi uống trà cho ấm và bàn kế hoạchhành quân vô lăng sáng mai. Hai người đã kiểm điểm lại thang, đuốc nhựa, câythì bỗng thấy một bóng đen lừng lững vô lều.- Hai ngài thức khuya quá vậy.Gia Sủng và Đỗ Dự ngửng đầu lên nhận ra là Khiết Dân thì sửng sốt.- Khuya rồi sao hòa thượng không tới chùa nghỉ ngơi cho khỏe, ra đây làm gìcho lạnh lẽo.- Bần tăng đã đi ngủ rồi nhưng nghĩ đến số phận các ngài nên phải ra đây. Xincác ngài lưu ý vùng lăng này nhiều ma quái lắm. Các ngài hãy coi chừng.- Bạch sư phụ tiếng đàn hồi sáng là tiếng đàn ma.- Cái đó bần tăng không rõ, chỉ xin lưu ý các ngài dân vùng này ai đến đây banđêm phần nhiều mất tích. Có người thoát được thuật lại rằng quanh lăngnhững đêm trăng thường có những bóng trắng đùa giỡn dưới trăng rồi hú lênnhững tiếng ghê rợn.Nói dứt lời Khiết Đan bỏ đi nhưng bước ra cửa liều ông đụng Quản Bật đi vô.- Kìa bốc sư.- Kẻ hèn này đã nghe hết chuyện sư phụ kể về lăng. Xin sư phụ đừng tâuchuyện này với Hoàng thượng để ngài phấn chấn trong cuộc thám hiểm mồKhổng Minh.Khiết Đan miệng định nói thì Ngự lâm quân đã reo hò báo tin vua đã ngự giátới rồi…- Các khanh cho tiến hành ngay cuộc thám hiểm. Trẫm không ngủ được vì đầuóc lúc nào cũng nghĩ tới chuyện xuống lăng thám hiểm, làm liền đi…Một số thang liền được mang tới…- Ai xung phong đến trước sẽ có thưởng.Người chỉ huy đội Ngự lâm quân xung phong và một toán cấm vệ cũng xin đitheo.Tấn Võ Đế đồng ý cho những người tình nguyện leo thang xuống lăng. Mỗingười tình nguyện leo thang xuống lăng đều mang theo khí giới, đuốc nhựacây, mồi lửa và lưng cột dây nhợ để có biến giật cho ở trên biết.Đoàn nguời thám hiểm ra đi với khí thế bừng bừng gươm giáo sáng lòa, đuốccháy rực trên tay.Ở trên nhìn xuống dưới đáy bể thấy ánh đuốc sáng rực đáy bể rồi phân tán đi.Chừng năm phút những bó đuốc này tập trung trở lại và tiếng nói vang lên.- Muôn tâu dưới đây có nhiều chuyện lạ, kính mời bệ hạ và các quan xuống coi.Nhưng người chỉ huy lâm quân vừa nói dứt lời thì quăng bó đuốc ngất xỉu vànhững tên còn lại rốt rít giựt dây và tranh nhau leo thang trở lên mặt đất.Tấn Võ Đế rối rít hỏi :- Chuyện gì vậy báo cáo mau.- Dạ quan… vừa đụng vào cửa của lăng đi ra thì chết luôn rồi ạ…Xác viên chỉ huy ngự lâm được kéo lên, mọi người thấy hai bàn tay viên nàymáu tụ lại đen thui miệng trào máu và mắt mở trợn trừng trong thật ghêkhiếp…Xem tiếp hồi 5 Xác ướp dưới đáy huyệtHồi 5 Xác ướp dưới đáy huyệtNhìn xác viên chỉ huy Ngự lâm quân mọi người đều xanh mặt. Tấn Võ Đế hỏiviên chỉ huy phó Ngự lâm quân đi theo đoàn thám hiểm :- Người thấy gì dưới đó. Vì sao viên chỉ huy của ngươi chết bất đắt kỳ tử thểnày.- Muôn tâu dưới đó là một gian hầm rộng có nhiều phòng, tất cả bằng đá, quanchỉ huy xô một cửa hầm định vào nhưng cửa không mở, ông quay ra, đúng lúcđó thần thấy một bóng cao lớn chập chờn đằng xa. Hạ thần nhìn kỹ thì đấy làmột xác người biết đi, hai mắt sâu hoắm. Muôn tâu dưới đó ghê rợn lắm.Khiết Đan nghe viên chỉ huy phó Ngự lâm quân kể thì liền nói :- Bóng đó là bóng ma quỷ đấy… Thần đã nói rồi mà.Quản Bật nghe Khiết Đan nói, thì lớn tiếng át đi.- Chúng ta là người sống sức mấy mà sợ ma quỷ. Giáp sĩ đâu hãy mang gươmsắc giáo dài xuống đó đi.- Khanh nói đúng, trẫm muốn thân chinh xuống xem thực tế thế nào. Ai đi vớitrẫm giơ tay lên.Quản Bật giơ tay xung phong liền.- Hạ thần xin hộ giá.- Vậy ta với khanh lên đường…Gia Sủng và Đỗ Dự quê quá cũng xung phong đi theo luôn. Như vậy là bốnmạng xuống bể. Vua nhìn Khiết Đan thấy nhà sư đứng yên thì bèn hỏi :- Sao hòa thượng không đi với trẫm?Khiết Đan vòng tay thưa :- Muôn tâu bần đạo vốn yếu trong người lại tâm thần bất an khi thấy Hoàngthượng mở cửa địa huyệt này. Bần đạo đã can bệ hạ không được, nên phải đếnđây, nhưng đi xa hơn cho bần đạo kiếu.- Được không sao, ta biết hòa thượng không muốn đụng tới Khổng Minh.Nhưng không sao, ta có việc nhờ hòa thượng. Khi nào sợi dây ngũ sắc cột lưngta động đậy hòa thượng kéo ta lên nhé. Ta tin tưởng tất cả nơi hòa thượngđó…- Muôn tâu bệ hạ có thể tin nơi bần tăng…Quản Bật đi đầu rồi tới Gia Sủng, Đỗ Dự xuống theo, vua Tấn Võ Đế xuốngcuối cùng.Quản Bật xuống tới đáy bể là đưa đuốc quan sát liền chẳng thấy bóng ma đâucả. Quản Bật kiêu viên chỉ huy phó Ngự lâm quân xuống và hỏi.- Bóng ma ở chỗ vào và cái cửa mà “xếp” của ngươi đụng tới vong mạng ở chỗnào.Viên chỉ huy phó Ngự lâm quân đưa Quản Bật tới cửa gian phòng bằng đá vànói :- Bẩm thượng quan chỗ này đâu ạ.Quản Bật nhìn căn phòng và cái cửa bằng đá, trong lúc Tấn Võ Đế định đẩycửa phòng.- Xin bệ hạ coi chừng, viên chỉ huy Ngự lâm quân đã chết vì đụng tay vô đây.Muôn tâu có lỗ trên gần nóc tường…Tấn Võ Đế nhìn thấy ba lỗ hổng trên gần nóc tường thì hạ lệnh lấy một cái mộcbằng đồng để ông đứng lên cho lính khiêng ông lên cao hầu nhìn vào buồngcho rõ. Qua ánh đuốc Tấn Võ Đế nhìn thấy hai cây cột đen bóng và một tấmliếp đang bằng dây nhợ. Tấn Võ Đế kêu kiện Gia Sủng lên nhìn với mình.- Khanh thấy cái phên dây nhợ này như thế nào- Muôn tâu một tấm phên dây nhợ cũ thật lạ lùng.Giữa lúc đó tiếng Đỗ Dự vang lên :- Chớ có đụng vô vách hầm… Có người tử vong nữa rồi.- Các ngươi vô ý quá. Đã biết vách hầm nguy hiểm sao còn đụng vô.- Bẩm có sự biến nữa…Xác một tên lính bj thương quằn quại được đưa đến.- Tên này vừa qua khúc quanh thì đụng xác ướp sợ quá loạng choạng đụngngay vách hầm.- Xác ướp à, phải bắt ngay nó cho ta…Quan quân rầm rầm đi kiếm xác ướp trong khi Tấn Võ Đế đứng giữa bốn giápsĩ gươm tuốt trần bảo vệ.Bỗng vua Tấn Võ Đế hoa mắt vì ông nhìn thấy xác ướp đang chờn vờn giữađám quan quân. Xác ướp mang một khoen sắt ngang bụng và lần giữ đámngười sô bồ. Toàn quân xác ướp là một khối vải quấn chằng chịt từ đầu đếnchân. Chỉ có đầu là không quấn gì. Đầu là sợi người trắng hếu với hai hốc mắttrống rỗng, xác ướp cử động chậm chạp theo sau Đỗ Dự.- Đỗ Dự khanh hãy quay lại chém xác ướp cho ta.Mọi người sửng sốt nghe Tấn Võ Đế la. Đỗ Dự quay lại chém xác ướp. Kengkeng dao chém vào xác ướp dội lại, và xác ướp vẫn tiến tới, tiến mãi tới và ĐỗDự lùi lại.Linh Ngự lâm quân tiến lên dùng mã tấu chém sả vào xác ướp. Nhưng mã tấucũng dội lại và xác ướp không sao cả.Xác ướp cứ lăng sả về phía Đỗ Dự. Lúc này Đỗ Dự đã lấy lại tinh thần quát Ngựlâm quân lui lại bảo vệ nhà vua. Một mình Đỗ Dự xông về phía xác ướp.Xác ướp chồm tới như muốn ăn tươi nuốt sống Đỗ Dự. Đỗ Dự hoảng hồn nétránh, xác ướp chụp lấy lưỡi đao. Đỗ Dự thấy nguy buông dao luôn và vọt đi.Trong khi đó xác ướp đề lấy lưỡi dao và ngã xấp xuống.- Xác ướp thua rồi các khanh lại xem sao.Tấn Võ Đế hét lên mặt mũi rạng rỡ.Xem tiếp hồi 6 Bức tường đẫm máu trong mồ Khổng MinhHồi 6 Bức tường đẫm máu trong mồ Khổng MinhNghe vua truyền lệnh Đỗ Dự hơi chần chừ, nhưng sau khi ra lệnh cho quân línhvây quanh xác ướp Đỗ Dự tiến đến bên xác ướp. Nhìn xác ướp bất động, Đỗ Dựtạm thời yên tâm, quỳ một chân xuống một chân duỗi ra lấy thế để rút thanhđao nhưng rút không được, lật ngửa xác ướp lên cũng không rút đao ra nổi.- Quân bay hãy lấy mã tấu bầm nát xác này cho ta.Quân lính lấy mã tấu bằm xác ướp chỉ nghe keng keng mà xác ướp vẫn ynguyên, còn quân lính thì la oai oái vì bị dội lại. Đỗ Dự quát thêm lính đến bằmxác ướp. Mã tấu khoa lên chém xuống leng keng mà xác ướp vẫn không suysuyển gì.Bỗng đám lính bằm xác ướp la hoảng vì xác ướp đứng dậy lừng lững bước tớiđám lính vừa la vừa bỏ chạy, xác ướp rượt theo làm đám lính ngã bổ ngửa vàobừc tường và chân tay quờ quạng ứa máu ra chết lũ lượt. Xác ướp đứng giữađám lính nằm chết ngổn ngang bụng vẫn mang lưỡi đao của Đỗ Dự. Đỗ Dự lạibên Tấn Võ Đế nói khẽ :- Muôn tâu thần không hiểu tại sao lưỡi đao của thần lại dính chặt vào bụngxác ướp rút không ra được.Tấn Võ Đế vừa định mở niệng nói bỗng ú ớ vì xác ướp bỗng quay ngoắt lại tiếnvề phía nhà vua.- Khanh coi chừng nó muốn tấn công trẫm.Đỗ Dự bình tĩnh nói với Tấn Võ Đế.- Bệ hạ yên tâm chung quanh đức vua còn có bao nhiêu là Ngự lâm quân.Tấn Võ Đế nhìn lại thấy mình đang được bao bọc bởi hàng rào lính Ngự lâmquân thì yên trí.Đỗ Dự kéo vua đi hướng khác, trong khi đám Ngự lâm quân vẫn dàn hàngngang trước xác ướp và xác ướp tiến lại đám Ngự lâm quân lùi, càng lùi càngsát vách tường.- Dừng lại tản hàng mau.Đỗ Dự thấy đám lính sắp tới vách tường thì hoảng hồn hô to. Đám lính nghetiếng hô chạy tứ tán có hai tên lính quýnh bị xác ướp xô vào tường lăn ra chếttươi…Tất cả mọi người đều thấy tình thế quả nguy đều ngơ ngác muốn bỏ chạy.Đỗ Dự bèn hô lên :- Tất cả đâu đứng đó đừng đụng tới bức tường. Chạy rối loạn chỉ nguy hạithêm.Quản Bật nghe Đỗ Dự hô thì lên tiếng.- Chúng ta phải hành động chứ không thể đứng chờ chết được. Một là hạ ngayxác ướp hai là từ từ rút lui rồi tính.Nghe tới hai chữ rút lui đám lính ùn ùn kéo đến chân thang. Quản Bật thấy tìnhthế quá rắc rối đã tiến lại gầnTấn Võ Đế và nói :- Muôn tâu, xin bệ hạ cầm lấy gươm của thần để đề phòng biến cố…Tấn Võ Đế lắc đầu.- Thần bốc cứ giữ võ khí, theo ý trẫm mình cầm võ khí là có ý khiêu khích xácướp nó làm tới cho coi.Quản Bật nghe lời vua quăng gươm đi lưỡi gươm bay vèo về phía Đỗ Dự làmcho Đỗ Dự nổi nóng định chạy lại gây với Quản Bật nhưng lại thôi vì thấy xácướp đang áp đảo quân Ngự lâm quân, khiến đám Ngự lâm quân chém mỏi taymà chẳng ăn thua gì cuối cùng bị xác ướp dồn vào tường chết lũ lượt…Sau một hồi làm cho đám Ngự lâm quân chết ngổn ngang, xác ướp đứng imnghênh ngó…Quản Bật thấy tình thế ngày một nghiêm trọng thì bèn tâu với Tấn Võ Đế :- Muôn tâu, đức của bệ hạ quá lớn nên xác ướp không làm gì được, vậy xin bệhạ hãy quyết định bây giờ nên làm gì để mọi người hành động.Tấn Võ Đế chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Dự đã oanh oanh hạ lệnh.- Cung thủ hãy lấy tên lửa ra, sửa soạn bắn vào xác ướp, nhớ đường bắn vàobụng nhé…- Đỗ Dự người đã suy nghĩ kỹ chưa mà hành động vậy.- Thần thấy tên lửa có thể hạ được xác ướp, xin Thánh thượng cho hành động.- Có chắc kết quả không?- Xin bệ hạ hãy tin thần đi. Xác ướp thuộc về âm, Lửa thuộc về dương chắcchắn dương sẽ khắc âm…Những mũi tên lửa được bắn ra tới tấp vào xác ướp…Xem tiếp hồi 7 Xác ướp “quậy” tơi bờiHồi 7 Xác ướp “quậy” tơi bờiNhững mũi tên lửa bay ào ào về phía xác ướp nhưng không mũi tên nào ghimđược trên xác ướp, tuy nhiên xác ướp cũng chẳng tỏ vẻ gì là chống lại nhữngmũi tên lửa nó đứng im bất động như pho tượng đá.Tên lửa rớt lả tả dưới chân xác ướp tạo thành một đống lửa, ban đầu ngọn lửatới bụng sau tới ngực, xác ướp vẫn đứng im lìm trong lửa cháy rồi nó cũngcháy luôn.- Quân bay lấy cây xô xác ướpQuản Bật đứng gần đó cầm đao xông lại.- Thần bốc ơi, ông lui lại. Tôi đâu kêu ông, tôi kêu lính lấy cây xô xác ướp ônglại làm gì vậy…Nhưng Quản Bật đã tới gần xác ướp và bỗng nhiên xác ướp cử động làm choQuản Bật sợ hãi tháo lui.- Ông thần bốc ngu dại ơi, ông bỏ đao xuống và đứng im một chỗ kẻo nguyhiểm đó.Quản Bật quăng đao về phía Tấn Võ Đế và hốt hoảng đến chân thang. Xác ướpnhào theo thanh đaoVõ Tấn Đế hoảng hốt tránh. Xác ướp đến bên thanh đao thì ngừng lại và thânhình thì vẫn bừng bừng cháy.Đỗ Dự cầm một bó đuốc tới đánh bịch bịch vào ngực xác ướp. Xác ướp té lăncù xuống đất cháy nghi ngút tỏa ra mùi khét nghẹt.Xác ướp cử động được là do đồ kim khí. Thanh đoản đao của Quản Bật đãkhiến xác ướp làm “lộng” được…- Xin bệ hạ tha cho thần tội ngu ngốc rồ dại của thần, xin tướng quân bỏ lỗicho tôi…- Thần bốc đừng quá xúc động. chỉ vì quá sợ thần bốc hành động không suynghĩ, thôi, ta đâu có chấp.Trong khi Tấn Võ Đế vỗ về thì Đỗ Dự nhìn Quản Bật với đôi mắt coi thường vàquay sang phía đám Ngự lâm quân ra lệnh.- Bây giờ các ngươi lấy đoản đao cạo vách các bức tường cho ta. Nhớ là khôngđược đụng vào những đồ cạo ra và đụng vào vách tường. Tất cả đồ cạo đượcđem hỏa thiêu hết.Nghe Đỗ Dự ra lệnh cho đám Ngự lâm quân Quản Bật tiến lại gần bức tườnggiơ đuốc lên quan sát.Xác ướp vẫn nghi ngút cháy, vòng sắt đeo nơi bụng đỏ rực… Đỗ Dự lại gần xácướp chỉ cái vòng sắt mà tâu với Tấn Võ Đế.- Tất cả bí mật của xác ướp này nằm trong cái vòng này đây, đó là một thứ sắtcó từ tính, nó hút được tất cả đồ sắt thép. Muôn tâu nhờ thần chém vào cáivòng này, bị nó hút mất đao không lấy được đao ra thần mới biết đó là vòngnam châm. Kiểm chứng lại thần thấy cái xác chỉ rượt theo những người manggươm giáo còn những người không mang gươm thì xác bất động.Tấn Võ Đế nghe Đỗ Dự nói thì mỉm cười.- Khanh tinh ý lắm. không có khanh thì hôm nay chắc mình mệt lắm…- Muôn tâu, nhờ khám phá ra vụ này mà thần mới để ý thêm là xác ướp đâu cógiết được ai, quân lính chết là do đụng vào bức tường có thuốc độc…- Thôi khanh cho gom xác chết lại đem lên mặt đất hỏa táng.- Muôn tâu, thần muốn cho hỏa táng xác ướp ở đây luôn, lấy lửa đỏ soi sánghầm mồ.Tấn Võ Đế gật đầu khen phải. Vừa lúc đó Quản Bật đi tới.- Muôn tâu đây là chất độc vừa lấy ởcác bức tường ra.Quản Bật đưa ra một chất màu xám long lanh ánh thủy tinh đựng trong ốngđựng tên.- Ghê thật, chất độc được trộn với mảnh thủy tinh nghiền nát và nhựa cây quétlên tường. Chất độc này chỉ một chút vô máu là chết người liền.Đỗ Dự giải thích với Tấn Võ Đế xong thì nói với vua.- Muôn tâu thần thấy Quản Bật có những thái độ nghi lắm…- Khanh nói thì trẫm để bụng. Nhưng trẫm yêu cầu khanh đừng lộ cho quân sĩbiêt, trẫm rất cần Quản Bật vì y giỏi bói toán vô cùng.Lửa thiêu xác chết nghi ngút làm hầm mồ sáng choang lên, nhờ ánh sáng nàyTấn Võ Đế thấy một bệ đá cao ở giữa phòng liền chỉ Đỗ Dự hỏi :- Khanh có biết bệ đá này dùng để làm gì không?Đỗ Dự nhìn theo tay Tấn Võ Đế chỉ và sững sờ vì lần đầu tiên ông ta mới thấybệ đá này.- Muôn tâu, nhờ ánh sáng hỏa thiêu xác chết thần mới nhìn thấy bệ đá này.- Vậy khanh cùng trẫm ta lại xem sao.Đỗ Dự toan can vua nhưng vua đã chắp tay sau đít đi lại bệ đá rồi, Đỗ Dự đànhphải đi theo, ông ta liền phải nhặt một thanh đao cầm tay.- Tướng quân, tướng quân, cái vòng lửa rượt theo tướng quân…Đỗ Dự vừa nghe tiếng kêu đã thấy tiếng lửa reo sao lưng mỗi lúc một gầnhơn…Xem tiếp hồi 8 Chiếc quan tài rùng rợnHồi 8 Chiếc quan tài rùng rợnNghe tiếng la hét nhìn trở lại thấy cái vòng lửa bay vù vù. Đỗ Dự vội chống đaoxuống đất nhảy lên bệ tam cấp. Vừa lúc đó cái vòng lửa đụng vào bậc tam cấpđến ầm một cái. Nhìn xuống chân Đỗ Dự hú hồn, nếu chàng không nhảy lên bệđá cái vòng lao vào người chàng không chết cũng bị thương nặng.Nhìn kỹ chiếc vòng Đỗ Dự nói :- Muôn tâu bệ hạ cái vòng này là vòng của xác ướp, hạ thần bị nó đuổi theo vìcái tội cầm đao đi hộ tống Hoàng thượng. Nếu không có tiếng la của quân línhchắc hạ thần không chết cũng phỏng nặng rồi. Nhờ ơn đức Hoàng thượng màthần thoát nạn, thật hồng phúc lớn lắm.- Quả thật cái người chế ra xác ướp này tài tình quá. Bây giờ mình phải dẹp cáivòng này cho yên…Đỗ Dự ra lệnh cho quân lính lấy gậy gỗ xeo cái vòng lại một góc lăng và lấydây ràng chặt không cho nó di chuyển…Trong khi quân lính đan xeo đi vòng vào góc lăng thì Quản Bật tiến lại gần TấnVõ Đế.- Muôn tâu thần đã kiếm ra nhiều bí mật trong gian phòng này. Kính Hoàngthượng lại quan sát kẻ tấu bản “Bằng phi Vũ Tuyết”.- Kẻ nào tấu bản nhạc này vậy?- Muôn tâu, hạ thần kiểm tra nguyên nhân có bản nhạc ấy nổi lên chứ khôngcó kẻ nào tấu cả.Quản Bật đưa mọi người lại căn phòng và chỉ tấm phên chằng chịt dây nhợ rồinói.- Muôn tâu, những sợi dây này chính là những dây của loại đàn do Khổng Minhchế ra. Âm điệu phát ra chính từ nước và cá trên nhảy xuống làm cho đàn kêunước hết đàn ngưng, Khổng Minh tài hoa thiệt.- Thần thấy tiếng nước và tiếng cá quẩy trong phòng này. Bệ hạ có để ý xemthỉnh thoảng có vài giọt nước nhiểu xuống có tiếng đàn nhỏ vang lên đó…- Như vậy ta thử trắc nghiệm bằng cách đổ nước thả cá xem sao nhé…Nói dứt lời Tấn Võ Đế chẳng đợi Quản Bật trả lời ra lệnh cho quân lính làm liềnMọi người hồi hộp chờ đợi, Tấn Võ Đế, Đỗ Dự, Quản Bật đều được kêu nhìn vàocăn phòng.Họ vừa nhìn thấy nước nhỏ xuống thì tiếng nhạc nổi lên đúng điệu “Bằng phiVũ Tuyết”. Nhạc nổi lên làm mọi người thấy gai gai nơi xương sống bấm loạntâm thần. Họ phải bịt tai lại để quan sát, đúng là giọt nước tiếng trầm, giọtnước nhỏ tiếng bổng, và một lần cá rơi là tiếng nhạc ngân vang thật lâu. Cánằm trên sợi dây cho đến khi cá rớt xuống âm thanh ngân thật lâu và thật dài.- Nước đổ xuống gian phòng này thoát đi đâu các khanh.- Có thể thoát ra suối sông nào đó, thưa Hoàng thượng.- Phải tìm hiểu chuyện này.Sau khi trắc nghiệm lại vụ nhạc. Tấn Võ Đế quay lại cái bệ đá và nói :- Ta phải tìm hiểu cái bệ đá này rồi giải quyết cách các chuyện khác…Đuốc được đốt lên sáng trưng, Tấn Võ Đế leo lên bệ đá, Đỗ Dự, Quản Bật leolên theo.Lên hết bậc tam cấp tới bệ đá hình buông tất cả đều phát giác còn một bệ đáhình bát giác. Họ lại leo tam cấp lên bệ đá hình bát giác và mọi người ngạcnhiên trên bệ đá hình bát giác là một chiếc quan tài khổng lồ.- Quan tài Khổng MinhQuản Bật vừa reo lên thì Tấn Võ Đế nói liền.- Có lẽ thần bốc nói đúng.Quản Bật quan sát chiếc quan tài thấy có đầy rêu và đẩy không nhúc nhích.- Muôn tâu, xin cho quân lính tới thử xô xem chiếc quan tài này thế nào?Tấn Võ Đế cho ý kiến Quản Bật đúng, ra lệnh cho Đỗ Dự đưa quân lính lên xôchiếc quan tài.Tám tên lính Ngự lâm quân lực lưỡng được đều tới xô chiếc quan tài khôngnhúc nhích một chút nào cả.- Có thể quan tài xây liền với bệ vậy thì mở nắp ra xem sao.Tấn Võ Đế lại đồng ý với Quản Bật cho lệnh quân lính tới cạo rêu tìm kẽ hở nấpquan tài.Cạo rêu ra, quan tài sáng choang màu đá quý với những nét chạm trổ tinh vi.Hình con rồng đang vờn mây lấp lánh dưới ánh đuốc làm mọi người chú ý đếnmiệng rồng nhe nanh vuốt với chữ “Thọ” nơi miệng.Tấn Võ Đế, Đỗ Dự, Quản Bật đều lấy tay mò mẫm lần mò tìm xem chungquanh quan tài có chỗ nào mở quan tài không.Cả ba đều thất vọng không tìm ra chỗ mở cơ quan, Đỗ Dự rút gươm ra địnhnậy nắp quan tài. Quản Bật mờ mẫm một hồi tìm ra hàng chữ“Áo quan chỉ mở nắp, khi tranh ăn với rồng”.- Tranh ăn với rồng, rồng nào rồng sống hay rồng chết mà tranh ăn. Chữ nghĩagì lẩm cẩm quá. Rồng trên hình vẽ mà làm sao tranh ăn với nó được. Cáckhanh thử nghĩ xem sao Khổng Minh lại lẩm cẩm vậy.- Muôn tâu không chắc Khổng Minh lẩm cẩm đâu, mình thử lấy chữ “Thọ” rakhỏi miệng rồng xem sao.Quản Bật thò tay lấy chữ “Thọ” ra khỏi miệng rồng nhưng không làm sao lấy rakhỏi.- Muôn tâu chữ “Thọ” có chút xíu mà thần không sao lấy ra được…Đỗ Dự nghe Quản Bật nói cậy mình sức mạnh, lấy hết công lực kéo chữ “Thọ”ra khỏi miệng rồng nhưng cũng không sao kéo nổi.- Quả là khó tranh ăn quá.- Muốn tranh ăn phải chấp nhận khó khăn nhất là tranh ăn với rồng thì phảidùng trí chứ. Các khanh cần phải suy nghĩ…- Thần nghĩ ra rồi. Ngày trước ông cha thần thường dùng một thứ nhựa câytrộn với trứng chim chế thành một thứ keo dán rất chắc, thứ keo này phảidùng lửa đốt mới rã ra được… Chắc chữ “Thọ” dán bằng thứ keo này. Xin chođốt lửa sẽ gỡ được chữ “Thọ”.- Khanh nói đúng, khanh thực hiện đi…Tuân lệnh Tấn Võ Đế, Đỗ Dự và Quản Bật lấy than bỏ vô miệng rồng rồi quạtlửa. Quả như rằng chỉ một phút lấy chữ “Thọ” ra dễ dàng… Nhưng lấy chữ“Thọ” ra nắp quan tài vẫn không mở. Chợt Quản Bật nhìn thấy một cái đèntreo lủng lẳng trên nắp quan tài liên nói :- Muôn tâu bệ hạ chắc cái đèn này là cơ quan mở nắp quan tài…Đỗ Dự nhìn vào miệng rồng thấy cái khoen liền lên tiếng.- Xin kéo cái khoen rồi hãy đi tới cái đèn.Đỗ Dự thò tay kéo cái khoen nhưng kéo mãi không ra.- Kêu quân lính dùng dây kéo cái khoen.Đỗ Dự tuân lệnh vua kêu lính Ngự lâm cột dây kéo cái khoen. Một tiếng nổ nhưsấm vang lên nắp quan tài mở ra với làn khói xám, mọi người sợ chất độc, bịtmiệng lại nhưng chẳng ai làm sao.Tấn Võ Đế chờ tan làn khói xám, nhìn vô quan tài chẳng thấy xương cốt gì cả,chỉ thấy một chiếc hộp nhỏ bằng ngọc xanh hình bầu dục, chiếc hộp chỉ tobằng nắm tay. Đỗ Dự thấy chiếc hộp toan giơ tay bê ra Quản Bật ngăn.- Thánh thượng là bậc đức đày, xin để Thánh thượng lấy hộp chắc an toàn hơnchúng ta những người đức mỏng, đụng tới e không tốt. Quý vật phải dành choquý nhân…Xem tiếp hồi 9 Hộp ngọc sát nhânHồi 9 Hộp ngọc sát nhânQuản Bật chú ý thấy vua mặt rồng hớn hở nghe ông ta nói thì bèn tiếp lời.- Mao Lâm xưa mở trộm giỏ đào tiên của lão đạo nhân ngủ nhờ, mở hoàikhông ra. Trong khi Mao Lâm loay hoay mở giỏ thì một con cóc từ trong giỏnhảy ra làm cho Mao Lâm hồn ví quẳng giỏ đào tiên xuống đất, nhưng MaoLâm chẳng thấy cóc đâu chỉ thấy đào tiên lăn lóc liền định lượm nào ngờ lãođạo nhân đã tỉnh dậy đứng trước mặt hào quang tỏa sáng, Mao Lâm sợ quáquỳ xuống lạy như tế sao. Lão đạo nhân đỡ Mao Lâm dậy và nói con là ngườiphàm lại có lòng tham nên nhìn đào tiên thành cóc đó. Thứ này chỉ ta cầm chocon mới ăn được còn con tự lấy thì thành cóc nhái hết. Vì thế thì thần chỉ có bệhạ mới có thể sờ vào hộp ngọc này được mà thôi.Tấn Võ Đế nghe bùi tai liền cầm hộp ngọc lên ngắm nghía, thấy trên nắp hộpngọc có mấy câu :“Muốn mở hộp ngọcPhải đốt đèn treoĐứng trong quan tàiTay đập đáy hộpCốc cốc thật dàiLàm đúng chớ saiKẻo hư công hoài”Đọc xong mấy câu thơ Tấn Võ Đế ngắm hộp ngọc quả nhiên chiếc hộp liền mộtkhối rất khó mở.Vua quan ngơ ngác nhìn chiếc hộp. Quản Bật lại lên tiếng :- Đã có bài thơ mở hộp chắc chắn là không khó.Tấn Võ Đế lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ và ra lệnh cho Ngự lâm quân châm dầuvào chiếc đèn treo trên quan tài, rồi cầm hộp nhảy vào quan tài đá đứng, và ralệnh đốt đèn.Đứng dưới ánh sáng ngọn đèn Tấn Võ Đế cầm hộp ngọc lúng túng, chưa biếtđập đáy hộp như thế nào thì thấy Quản Bật ôm bụng nhăn nhó.- Quản Bật khanh sao thế?- Không hiểu sao thần đau bụng quá đỗi…- Khanh có thể lên mặt đất nhưng trước khi cho trẫm hỏi ít câu cái đã. Theo ýkhanh thì trẫm phải đập hộp như thế nào?- Muôn tâu theo ý thần hai câu “Tay đập đáy hộp, Cốc cốc thật dài”, là chỉ đậphai hồi cốc cốc thật dài hộp sẽ mở.Nói dứt lời Quản Bật hét lên đau đớn và gục xuống, Tấn Võ Đế cho lệnh dìuQuản Bật ra thang đưa lên mặt đất liền lập tức. Nhưng khi lính đưa Bật đếnchân thang thì Bật bảo để Bật nằm đó được rồi…Trong khi đó Tấn Võ Đế đập đáy hộp hai hồi cốc cốc thật dài và đưa hộp lênmở nhưng không mở được. Vua vừa hạ hộp xuống tự nhiên hộp mở nắp tungra.Trong hộp không có gì ngoài một làn khói trắng bay quyện với khói đèn dầu vàtừ từ tỏa rộng ra màu trắng biến thành màu xanh xám và mọi người ngửi phảimùi này đều choáng váng mặt mày ngã gục la liệt… Riêng Tấn Võ Đế nằm gụctrong quan tài đá.Quân lính đứng dưới thấy có biến hè nhau nhảy lên cứu viện, nhưng lên ngửiphải khói xanh đều nhào hết, miệng người nào cũng ứa máu. Hai tên lính gầnnơi Quản Bật nằm định chạy lại. Quản Bật như hết đau nói lớn :- Chớ lại, nơi đó có hơi độc, nhào vô mất mạng đó.Nhưng hai tên lính không nghe tiếng Quản Bật cản vẫn chạy lại, chúng lấykhăn bịt mặt nhào vô quan tài khiêng Tấn Võ Đế ra và giật dây kêu kéo Tấn VõĐế lên.Tấn Võ Đế được kéo lên rồi hai tên Ngự lâm quân cùng tên tường trình sự việc,mọi người bịt mặt xuống kéo người bị độc lên trên mặt đất, Tấn Võ Đế bị trúngđộc nặng nhất còn mọi người thì nhẹ hơn. Quản Bật lên mặt đất tỉnh táo nhưthường, phụ Khiết Đan cứu chữa mọi người. Một số hít ít hơi độc đã tỉnh trongkhi đó có Đỗ Dự, riêng Tấn Võ Đế nặng nhất vẫn nằm mê man.Phải nói rằng thuốc của Khiết Đan hòa thượng chữa độc rất công hiệu. Nhờthuốc của ông mà đến chiều Tấn Võ Đế đã mở mắt và thở đều nhưng chưa nóiđược. Khiết Đan thì ra lệnh cho quân lính che lều mọi người ở tạm, còn vua thìở lều của Đỗ Dự cất từ trước.Quân lính được tăng cường bố trí canh gách rất nghiêm mật nhưng lòng ngườinào cũng ngay ngáy lo sợ.Đêm xuống tiếng tắc kè và tiếng chim cú làm cho người nào cũng hoang mang.Tấn Võ Đế nằm trong lều của Đỗ Dự, chợt tỉnh nửa đêm nghe gió vi vu và nghesương rơi lộp lộp lòng hoang mang vô hạn. Giữa lúc đó thấp thoáng trong bóngđêm có dáng người chập chờn đâu đó. Người này mặc áo choàng trắng đầu chítkhăn xanh tay cầm quạt lông phe phẩy. Người này tiến tới gần Tấn Võ Đế dángđi khoan thai nhẹ nhàng mặt rực rỡ hào quang mắt long lanh sáng. Nhìn thấyngười này Tấn Võ Đế toan kêu lên nhưng người này giơ quạt điểm mặt nóibằng giọng thật êm và nhẹ :- Ta là Thừa tướng Khổng Minh Gia Cát Lượng đây…Vua Tấn Võ Đế lăn vào giữa sập ngự, và nhắm mắt lại hết sức sợ hãi ta chỉnghe tiếng ngâm thơ sang sảng :- Người may đức đày mạng caoCho nên thoát nạn không vào Âm tySau đó Tấn Võ Đế nghe tiếng cười và mở mắt ra thì không nhìn thấy gì ngoàiđêm đen như mực. Tấn Võ Đế mồi hôi vã ra như tắm và kêu cứu inh ỏi.Lính canh thấy vua kêu cứu cũng đánh kiểng báo động rầm rầm làm cho quanquân ầm ầm kéo tới. Khi mọi người kêu tới Tấn Võ Đế vẫn còn đập tay xuốngsập ngự kêu la thảm thiết.Khi đèn đuốc sáng choang thì Tấn Võ Đế mới tỉnh hẳn và hỏi :- Các ngươi có thấy người mặc đồ trắng từ đây đi ra không?- Muôn tâu chẳng có ai cả, chắc bệ hạ nằm mộng đó thôi. Chứ bọn thần canhgác kỹ lắm nào thấy gì.- Rõ ràng ta mới gặp Khổng Minh Gia Cát Lượng đây mà. Người còn đọc hai câuthơ nữa ta còn nhớ rõ ràng. Nhờ đức ta còn đầy nên ta thoát chết. Khiết Đanvà Quản Bật ở lại đây với ta nhé.- Quản Bật theo ý ngươi thì giấc mộng thế nào?- Muôn tâu có lẽ Võ Hầu hiện lên thật, nhưng Hoàng thượng mạng cao đức đầynên Võ Hầu thua.- Muôn tâu Quản Bật nói đúng mạng bệ hạ cao, đức bệ hạ đầy nên Khổng Minhđã không làm gì được. Nhưng thần e bệ hạ làm tới không ổn đâu…Xem tiếp hồi 10 Khổng Minh “dằn mặt”Hồi 10 Khổng Minh “dằn mặt”Nghe Khiết Đan nói Tấn Võ Đế hỏi lại nếu Tấn Võ Đế cứ tiếp tục khám phá mộKhổng Minh thì sao…- Muôn tâu thần e lúc đó cái mạng của Hoàng thượng sẽ nguy… Tốt hơn hết bệhạ nên hồi triều dưỡng bệnh…- Ta chưa khám phá xong bí mật mộ Khổng Minh thì ta không đi đâu hết…Ngươi “hù” ta vô ích…Nghe vua nói vậy Khiết Đan thất vọng nhìn Quản Bật, và hai người không nóinăng gì nữa.Ngày sáng hôm sau tuy chưa khỏe hẳn. Tấn Võ Đế vẫn ra lệnh tiếp tục xuốnglăng khám phá bí mật mộ Khổng Minh Tấn Võ Đế gọi Đỗ Dự tới nói cho biếtnhững suy nghĩ của mình.Theo Tấn Võ Đế thì chắc chắn dưới chiếc quan tài cóhộp ngọc đựng hơi độc còn có một chiếc quan tài nữa, phải tìm cho ra chiếcquan tài này.Đỗ Dự dẫn quan quân xuống dưới lăng nhưng ai cũng ngao ngán không chịuhành động gì cả. Quản Bật cáo bệnh không đi, Khiết Đan thì lui về chùa.Tấn Võ Đế tuy nằm một chỗ nhưng luôn luôn ra lệnh cho sĩ quan liên lạc manglệnh xuống dưới lăng và đem tin tức từ dưới lăng lên báo cáo. Thấy Quản Bậtkhông xuống, Tấn Võ Đế thắc mắc nhưng để trong lòng…Đỗ Dự và đám quan quân xuống dưới lăng đốt đuốc sáng choang, nhưng thấykhông khí vẫn còn rờn rợn dù mọi người đều bịt mặt ngăn hơi độc nhưng aicũng lo ngay ngày chưa biết biến cố gì sẽ đến với họ.Mọi người cầm đuốc tiến về bệ đá, bỗng nhiên có tiếng kêu thất thanh và trướcmặt mọi người hiện ra một bóng người mạc áo trắng đội khăn xanh tay cầmquạt lông thấy thoáng lúc ẩn lúc hiện.- Khổng Minh Gia Cát Lượng.Tiếng kêu thất thanh làm mọi người sững sờ đứng im, trong khí đó bóng trắngtung từ tay một vật tròn da láng, một tiếng nổ vang lên, nghe tiếng nổ nhiềungười ngất đi. Nhưng tiếng nổ chẳng làm ai chết chóc mà chỉ tuôn ra một luồnkhói màu trắng. Mặc dầu mọi người đã bịt mặt nhưng vẫn bị ảnh hưởng luốngkhói này làm cho hoa mắt và hôn mê…Tin Khổng Minh xuất hiện dưới lăng được báo ngay cho Tấn Võ Đế làm cho ôngcùng thắc mắc.- Khanh đã nhìn thấy Khổng Minh không hay chỉ nghe báo cáo lại?Tấn Võ Đế hỏi dặn viên sĩ quan liên lạc.- Muôn tâu thần nhìn thấy Khổng Minh rõ ràng, và chính thần còn ngửi phảikhói mê nữa. Hình như đó là múi trầm hương.- Kêu Đỗ Dự lại chầu mau.Đỗ Dự lại, Tấn Võ Đế phán.- Khanh đem thêm quân xuống hầm và cho ta biết thêm tin tức về KhổngMinh.Đỗ Dự đi rồi Tấn Võ Đế nằm trên sập ngự nghỉ miên man, đầu óc trống rỗng,trời ngả về chiều gió lạnh âm u, sương rơi lác đác. Tấn Võ Đế vừa toan ngồidậy bỗng đầu óc thấy nặng trĩu chập chờn nửa thức nửa ngủ, nghe văng vẳngđâu có tiếng nói vang lên.- Tấn Võ Đế! Ta đã cảnh cáo, sao người vẫn còn cứ tiếp tục quấy nhiễu lăngtẩm của ta… Hừ người coi chừng đó…Chỉ nghe được có vậy là Tấn Võ Đế mê luôn.Trong lúc đó Đỗ Dự từ dưới mồ lên, đi cùng hai sĩ quan liên lạc vô chầu, bỗngĐỗ Dự khựng lại vì trước mặt một bóng trắng đội khăn xanh tay cầm quạt longtừ lều vua đi ra :- Khổng Minh Gia Cát Lượng.Nói dứt lời Đỗ Dự bảo hai sĩ quan cùng với mình nấp vào gốc đại thụ quan sátxem Khổng Minh đi đâu rồi theo dõi, còn Đỗ Dự vào chầu vua xem thích thể rasao.Đỗ Dự vào lều vua nằm bất động trên sập ngự thì hốt hoảng kêu lên. QuảnBật, Gia Sủng, Hoa Hi chạy tới.- Ngài ngự sao vậy?- Không hiểu sao Hoàng thượng hôn mê.Mọi người lấy dầu thoa cho vua, một lát vua tỉnh dậy ngơ ngác :- Khổng Minh Gia Cát Lượng đâu rồi?Đỗ Dự chắp tay thưa :- Thần mới thấy Khổng Minh từ trong này đi ra. Thần sợ Hoàng thượng gặpnguy nên sai hai sĩ quan liên lạc theo dõi thần vội vào chầu.Tấn Võ Đế mệt nhọc hỏi Đỗ Dự :- Ba quân dưới hầm lăng đều thấy Khổng Minh phải không?- Muôn tâu đúng vậy…- Có tìm thấy chiếc quan tài thứ hai không?- Muôn tâu chưa thấy gì cả. Theo ý thần ta nên đặt thuốc nổ phá sập bệ đáxem dưới ấy có gì?- Tùy khanh… bao giờ thì làm?- Muôn tâu ngày mai…- Được ta chuẩn tấu…Quản Bật nghe Đỗ Dự và vua nói chuyện vội lên tiếng :- Muôn tâu theo thần không nên dùng thuốc nổ, thần e thuốc nổ làm sập toànbộ lăng mộ, chẳng ích lợi gì cho việc thám hiểm mà lại còn chọc tức KhổngMinh nữa. Theo ý thần cứ lục đáy quan tài một lần nữa rồi kiếm ra cơ quan.Thần vẫn nghi chìa khóa thám hiểm nằm nơi chiếc đèn.Tấn Võ Đế nghe Quản Bật nói tới Khổng Minh có hơi “nhợn” nên đồng ý khôngđặt chất nổ phá lăng nữa.Tấn Võ Đế dù chưa khỏe vẫn quyết định sai lính Ngự lâm dìu xuống hầm lăngquan sát lại chiếc đèn.Thấy vua định xuống hầm Đỗ Dự can :- Xin Thánh thượng đợi sĩ quan liên lạc đi theo Khổng Minh về báo cáo rồi hãyxuống hầm lăng.- Trẫm không chờ đợi gì cả. Trẫm là vua, trẫm muốn làm gì thì làm liền. Hãyđem võng đưa trẫm đi và dìu trẫm xuống hầm lăng.Mặc dầu trời đã tối lệnh của Tấn Võ Đế cũng phải thi hành, đuốc đốt sángchoang và quân chuyển rầm rộ đến lăng Khổng Minh.Đoàn quân được lệnh võ trang cùng mình và chuyển nhanh tới lăng. Vừa tớicửa lăng Đỗ Dự cho lệnh đoàn quân ngưng lại. Tấn Võ Đế nằm trên võng quátầm lên :- Sao lại ngưng ở đây, tiến tới luôn.Đỗ Dự bèn lên tiếng :- Muôn tâu có sự biến.- Sự biến gì?- Hai sĩ quan liên lạc theo dõi Khổng Minh đã chết trước cửa lăng…Xem tiếp hồi 11 Quái vật trong lăng Khổng MinhHồi 11 Quái vật trong lăng Khổng MinhTấn Võ Đế nghe Đỗ Dự tâu liền đưa mắt nhìn vào sân lăng thấy hai xác chếtnằm sấp dưới đất được lật ngửa lên, mắt mở trừng trừng lưỡi le dài ra miệngứa máu. Cả hai xác đều còn đeo gươm.- Bàn tay ma quỷ nào đã giết hai sĩ quan liên lạc của trẫm vậy?- Muôn tâu bệ hạ, cả hai đều chết rất khó hiểu. Nhưng theo thần thì kẻ giết haisĩ quan này là người trần mắt thịt hơn là ma quỷ. Cả hai đều bị thương ở tayvà hai đầu gối. Nhìn vết thương hạ thần thấy cả hai đều trúng độc chết…- Hai sĩ quan này đã theo Khổng Minh, như vậy cái chết này liên quan tớiKhổng Minh. Rõ ràng là Khổng Minh ẩn trong lăng và bọn sát nhân cũng ở đóluôn, phá lăng là tìm ra thủ phạm. Khanh mau ra lệnh vây chặt lăng và gomcủi đốt cho ta.Đỗ Dự cúi đầu vâng lệnh. Nhưng quân lính vừa chạy vào nhà mồ thì tất cả đềubật ngửa ra chết.Tấn Võ Đế vô cùng kinh ngạc thấy năm người lính Ngự lâm vừa chạy vào sânnhà mồ đều lăn đùng ra miệng trào máu chết tươi. Tấn Võ Đế quá sợ vội ralệnh ngưng kiếm củi hỏa thiêu nhà mồ và thiết triều khẩn cấp. Tấn Võ Đế hỏiGia Sủng, Hoa Hi cách đối phó. Hai người đều nói vấn đề nhà mồ chỉ có QuảnBật thông thạo xin hỏi Quản Bật, nhưng tìm Quản Bật chẳng thấy đâu cả. Cóngười nói sau khi năm người lính Ngự lâm quân chết thấy Quản Bật đi về phíalăng Khổng Minh rồi mất tích luôn. Tấn Võ Đế mất Quản Bật thì tức lắm.- Hãy đưa ta vô lăng, có hay không có Quản Bật cũng chẳng sao. Đỗ Dự ngườinghi Quản Bật có lý lắm.Đỗ Dự đành hộ tống Tấn Võ Đế xuống hầm dưới lăng. Xuống hầm mồ vua hỏicó ai thấy Quản Bật đến đây không. Mọi người nói Quản Bật đến đây nhưng rồikêu đau bụng bỏ đi. Tấn Võ Đế không nói gì ra hiệu cho Ngự lâm quân dìu lênbệ đá. Lên bệ đá Tấn Võ Đế nhìn vào ngọn đèn, đầu óc mông lung như ngườibệnh tâm thần đưa hai tay kéo cái đèn xuống. Tấn Võ Đế dùng hết sức mạnhđã kéo được cái đèn từ từ rớt xuống. Cục chì giữ cho cái đèn thăng bằng đậpvào nóc hầm nghe cái bốp tự nhiên nghe ồ ồ dưới đáy hầm và chiếc quan tàitưởng dính liền với bệ đá bỗng xoay ngang.- Cứu giá mau, coi chừng Hoàng thượng bị hất xuống đất.Đỗ Dự hô lính Ngự lâm quân khom lưng làm cái bàn bằng lưng người đỡ TấnVõ Đế nhờ vậy Tấn Võ Đế bị quan tài hất xuống dưới bàn bằng lưng người đỡkhông sao, nhưng chiếc đèn thì tuột khỏi tay vua tung những ngọn bấc đangcháy xuống vách lăng.Tấn Võ Đế vừa hoàng hồn đã định leo lên bệ đá xem nơi chiếc quan tài vừa hémở có gì bí mật, thì bỗng Gia Sủng hét lớn :- Coi chừng quái vật xuất hiện kìa.Tấn Võ Đế bèn lùi lại bên Đỗ Dự, Hoa Di và Gia Sủng ngước mắt quan sát bệđá. Thấy trên đó đầu một quái vật to bằng cái thúng miệng rộng đến mép tai,răng nanh lòi ra hai bên mép, mắt lồi và sáng rực, quái vật há hốc miệng đỏlòm.Ghê nhất là hai lỗ mũi quái vật như hai cái hang chuột và nó thở ra hơi thở đensì.- Coi chừng hơi độc từ lỗ mũi vật. Mọi người bịt mặt lại ngay. Ngự lâm hãy mởcuộc tấn công quái vật ngay lập tức.Tấn Võ Đế ra lệnh mà tiếng nói run run chứng tỏ đang sợ hãi dữ lắm. Lính Ngựlâm quân với gươm lên giáo dài kéo tới bao kín bệ đá và tiếng leng keng inh ỏi.Âm thanh sắt thép làm mọi người nhức óc, người bị ảnh hưởng nặng nhất làTấn Võ Đế.Tấn Võ Đế bịt tai ôm đầu và ngồi bệt xuống đất rên rỉ kêu thét như chính ôngđang bị đâm chém vậy.Bỗng nhiên tiếng va chạm của sắt thép không còn nữa, mọi ngưòi mở mắt rakhông thấy quái vật đâu chỉ thấy đám Ngự lâm quân tấn công quái vật ngã laliệt dưới đất, gươm giáo gậy ngổn ngang. Ánh đuốc vụt tắt ngấm. Trên bệ đámột thứ ánh sáng màu xanh mờ ảo chiếu lên trần hầm.Tấn Võ Đế đã đứng lên, bên cạnh là Đỗ Dự, Gia Sủng, Hoa Hi tất cả há hốcmiệng nhìn bệ đá vì thấy trên đó thay vì quái vật là một người mặt đồ trắng bịtkhăn xanh tay cầm quạt lông phe phẩy.- Khổng Minh lại xuất hiện…Tấn Võ Đế hoảng hốt kêu lên.Bỗng người trắng nhỏ nhẹ nói :- Đúng ta đây. Cái gàn bướng của ngươi đã gây nên bao nhiêu thê thảm chongười khác. Chắc ngươi nhìn thấy cả rồi chứ. Ngươi sẽ bị lãnh những điều taihọa ghê gớm nếu ngươi còn bước lên đây. Đó là lời cảnh cáo cuối cùng của ta,ngươi nghe rõ chứ.Đỗ Dự nghe Khổng Minh nói thì cầm gươm phóng ngay lên bệ đá và quát lớn :- Người không được phạm thượng chạm tới danh dự vua ta. Ta quyết sống máivới người, dù người là ai cũng mặc.Gươm của Đỗ Dự như chém vào không khí và Đỗ Dự hụt đà ngã chúi nhũitrong khi bóng trắng tung mình vọt về một góc lăng nhanh như chớp.Đỗ Dự kẻ rất hiếu thắng cùng giỏi khinh công liền vọt theo bóng trắng liền.Nhưng Đỗ Dự nhanh bao nhiêu cũng không làm sao đuổi kịp được bóng trắng.Bóng trắng như giỡn với Đỗ Dự rồi cuối cùng nói :- Tên ở đợ kia, ngươi chớ có hồ đồ, chết không kịp ngáp đó. Thầy trò ngươikhôn hồn cút ngay khỏi đây… Nếu bướng bỉnh hậu quả sẽ khôn lường đó.Đỗ Dự đang tức tối ra lệnh binh lính quay chặt bóng trắng và phải giết đượcbóng trắng bằng bất cứ giá nào.Đám lính ngự lâm mặt dầu rất sợ Khổng Minh nhưng phải tuân lệnh Đỗ Dự hòreo kéo tới vây chặt bệ đá.Sau khi Ngự lâm quân vây chặt Đỗ Dự và một tùy tướng phi lưng lên bệ đá.Thật kỳ lạ bống trắng bỗng biến mất và từ dưới bệ đá khói phun lên như núilửa.Đám lính Ngự lâm quân mặc dầu đã bịt mặt nhưng kéo tới lớp nào là lăn rachết lớp đó. Đỗ Dự và tùy tướng đảo mắt không thấy bóng trắng đâu bỗngnghe phía chân thang có tiếng la :- Khổng Minh đây rồi.- Gia Cát Lượng đây rồi.- Mau tóm cổ y cho trẫm.- Khổng Minh lên miệng lăng rồi.Đỗ Dự ra lệnh mọi người lên khỏi hầm và dìu luôn Tấn Võ Đế lên theo luôn.- Muôn tâu hầm sắp bị nhiễm độc, xin thỉnh Hoàng thượng lên khỏi hầm mau.Khổng Minh đã ở trên mặt đất rồi.Sau khi ra khỏi hầm về tới lều, trời đã hừng đông nhưng Tấn Võ Đế vẫn còncay cú lắm gọi Đỗ Dự tới phán rằng.- Khổng Minh cũng là người trần mắt thịt thôi, phải tìm ra ngay hang ổ y đểtrẫm trị tội.- Muôn tâu, thần theo dõi vụ này kỹ lắm, thần không tin Khổng Minh tái sinhhay còn sống. Thần nghĩ có kẻ đội lốt Khổng Minh.- Hay thần bốc Quản Bật muốn giễu chúng ta chăng. Nhưng y làm sao khinhcông lại cao như vậy được. Trẫm cũng hơi ngờ Quản Bật, khanh điều tra QuảnBật cho trẫm ngay lập tức.Đỗ Dự được lệnh vua rất phấn khởi. Ra khỏi lều Đỗ Dự gặp Gia Sủng bèn nóicho Gia Sủng nghe quyết định của vua. Gia Sủng hứa giúp đỡ Đỗ Dự một taytrong việc điều tra Quản Bật.Hai người đến lều Quản Bật thấy Bật đang ôm bụng nhăn nhó có vẻ đau đớnlắm nhưng thấy Đỗ Dự và Gia Sủng tới cũng ngồi dậy chào hỏi.- Lão không hiểu tại sao tình thần tự nhiên rã rượi và cứ đau bụng hoài. Nênkhông đi theo vua với quý vị thám hiểm lăng mộ được, không biết cuộc thámhiểm vừa rồi có chuyện gì lạ không?Gia Sủng trả lời Quản Bật là Khổng Minh lại xuất hiện cùng với quái vật vàquân lính chết vì thuốc độc.- Khổng Minh xuất hiện thật à?- Theo thần bốc thì Khổng Minh này là thật hay giả. Theo tôi có kẻ giả KhổngMinh để ghẹo chúng ta.Nghe Đỗ Dự nói, Quản Bật cắn môi làm vẻ suy nghĩ.- Việc này còn phải suy nghĩ mới có thể nói dứt khoát được. Tiện đây xin nhớtướng quân tâu với Thánh thượng dùm cho kẻ hèn này về quê dưỡng bệnh ítlâu. Kẻ hèn này bị đau thần kinh dữ lắm, nếu xúc động quá có thể vong mạng.Mong tướng quan giúp cho kẻ hèn này.Đỗ Dự không nói gì tay sờ đốc kiếm mắt gườm gườm nhìn Quản Bật và từ từtiến lại gần Quản Bật.Xem tiếp hồi 12 Những tiên tri khủng khiếp của Khổng MinhHồi 12 Những tiên tri khủng khiếp của Khổng MinhĐỗ Dự giận Quản Bật ghê lắm định dùng gươm uy hiếp bắt Quản Bật nhưng lạidằn lại được nói với Quản Bật.- Chúng tôi đến đây để tìm hiểu xem bệnh tình của Thần bốc và theo lệnhThánh thượng kêu Thần bốc tới chầu nhưng Thần bốc ngọa bịnh thì thôi chẳngsao.- Hay để tôi chẩn mạch bốc thuốc cho Thần bốc.Nói dứt lời Gia Sủng giả là tiếng đến gần Quản Bật.- Xin đa tạ. Tôi vốn nhiều bệnh, nào đau óc nào nhức xương, nào tê thấp, nàođau bao tử, toàn bệnh kinh niên cả. Có một đạo sĩ cho tôi linh đơn uống đãdứt, nhưng nay vì xuống hầm lăng bệnh tái phát mà thuốc lại hết. Và bây giờtự nhiên tôi rất sợ người khác đụng vào da thịt tôi. Chỉ còn cách tôi về núi tìmđạo sĩ thỉnh linh đơn, không thì e nguy tới tính mạng.- Nếu vậy Thần bốc cứ nằm nghỉ chúng tôi về tâu với Hoàng thượng sẽ cho biếtkết quả. Tốt hơn hết Thần bốc đi chầu Thánh thượng liền như vậy sẽ đẹp lòngThánh thượng hơn.Quản Bật nghe Gia Sủng nói thì thoái thác :- Xin nhờ ngài tâu với Thánh thượng giùm bệnh tình tôi nguy kịch lắm khôngthể tới chầu Thánh thượng được. Xin người miễn chấp cho.Gia Sủng và Đỗ Dự nhìn nhau lắc đầu bỏ đi vì cả hai trong lòng càng nghi ngờQuản Bật dữ hơn nữa. Hai người mới đi được mấy bước thì gặp Khiết Đan đitới. Cả hai vội thi lễ hỏi Khiết Đan đi đâu. Khiết Đan nói vừa ở chùa ra vấn anvua, nhà vua nhờ đến thăm Quản Bật.Đỗ Dự và Gia Sủng liền chào Khiết Đna rồi đi vì nghĩ rằng Khiết Đan gặp QuảnBật về tâu vua, vua sẽ tin hơn.Khiết Đan vừa nói Quản Bật đã láo liêng đứng dậy hỏi liền :- Bạch hòa thượng, có phải đức vua nhờ ngài đến đây không vậy.- Thần bốc giỏi thật đức vua nhờ tôi đến thăm ngài- Xin hòa thượng về tâu với đức vua giùm tôi là tôi cần về núi gấp để thỉnh linhđơn nếu chậm e nguy đến tính mạng.- Được bần tăng sẽ tâu với vua y như lời yêu cầu của Thần bốc.Khi Khiết Đan ra đi, Quản Bật chạy theo vái dài và nói :- Xin đa tạ hòa thượng đã ra ơn cứu tử một sanh mạng.Khiết Đan vừa đi, vừa suy nghĩ, ông thầy bói này nào phải là tay vừa, chắc ôngbiết trước nhiều chuyện ghê gớm, ông muốn tránh nên không nói với vua.Đang đi Khiết Đan giật mình vì có hai người chặn đường là Gia Sủng và Đỗ Dự.- Bạch hòa thượng tình hình Quản Bật ra sao.- Thần bốc muốn về núi chữa bệnh gấp.- Bạch hào thượng chắc ngài rõ lai lịch của thần bốc Quản Bật chứ.- Bần tăng biết sơ sơ, Quản Bật là cháu sáu đời của Quản Lộ ở Bình Nguyên.Xưa Quản Lộ là thần bốc của Tào Tháo rất được Tào Tháo tính nhiệm, nhưngtới đời cháu thì chẳng ai hành nghề bói toán nữa, cha Quản Bật là Quản Mậuthì hoàn toàn không biết gì bói toán hết. Bỗng một đêm cha Quản đến phòngvợ gặp một ông lão tiên phong đạo cốt đứng ở cửa phòng vỗ vào vai Quản Mậuvà gật đầu sáu lần rồi rút trâm gài tóc vẽ lên cửa một cây mai sáu ngọn đủ cảgốc rễ, xong ông chỉ vào rễ cây rồi chỉ vào ngọn cây thứ năm, và chỉ vào QuảnMậu ngụ nói Quản Mậu là chắt năm đời của ông. Sau rốt ông lấy tay đưa quahình cây mai, cây mai biến mất. Tiếp theo ông vẽ cây mai khác y cây mai trướcnhững cây mai này mọc ngược lại ngọn thứ năm mọc ngược xuống ngụ ý ôngtổ đầu thai trở lại và đầu thai vào chắt thứ sáu, xong ông lao chạy vào buồngđến bên giường vợ Quản Mậu: sợ có chuyện sằng bậy, Quản Mậu chạy theonắm lại, nào ngờ chụp phải chân vợ. Vợ tưởng chồng khùng giằng co và cãi vãom sòm. Từ đêm đó vợ Quản Mậu mang thai rồi sanh Quản Bật. Ra đời Bật tỏra một đức trẻ cực kỳ thông minh. Năm tuổi đã đọc hiểu kinh dịch. Một bữatheo cha lên núi Quản Chấn Linh xem chùa Thần Quang, trời tối đọc bia khôngđược Bật chỉ rờ chữ trên bia mà về viết lại đầy đủ bài văn bia không sai vàthiếu một chữ nào. Ai cũng coi Bật là thánh sống, đêm đêm Bật nhìn trời xemthiên văn nhìn vị trí các vì sao ghi vào sổ. Quản Bật giỏi thiên văn thạo địa lývà đọc làu làu các thứ sách nhâm cầm đôn toán. Bật nổi tiếng là thần bốctrong thiên hạ…Khiết Đan hòa thượng vừa kể dứt lời thì Gia Sủng lên tiếng liền.- Bật giỏi như vậy hèn chi y bỏ chúng ta. Chắc chắn y biết rõ là ở với vua tôi tasẽ mang họa…- Bạch hòa thượng tôi nghi Khổng Minh không còn và Bật đóng vai Khổng Minhhù “dọa” vua tôi chúng tôi. Mấy trăm năm rồi sức mấy mà Khổng Minh cònsống… Tôi nghi Quản Bật lắm, hòa thượng ơi.- “Tôi e tướng quân lầm. Quản Bật đâu biết võ, biết phi thân, biết khinh công.Vấn đề Khổng Minh sống chết bần tăng không có ý kiến. Bần tăng nghĩ, muốnkhỏi tai họa thì đức vua và quý vị trở lại kinh thành là mọi việc êm liền chứ cógì đâu. Sở dĩ có chuyện là vì quý vị “quậy” mồ Khổng Minh…Phái đoàn còn ở đây là còn gặp nguy hiểm. Khổng Minh tiên liệu tất cả rồi.Cái gì không biết chứ cẩm nang sấm truyền và những gì Khổng Minh ghi đều làđúng hết.Bần tăng biết cháu bốn đời của Gia Cát Lượng là Gia Cát Quý nghèo lắm, chachết đào cẩm nang lên, cẩm nang nói phải mang bản cẩm nang lên trao quanhuyện. Quý nghèo mà quá, quần áo rách rưới cầm cẩm nang lên xin gặp, quânlính không cho vào, mà còn đuổi đi. Quý tức quá ngồi sụp giữa huyện đườngphóng uế lính bắt trói trình quan, quan huyện đang ngồi bên án thư làm việcnghe báo cáo giận quá bỏ án thư đi ra xem mặt tên ngang ngược. Vừa lúc đóxà nhà đổ xuống sập án thư, và đè gẫy chân viên thư ký ngồi đó. Huyện quanChiêm Thiềm Ký nhìn lại chỗ mình ngồi hú vía luôn, vì còn ngồi lại chắc chếtquá.Huyện quan xem cẩm nang thấy có hàng chữ“Ta cứu ngươi khỏi ách xa rơi.Người giúp ta cứu cháu bốn đời”Viên huyện quan hỏi ai biết ta bị nạn sai người đến cứu. Gia Cát Quý cho biếtđây là cẩm nang của tổ tiên mở ra chỉ thấy bảo phải đưa lên quan huyện thìđưa lên chứ có biết trong cẩm nang viết gì đâu.- “Chú mày họ gì?”- “Họ Gia cát, tổ là Gia Cát Lượng”.Quan huyện nghe tới Gia Cát Lượng thì vội vàng cung kính.- “Khổng Minh Gia Cát Lượng quả là tiên thánh thật. Không có người hôm nayta vong mạng rồi. Ơn này ta phải trả xứng đáng”.Khổng Minh là như vậy đó quý vị hãy liệu… Chuyện nhà chuyện nước chuyệngì ông cũng giỏi cả…”Khiết Đan hòa thượng kể chuyện rồi kết luận làm cho Đỗ Dự bật bội.- Vậy hòa thượng tin những chuyện trong lăng là phép thần thông của Khổng