Cảm nghĩ về người thân (Ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, bạn, thầy, cô giáo…) | Bài văn mẫu 7

Mục lục bài viết

Nội dung bài gồm:

Bài mẫu 1: Cảm nghĩ về người thân – Cảm nhận về mẹ 

Em sẽ nhớ mãi ánh mắt rưng rưng của mẹ khi dõi theo em lên bục nhận giải học sinh giỏi Văn của thành phố năm nay. Mẹ nói mẹ không khóc nhưng đôi mắt mẹ lại đỏ hoe. Em biết mẹ nói dối. Chắc chắn khi ấy mẹ rất vui và hạnh phúc. Vì tất cả những gì mẹ đánh đổi, cho đến giây phút này đều xứng đáng.

Bài làm

Trong cuộc sống mỗi tất cả chúng ta sẽ luôn có những người có ảnh hưởng tác động lớn tới tính cách, cuộc sống mình. Em cũng thế. Người mà em luôn ngưỡng mộ, yêu thương và là thần tượng lớn nhất trong cuộc sống mình chính là mẹ em .Mẹ em là một người phụ nữ tuyệt vời. Mẹ không cao lắm nhưng rất nhanh gọn, tháo vát. Mọi việc làm trong nhà mẹ đều quán xuyến, lo liệu chu đáo. Mẹ không phải là một người phụ nữ có ngoại hình xinh xắn. Nước da của mẹ ngăm ngăm do cháy nắng và những ngày tháng khó khăn vất vả ngoài đồng, dưới cái nắng nóng bức của những ngày hè. Làn da của mẹ cũng chẳng mịn màng, thướt tha mà nó thô ráp, sần sùi. Nhiều lần em cũng vướng mắc nhưng mẹ chẳng khi nào chú ý đến mấy điều ấy. Bởi với mẹ, còn nhiều thứ phải lo, nhiều thứ còn quan trọng hơn cả làn da của mình. Mẹ chỉ mới hơn 40 tuổi nhưng nhìn mẹ chẳng ai bảo mẹ mới 40, vì khuôn mặt mẹ khắc khổ và già cỗi quá. Những nếp nhăn ở trán, ở cằm, ở hai bên khóe mắt mỗi ngày lại hằn sâu hơn. Đâu phải mẹ muốn thế, cũng chỉ vì đời sống đùn đẩy mà thôi. Bố em mất sớm nên mọi gánh nặng trong mái ấm gia đình dều đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Có ai đó đã từng viết những vần thơ về sự hi sinh của mẹ khiến em thực sự xúc động :

“Con lớn lên bên dòng nước suối mơ.

Và lớn lên trên vai đôi gầy của mẹ. ”Gần nhà em không có dòng suối mơ, nhưng lại có tình thương của mẹ như nguồn suối chẩng khi nào cạn. Và quả thực chúng em lớn lên trên đôi vai gầy của mẹ. Em càng lớn, đôi vai của mẹ càng trĩu xuống vì những gánh nặng mới. Đôi mắt mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước chân của chúng em. Đôi mắt đùng đục ấy vẫn sáng lên niềm vui và sự tự hào mỗi lần nhìn thấy chúng em thành công xuất sắc trên con đường của mình. Em sẽ nhớ mãi ánh mắt rưng rưng của mẹ khi dõi theo em lên bục nhận giải học viên giỏi Văn của thành phố năm nay. Mẹ nói mẹ không khóc nhưng đôi mắt mẹ lại đỏ hoe. Em biết mẹ nói dối. Chắc chắn khi ấy mẹ rất vui và niềm hạnh phúc. Vì tổng thể những gì mẹ đánh đổi, cho đến khoảng thời gian ngắn này đều xứng danh. Nhìn những đứa con của mình lớn lên, trở thành người tốt, ngoan ngoãn thì có gì mà người mẹ không đánh đổi được ? Vì chúng em, có khó khăn vất vả hơn nữa, mẹ cũng bằng lòng. Em yêu nhất là đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay của mẹ thô sần với những ngón tay gầy gầy, xương xương. Những cái chai ở lòng bàn tay mẹ cứ dày lên theo năm tháng. Và giờ mỗi khi nhắc tới, mẹ chỉ cười vì chai dày quá rồi, sờ cũng không còn cảm xúc nữa. Da trên bàn tay mẹ nứt nẻ, khô khốc do phải ngâm nước nhiều, thao tác nặng cũng nhiều. Mỗi lần cầm đôi bàn tay mẹ áp lên má, em lại muốn khóc. Em còn nhỏ quá, chỉ hoàn toàn có thể đỡ đần mẹ những việc làm vụn vặt trong nhà chứ chẳng thể cùng mẹ lăn lộn ngoài kia. Một thân một mình mẹ vật lộn với đời sống. Em biết mẹ cũng chịu nhiều uất ức nhưng chưa khi nào mẹ kể về những điều ấy cho bọn em nghe. Câu mà mẹ nói nhiều nhất với chúng em mỗi khi chúng em hỏi là : “ Các con chỉ cần lo học thôi, những chuyện khác không cần những con lo. Để cho mẹ ! ”Em nghe mọi người trong nhà kể, trước đây mẹ cũng là một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, được nuôi dạy rất tử tế. Nhưng mẹ gặp và yêu bố, bất chấp sự phản đối của mái ấm gia đình, mẹ và bố vẫn lấy nhau. Chẳng may bố mất sớm, mẹ vẫn một mình nuôi chúng em, chẩng hề kêu ca, than vãn. Mẹ là một người phụ nữ can đảm và mạnh mẽ, tảo tần và giàu đức hi sinh. Mẹ luôn dạy chúng em từ những thứ nhỏ nhất : cách đi đứng, siêu thị nhà hàng, nói năng. Có lẽ giờ đây chúng em sẽ trách mẹ nghiêm khắc quá nhưng sau này chắc như đinh em sẽ phải cảm ơn mẹ vì sự nghiêm khắc ấy .Em yêu mẹ rất nhiều. Em và lũ em của mình sẽ bảo ban nhau học thật tốt để mẹ không phải lo ngại nhiều hơn nữa. Vì mẹ cũng đã căng thẳng mệt mỏi lắm rồi. Cố lên mẹ nhé, chúng con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ !

Bài mẫu 2: Bài mẫu cảm nghĩ về người thân – Cảm nhận về mẹ

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… 

Bài làm

” Đêm nay con ngủ giấc trònMẹ là ngọn gió của con suốt đời. “Trong cuộc sống này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc sống này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai chuẩn bị sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ .Với tôi cũng vậy, mẹ là người chăm sóc đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt lộng lẫy … mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi mưu trí, nhanh gọn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người chỉ huy, ai cũng nghĩ mẹ là người lãnh đạm, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm xúc lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm xúc như chưa khi nào tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua toàn bộ những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi tiếp đón tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên .Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm nom con. Chưa khi nào tôi tự đặt câu hỏi : Tại sao mẹ gật đầu quyết tử vô điều kiện kèm theo vì con ? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần … Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to : ” Sao mẹ quá đáng thế ! Đây là bí hiểm của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa ! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ .Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm xúc thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một quốc tế không có mẹ, không phải học tập, sẽ rất niềm hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận ? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương ? …Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi từ từ. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm cúng, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong đợi cái cảm xúc ấy, cảm xúc ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong tích tắc dịu dàng êm ả ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm xúc đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng chừng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc nhỏ bé của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi ? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ niềm hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn .Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ tiên phong. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói : ” Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí hiểm của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con. ” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói : ” Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, toàn bộ tại con mà thôi “. Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi ! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với việc làm mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm tầm trung thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đảm nhiệm từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau thao tác toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa … việc nào cũng chịu khó hết. Mẹ đã cho tôi tổng thể nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói khi nào. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm và mạnh mẽ để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng : Mẹ ơi, giờ đây con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không khi nào phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về san sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng êm ả. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị … là toàn bộ của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật niềm hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho mái ấm gia đình .Mẹ ơi, mẹ quyết tử cho con nhiều đến thế mà chưa khi nào mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao quý nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng chuẩn bị che chở cho con bất kỳ khi nào. Ôi mẹ yêu của con ! Giá như con đủ can đảm và mạnh mẽ để nói lên ba tiếng : ” Con yêu mẹ ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng mãnh, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc sống của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm nom con, an ủi con, bảo ban con và để con được chăm sóc đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời .Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng :” Con dù lớn vẫn là con mẹ .Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con ‘ ‘

Bài mẫu 3: Bài văn mẫu cảm nghĩ về người thân – Cảm nhận về ông

Năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết.

Bài làm

Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ông đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn vất vả và thêm vào đó là một kĩ năng và những phẩm chất tuyệt vời .Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn vất vả, nguy hiểm, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì hoàn toàn có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói :“ Mồ côi cha ăn cơm với cáMồ côi má lót lá mà nằm ”Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học viên xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn ác để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng : đó là căn bệnh suyễn. Và chắc như đinh rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến thời điểm ngày hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, hoàn toàn có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất … Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị hoài nghi, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, thao tác cho quốc gia và đã chứng minh và khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông lúc bấy giờ không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn hữu cháu khoe rằng : “ Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học ”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “ một nhà khoa học ” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi : “ Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không ? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này ”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “ Lê Đình Phi ” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và niềm hạnh phúc biết bao ! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc sống .Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những rất lâu rồi ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu truyện thật mê hoặc. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi lúc khó chịu la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tổng thể nỗi buồn .Nhưng nay ! Cháu đã mất ông rồi ! Hụt hẫng làm thế nào, đau đớn làm thế nào ! Cháu không còn chỗ dựa niềm tin vững chãi nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự ? Buồn quá ! Biết làm thế nào đây .Ông ơi ! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông ? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông ! Yêu ông nhiều lắm !

Bài mẫu 4: Nêu cảm nghĩ về người thân – Cảm nhận về cha

Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.

Bài làm

Trong đời sống niềm tin phong phú và đa dạng chủng loại của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca : Công cha như núi Thái Sơn, .., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm …Người cha đóng vai trò trụ cột trong mái ấm gia đình, là chỗ dựa đáng đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cháu … thường là do người cha quyết định hành động. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, hầu hết là tùy thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ êm ả dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu phương pháp biểu lộ tình thương mến có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong ước nuôi dạy con cháu trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói : Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản khó khăn vất vả nhọc nhằn, lo ngại cho những con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm tay nghề sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để những con học được những bài học kinh nghiệm thiết thực khi bước vào đời. Thật niềm hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ ! Có biết bao người cha đồng ý thiệt thòi về mình, dành tổng thể thuận tiện cho con cháu. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như : quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô … không từ nan bất kỳ chuyện gì, miễn là lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Tỉnh Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp điện cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu ĐH Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào : – Nhà bác nghèo lắm ! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho những con thì cho chúng cái chữ, cái nghề !Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí thông thường, quanh năm thao tác với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, can đảm và mạnh mẽ nhưng ấm cúng lạ lùng. Có thể nói rằng trong mái ấm gia đình em, cha làm nhiều nhất và tận hưởng tối thiểu ; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày .Đức tính điển hình nổi bật của cha em là siêng năng chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy việc làm tiếp tục bộn bề, cha vẫn cố dành thời hạn chăm sóc săn sóc đến việc học tập của những con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi những con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo : – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ .Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa lòng, cha bình tĩnh nghiên cứu và phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cháu lấy cha mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ. cam nghi ve nguoi cha emChúng em yêu kính cha, cố gắng nỗ lực chăm học, chăm làm để cha mẹ vui mừng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu đơn cử và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những tâm lý tốt đẹp về cha mẹ : Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con … Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê nhà !

Bài mẫu 5: Văn mẫu cảm nghĩ về người thân – Cảm nhận về người bạn

Rất khó để có được một tình bạn nhưng một tình bạn đẹp sẽ khiến cuộc sống của ta thi vị hơn rất nhiều. Thật  bình yên khi gặp khó khăn mà luôn có người sẵn sàng đưa tay giúp đỡ hay khi có tâm sự có người yên lặng ngồi bên lắng nghe. Cũng thật hạnh phúc khi có tin tưởng chia sẻ với ta những điều giản dị.

Bài làm

Con người, đặt bản thân là TT, luôn có rất nhiều mối quan hệ xoay quanh. Có những người, những mỗi quan hệ chỉ thoáng qua nhưng cũng có những người hay những mối quan hệ bằng một cách nào đó luôn gắn bó với ta, đi theo ta trong suốt cuộc sống. Tình bạn là một mối quan hệ như vậy .

Trong cuộc đời mình, ai cũng có ít nhất là một vài người bạn. Tình bạn không đến từ một người, nó là sự sẻ chia, thông cảm, là sự thấu hiểu về nhau giữa hai người. Một tình bạn đẹp phải xuất phát từ sự chân thành, trong sáng, vô tư  và tin tưởng. Những điều này tưởng như đơn giản nhưng đó lại là điều kiện tiên quyết để khởi đầu một tình bạn đẹp. Con người luôn sợ cô đơn, luôn muốn có người đáng tin tưởng để có thể sẻ chia, tâm sự nhưng cũng luôn dè chừng, cảnh giác với những người muốn chạm vào cảm xúc của họ. Cũng phải thôi, thật tồi tệ nếu một người bạn coi là bạn, lắng nghe những điều họ sẻ chia biết đâu sau đó lại đem những câu chuyện của bạn ra làm trò đùa. Tình bạn cũng không thể bền vững nếu không trong sáng, có mục đích hay để lợi dụng lẫn nhau. Chúng ta không thể gọi một người là bạn mà luôn phải đề phòng họ.

Để hai người khác nhau trở thành bạn của nhau cần rất lớn sự đồng cảm. Bởi mỗi người sẽ có một tính cách khác nhau. Dẫu hoàn toàn có thể có nét tương đương nhưng điểm khác nhau sẽ vẫn rất lớn. Sự đồng cảm so với nhau không thuận tiện có được, nó cần phải có thời hạn để vun đắp, có khó khăn vất vả hoạn nạn để thử thách và trưởng thành. Phải có sự sẻ chia, thông cảm và trợ giúp lẫn nhau giữa hai người bạn mới hoàn toàn có thể khiến họ hiểu nhau hơn. Mặt khác, con người không tuyệt vời và hoàn hảo nhất, luôn có những thói quen xấu bên cạnh những cái tốt. Muốn tình bạn được bền vững, ta không được bao che dung túng trước những thói quen xấu này .Rất khó để có được một tình bạn nhưng một tình bạn đẹp sẽ khiến đời sống của ta thi vị hơn rất nhiều. Thật bình yên khi gặp khó khăn vất vả mà luôn có người sẵn sàng chuẩn bị đưa tay trợ giúp hay khi có tâm sự có người yên lặng ngồi bên lắng nghe. Cũng thật niềm hạnh phúc khi có tin cậy san sẻ với ta những điều đơn giản và giản dị. Và thật ấm cúng khi có người luôn nhớ những thói quen li ti của ta để khi ta đi đâu, làm gì họ sẽ lại chăm sóc, nhắc nhở. Nếu tìm được một người bạn như thế bạn sẽ cảm thấy niềm hạnh phúc và rất đầy đủ vì bạn sẽ không phải lo âu hay đương đầu với những nỗi đơn độc hay sợ hãi trước đời sống tẻ nhạt .Tình bạn là một món quà thiêng liêng và cao quý mà tất cả chúng ta cần trân trọng. Phải có tình bạn thì đời sống của tất cả chúng ta mới thật sự có ý nghĩa. Coi trọng tình bạn, nó sẽ đơm hoa kết trái và nảy nở mãi mãi không tàn lụi, là một vi thuốc ý thức giúp ta luôn vững vàng trong đời sống hay khi đương đầu với khó khăn vất vả thử thách .

Source: https://mix166.vn
Category: Gia Đình

Xổ số miền Bắc