Bí mật tình yêu phố Angel phần 2
“Bé Tuệ yên tâm, tôi ko sao mà! Tôi hứa sau này đi đâu cũng xin phép bé trước,thẻ ngân hàng sẽ để cho bé giữ, về nhà trước khi bé cần,ko nhìn ngắm bất kì người con gái nào khác ngoài bé ra.”
“Ai…ai thèm quản lí cậu?” Nghe Kim Nguyệt Dạ nói thế,mặt Tô Hựu Tuệ bỗng đỏ bừng lên như trái anh đào,”Kim Nguyệt Dạ! Tôi ko…ko phải là…của cậu… Ưm! Tóm lại tôi ko muốn nói chuyện với cậu nữa…”
“A! Bé Hựu Tuệ! Đèn xanh rồi! Chúng ta đi thôi!” Lúc này Tô Hựu Tuệ đã bị chọc giận tới mức đầu xì khói, nhưng Kim Nguyệt Dạ làm bộ như ko nghe thấy gì. Anh chàng đột nhiên nắm chặt lấy tay Hựu Tuệ,ko để Hựu Tuệ kịp nói thêm câu gì đã dẫn cô chạy vút sang bên kia đường.
“Kim Nguyệt Dạ,ai cho phép cậu cầm tay tôi? Mau buông ra,tôi tự đi được.”Thấy tay mình bị một bàn tay hơi lành lạnh nắm chặt lấy,cả người Tô Hựu Tuệ lâng lâng như say rượu,tâm hồn bay tận đẩu đâu,ngay cả đi cũng ko vững nữa.
Kim Nguyệt Dạ chẳng nói chẳng rằng,càng ra sức nắm chặt lấy,lôi Hựu Tuệ đi xềnh xệch,lao ngang qua những người xung quanh.
Đang chạy băng băng về phía trước,đột nhiên Dạ bỗng đứng khựng rồi quay đầu lại,nở một nụ cười ấm áp như nắng xuân với Tô Hựu Tuệ đang nghệt mặt ở phía sau.
Tô Hựu Tuệ nhìn trân trân Kim Nguyệt Dạ,đầu óc trống rỗng như bị thôi miên. Đột nhiên, cô như sực tỉnh,quay vội đầu đi, mím chặt miệng lại, mặc kệ Kim Nguyệt Dạ đang cười hí hửng.
Hai má Tô Hựu Tuệ hồng hồng ,giống như bị nhuốm đỏ dưới nắng chiều. Chỉ vài giây sau,ráng đỏ ấy đã lan khắp khuôn mặt cô.
” Ôi! Thế thì Dạ sau này cũng trở thành thiếu gia nhà giàu đúng ko Vũ?” Thấy Lý Triết Vũ vừa dứt lời,Bạch Tô Cơ khoái trá tay nắm chặt lại,mắt sáng quắc như thiên thạch phát sáng,”Sao Hựu Tuệ lại tốt số thế ko biết! Hic hic,tôi phát ghen với bà ấy mất.”
“Tô Cơ, bà việc gì phải tị với Tuệ? Lần trước bà nói là có 1 anh chàng… Ư ư ư!…”
Tô Cơ nhanh tay bịt miệng Khâu Hiễu Ảnh lại,rồi trừng mắt cảnh cáo. Sau đó,Tô Cơ khịt khịt mũi như chó cảnh sát,nhìn Lăng Thần Huyền 1 lượt từ đầu tới chân.
“Mà quên béng mất,vụ cạnh tranh giữa cậu và Kim Nguyệt Dạ tới đâu rồi?”
Câu hỏi thẳng thắn của Bạch Tô Cơ khiến mọi người im lặng như tượng gỗ. Lý Triết Vũ ko lên tiếng,khẽ nhếch miệng hớp 1 ngụm cà phê,lát sau mới thủng thẳng đáp:
“Mặc dù…kết qủa cuộc đấu rất quan trọng,nhưng tôi vẫn hi vọng,mỗi người đều có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.”
“Ôi, đúng thật là… Lý Triết Vũ à,bây giờ đứa con trai tốt bụng như cậu đã tuyệt chủng gần hết rồi.” Tô Cơ tiếc nuối nhìn Lý Triết Vũ,sau đó ngao ngán thở dài,”Nếu tôi là Tô Hựu Tuệ,phải lựa chọn giữa cậu và Kim Nguyệt Dạ, chắc tôi cũng đắn đo chẳng biết chọn ai.”
“Chằn lửa đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa đi.” Lăng Thần Huyền vắt một chân lên chân kia,uể oải ngồi tựa lưng vào sô pha,” Nếu Vũ với Dạ mà mê tít cô thì có mà heo biết trèo cây mất.”
“Lăng! Thần! Huyền!” “Trái mìn” Bạch Tô Cơ bị Lăng Thần Huyền châm ngòi,liền trợn hỏa mắt như sắp đốt Lăng Thần Huyền cháy xém đến nơi,bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành nắm đấm,kêu răng rắc.
“Đồ tồi,cậu dám coi thường tôi. Bạch Tô Cơ này ít nhiều cũng là một trong Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức,đi đến đâu trai đổ rào rào đến đó.”
“Ừm…” Thấy Tô Cơ đang phồng mang trợn má,Khâu Hiểu Ảnh ngồi bên cạnh ăn kem,bèn gật đầu đồng tình,”Tiểu Huyền
Huyền ơi,Tô Cơ nói đúng đấy. Lần trước Hiểu Ảnh gặp một anh chàng đi cùng với Tô Cơ,đẹp trai ngang ngửa Vũ và Dạ đấy.”
“Hả?Một anh chàng?” Lời nói của Khâu Hiểu Ảnh như chiếc kim châm vào mông Lăng Thần Huyền. Huyền bật dậy như lò xo khỏi ghế sô pha,mắt nhìn chòng chọc Tô Cơ,”Cô…cô đi cùng…với đứa nào…?”
“Liên quan gì tới cậu?”Bạch Tô Cơ vênh váo hất cằm lên,ko thèm quay đầu nhìn mà chỉ trả lời chậm rãi.
“Đương nhiên là có liên quan chứ. Tôi…tôi là anh họ đấy.”
“Tôi…không…thừa…nhận!”
“Ơ…Bạch Tô Cơ,cô dám…”
Leng keng! Leng keng! Leng keng…
Tiếng chuông gió lại ngân lên,tiệm cà phê vang lên những âm thanh xáo trộn đầy phấn khích,ngắt trận khẩu chiến giữa Lăng Thần Huyền và Bạch Tô Cơ.
Mọi người tò mò đưa mắt nhìn về phía cửa tiệm,chỉ thấy chàng trai đội mũ lưỡi trai đang kéo tay một cô gái mặt đỏ như trái dâu tây. Họ đứng ở cửa tiệm nhìn ngó xung quanh.
“Á! Hựu Tuệ! Dạ! Chúng tôi ở đây nè!” Mắt Khâu Hiểu Ảnh bỗng sáng như sao,giơ cao cái thìa trong tay vừa khua vừa la lên ỏm tỏi.
“Hiểu Ảnh? Cả Tô Cơ nữa!”
Tô Hựu Tuệ đang đứng thộn ra trước cửa bỗmg như 1 cái bóng đèn được đấu điện. “Bốp” một cái, cô hất tay Kim Nguyệt Dạ ra, quên khuấy cả hình tượng thục nữ ngày thường,co giò bỏ chạy. Trong chớp mắt, Hựu Tuệ lao về chỗ Khâu Hiểu Ảnh và Bạch Tô Cơ đang ngồi. Ba cô bạn ôm chặt lấy nhau,hét lên sung sướng như lũ trẻ đùa giỡn.
“Oái… Sao mà nặng tay thế?…” Kim Nguyệt Dạ nhìn mu bàn tay bị Tô Hựu Tuệ đập mạnh đế
đến nỗi đỏ ửng cả lên,ấm ức vung vung tay. Khi Dạ vừa ngước đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt nhiệt tình hồn hậu của Lăng Thần Huyền và nụ cười dịu dàng của Lý Triết Vũ. Đột nhiên anh chàng nhoẻn miệng cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Kim Nguyệt Dạ huơ huơ tay chào 2 người anh em chí cốt,rồi lao nhanh về phía đó,sau đó “phanh”gấp ngay trước bàn. Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương lâu ngày mới gặp lại. Họ đập tay vào nhau vang lên tiếng chan chát. Cái này phải gọi là” tiếng vang hội ngộ”.
“Oa… Nhìn tuyệt qúa đi! Họ là ai vậy nhỉ? Trông ai nấy đều nổi bật.”
” Cậu ko biết hả? Ba người bên phải là ba sinh viên nổi tiếng của Đại học Tinh Hoa: Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ và cả Tô Hựu Tuệ nữa. Ba người bọn họ hả…phức tạp lắm! Còn ba người kia thì tớ không biết… Chắc là bạn của tụi họ… Trông ai cũng nổi trội ghê.”
“Hai cô gái ngồi bên trái xinh ghê cơ. Ko hề kém cạnh Tô Hựu Tuệ… Anh chàng mặc áo T-shirt màu đen trông ngầu ghê.”
…
Mặt trời lên cao treo lủng lẳng trên bầu trời ko một gợn mây,tỏa những tia nắng nóng bỏng xuống hun đúc mặt đất. Mọi người trong quán cà phê Joma như bị ánh nắng mặt trời đun nóng,sôi lên sùng sục.
Ai nấy đều tập trung ánh mắt về phía nhóm bạn sáu người,có người còn rút điện thoại di động,ấn vội nút chụp hình bọn họ.
“Hiểu Ảnh,bà đã là sinh viên đại học rồi mà còn chưa sữa cái tật ôm cổ người khác đu qua đu lại hả?” Đứng trước bàn cà phê, Tô Hựu Tuệ sờ vào cái cổ bị Khâu Hiểu Ảnh ghì đến đỏ hỏn,nhẹ nhàng cất lời trách móc,nhưng giọng lại chứa đầy niềm vui.
“Hi hi hi! Vì Hiểu Ảnh nhớ Hựu Tuệ qúa mà!” Khâu Hiểu Ảnh cười khì khì, nhìn Tô Hựu Tuệ ngồi bên cạnh Bạch Tô Cơ,rồi lè lưỡi vui vẻ đáp.
“Hựu Tuệ,trông bà ngày càng đằm thắm đấy nha!” Hai tay Bạch Tô Cơ chống cằm,nháy mắt với Tô Hựu Tuệ,” ngày nào bà cũng được hai chàng đẹp trai vây quanh,làm tôi tị chết mất.”
“Tô Cơ ,bà nói nhảm gì vậy?” Mặt Tô Hựu Tuệ đỏ căng lên,nhíu mày trừng mắt với Tô Cơ,” Mà này… Lần trước bà nhắn tin cho tôi,khoe là mới cắt tóc ngắn,làm tôi sợ hết hồn. Nhưng nói thật lòng nhé, đúng là rất hợp với bà đấy.”
” Đương nhiên”. Tô Cơ lấy tay luồn vào mái tóc cắt ngắn rồi hất tung lên với dáng vẻ phá cách. Cô nàng cao hứng ra mặt:” Bây giờ ko chỉ có mấy nghìn người vây quanh tôi nữa đâu,có gì mong bà giúp đỡ thêm cho.”
“Ha ha ha ha ha!”
” Chà… Huyền, Tô Cơ và cả Hiểu Ảnh nữa… Cả ba người thay đổi nhiều thật.” Kim Nguyệt Dạ nhìn ba cô gái đang cười rũ rượi,nhấp một hớp cà phê rồi cười rạng rỡ.
“Còn phải nói!” Lăng Thần Huyền lấy tay vỗ vào ngực mình,đắc ý nổ banh nhà lầu,”Sau khi vào đại học ngày nào tôi cũng luyện bóng rổ đó. Dạ nè,hôm nào tôi với cậu đấu một trận đi! Tôi nhất định sẽ cho cậu thảm hại,hê hê hê!”
” Hơ hơ hơ,ko thành vấn đề! Vẫn như quy định cũ,Vũ làm trọng tài,người thua phải bắt chước cún,sủa gâu gâu nhé!”
“Được,từ hồi cấp 2 đến trung học,tôi phải làm cún đến 6 năm liền rồi. Bây giờ đến lúc cậu phải làm cún chứ!”
“Ha ha ha ha ha!”
Câu nói ngây ngô của Lăng Thần Huyền kiến mọi người cười vỡ bụng.
“Dạ , trông cậu còn đẹp trai hơn trước đấy ! ” Bạch Tô Cơ liếc mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ lượt , sau đó cười ranh mãnh, “Hi hi hi ! Hay là cậu và Vũ làm người mẫu cho tôi , mặc quần áo cho tôi thiết kế rồi tham ra vào show diễn thời trang của trường tôi nhé, đảm bảo cả show diễn sẽ bừng cháy cho xem. “
“Được thôi !” Kim Nguyệt Dạ nháy mắt đồng ý ngay tức khắc , mặt mũi háo hức , ” Có điều tiền thù lao hơi cao đấy … Nể mặt bé Tuệ , tôi giảm giá 20 % .”
“Hừ , đồ hám tiền !” Tô Hựu Tuệ bĩu môi , trừng mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ, ” Nếu cậu thừa thời gian đi show hàng với lũ con gái thì nên bảo ban lại tụi học sinh trường trung học Tinh Hoa thì hơn. Cậu là hướng đạo viên của trường đó có khác , học sinh trường đó đứa nào đứa đấy đều tự cao tự đại giống cậu y lột. Đúng là dột từ nóc nhà dột xuống .”
“Chặc chặc… Nếu là chuyện đó thì tôi cũng bó tay thôi . ” Kim Nguyệt Dạ ấm ức khẽ nhún vai, hai tay đan chéo nhau vắt ra sau đầu, ” Mấy năm gần đây, học sinh trường trung học Tinh Hoa luôn đứng đầu khi công tháp, có cao ngạo chút cũng khó tránh mà . Các em trường Đức Nhã của bé Tuệ phải cố gắng thôi. “
“Ơ hơ hơ hơ , chuyện này thì cậu cứ yên tâm .” Tuy Tô Hựu Tuệ lấy tay che miệng cười, nhưng trên đầu là cả 1 bầu trời xám xịt , sấm sét rền vang , ” Tôi sẽ giúp các em trường Đức Nhã đè bẹp trường cậu cho coi.”
Không muốn không khí ấm áp của buổi họp mặt ảnh hưởng khiến mọi người cụt hứng, Tô Hựu Tuệ hít 1 hơi sâu, biến mọi uất ức trong lòng thành cơn đói , mắt gườm gườm như bó đuốc cháy hừng hực nhìn tên Kim Nguyệt Dạ đang ôm bụng cười nghiêng ngả . Tay Hựu Tuệ với vội lấy cái bánh vừng đặt trước mặt .
Ai ngờ 2 bàn tay khác cũng nhè đúng chiếc bánh vừng hình S2 đó .
Trong nháy mắt , 3 bàn tay như bị đông cứng trong ko gian .
Im lìm … Im lìm…
“Vũ …cậu cũng muốn ăn bánh vừng hả ?” Kim Nguyệt Dạ lăng người đi trong giây lát rồi
ngạc nhiên nhìn Vũ.
“À… tôi muốn lấy cho Hựu Tuệ ăn thôi.” Lý Triết Vũ cuời khoáng đạt với ánh mắt dịu dàng , ” Cô ấy thích ăn bánh vừng mà…”
“Bé Tuệ … làm thế nào bây giờ? Tôi cũng muốn lấy bánh vừng cho bé ăn để xả giận .” Kim Nguyệt Dạ quay về phía Tô Hựu Tuệ ra vẻ tội nghiệp đáng thương nói thỏ thẻ , nhưng Hựu Tuệ thừa biết với đôi lông mày nhướng cao kia là đôi mắt gian gian như hồ li tinh.
“…” Tô Hựu Tuệ cúi đầu, nhìn bàn tay đang đông cứng trong không gian , ánh mắt chòng chọc như muốn bắn đạn vào bàn tay đó .
Vù vù vù vù !
Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm , Bạch Tô Cơ ngao ngán thở dài .
“Haizz …đúng là bó tay với 3 người oan gia này , vào Đại Học rồi mà chảng thay đổi chút nào. Vẫn gây chuyện như hồi trung học… Có điều…”Nói đến đây, Tô Cơ bỗng ngừng lại, hết nhìn khuôn mặt nhăn nhở của Kim Nguyệt Dạ, lại nhìn khuôn mặt đầy suy tư của Lý Triết Vũ, sau đó cô bỗng đảo mắt nhìn quanh , 2 mắt sáng bừng lên :” Ê! Tôi có ý này hay lắm ! “
Lời của Bạch Tô Cơ giống như 1 viên đá nam châm , tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
“Tô Cơ , bà nghĩ ra cái gì đấy ? Có phải tiếp theo là tiết mục của chúng ta không?” Hiểu Ảnh háo hức chờ đợi , miệng chảy cả nước miếng .
“Đúng thế , tôi nghĩ ra trò này hay lắm . Có điều …hehehe …” Bạch Tô Cơ đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía Tô Hựu Tuệ , Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ , “Trò chơi này là của 3 người bọn họ.”
“Ba người bọn tôi ư?” Lý Triết Vũ nhìn theo ngón tay mà Bạch Tô Cơ chỉ , hơi nhếch mày lên vẻ hoài nghi.
“Đúng thế !” Bạch Tô Cơ gật đầu ,mỉm cười bí hiểm, ” Hi hi hi …Theo tôi được biết, Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ có hẹn đấu PK với nhau vì Hựu Tuệ. Còn Hựu Tuệ và Kim Nguyệt Dạ bây giờ lại là kỳ phùng địch thủ của nhau . Nếu 3 người đã thích ganh đua như thế thì tôi nghĩ, hay là tổ chức PK 3 người đi . Có thể giải quyết dứt điểm 1 lần. “
“Bravo …PK 3 người hả? Nghe có vẻ hay đấy .” Kim Nguyệt Dạ nhướng mày , khẽ huýt sáo đầy ngụ ý , sau đó nhìn chằm chằm Tô Hựu Tuệ .
“Tô Cơ , rốt cuộc bà muốn làm gì?” Tô Hựu Tuệ trừng mắt nhìn lại Kim Nguyệt Dạ , không biết ý của Tô Cơ là gì, sốt ruột nhíu mày hỏi vặn.
“Ý của tôi rất đơn giản.” Bạch Tô Cơ chậm rãi giải thích, “Trước đây nghe mẹ tôi nói , LMTH có 1 hoạt động truyền thống đó là công tháp. Học sinh của trường nào lên được tầng thứ 12 của Tháp Sao trước thì chứng tỏ chất lượng giáo dục của trường đó xuất sắc nhất . Ba người được phân làm hướng đạo viên cho 3 trường trung học , sao chúng ta không đánh cược vào các học sinh mới. Học sinh của trường nào công tháp trước, hướng đạo viên của trường đó sẽ thắng trong PK lần này. Còn về phần thưởng… người chiến thắng có thể yêu cầu 2 người còn lại làm bất cứ việc gì. Chú ý… là bất cứ việc gì nhé! “
” Bạch Tô Cơ, óc cô làm bằng đậu phụ à? Nếu học sinh trường Khâu Lâm thắng thì làm thế nào?” Lăng Thần Huyền bĩu môi chê bai, ném cái nhìn hình lựu đạn cho Tô Cơ.
” Thôi đi, đừng có mà cầm đèn chạy trước ôtô. Tôi đã tính đi tính lại cả rồi.” Tô Cơ cao giọng, ” Nếu trường Khâu Lâm thắng thì coi như cho nhà cái… Tức là tôi thắng. Phần thưởng sẽ là… Lăng Thần Huyền phải làm ôsin sai vặt của tôi.”
“Cô…cô mơ ngủ giữa ban ngày à?”
” Ủa? Tiểu Huyền Huyền ko thích hả?.. Nhưng Hiểu Ảnh thấy vui lắm đó!…” Khâu Hiểu Ảnh cắn móng tay, ngại ngùng hết nhìn Tô Cơ lại nhìn Lăng Thần Huyền.
“Nói cũng phải… Tôi thấy ý này hay đấy!” Kim Nguyệt Dạ chống cằm im lặng, lát sau mới lên tiếng, rồi quay đầu nhìn Lý Triết Vũ, ” Vũ! Cậu thấy sao?”
“Ừm, tôi thấy cũng hay. Lý Triết Vũ mỉm cười, gật gù chắc chắn,” Việc của tôi và Dạ,đúng là cần phải giải quyết cho xong…”
“DẠ! VŨ! Hai cậu điên rồi à? Sao lạ để con nhỏ óc heo đó dắt mũi thế?” Thấy Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ đều hưởng ứng, Lăng Thần Huyền như đỉa phải vôi nhảy dựng lên gào to bất mãn.
” Đúng thế! Tôi cũng ko đồng ý.” Hiếm khi Tô Hựu Tuệ có chung quan điểm với Lăng Thần Huyền, “Tôi thấy trận PK này thật vô nghĩa.”
” Chậc chậc… Bé Tuệ, hay là bé sợ thua tôi và Vũ? Có điều…trận công tháp lần này, khoảng cách thực lực giữa các học sinh cách xa nhau quá.” Kim Nguyệt Dạ ra vẻ ngạc nhiên lắc lắc đầu, rồi cười khiêu khích Tô Hựu Tuệ, ” Học kì vừa rồi, trường trung học Tinh Hoa xuất hiện một nhân tài khiến ai cũng giật mình đó là Giang Sóc Lưu. Tuy cậu nhóc đó mới chỉ là học sinh lớp mười nhưng đã được đề cử ngôi Vương. Đây là điều chưa từng có trong lịch sử LMTH.”
Mặt mũi Tô Hựu Tuệ tối sầm như trời sắp đổ mưa, rướn môi lên, gắng tạo thành 1 nụ cười ngạo nghễ:
“HA HA HA, KIM NGUYỆT DẠ, cậu đừng mừng vội! Chắc cậu còn nhớ ngôi vương công tháp lần trước là của trường Đức Nhã? Trận PK lần này tôi thắng chắc rồi vì năm nay Đức Nhã đã chiêu sinh được một nữ thiên tài. Tôi ko thích tham gia thi đấu vì chẳng muốn bị cuốn vào vụ tranh giành giữa cậu và Vũ, thôi rồi lại tận mắt nhìn thấy cảnh cậu thua thảm hại.”
“Bé Hựu Tuệ!” Kim Nguyệt Dạ v