Chuyện về chuyến xe buýt 375 đi đến “cõi âm” ở Bắc Kinh: Sau hơn 20 năm không ai trả lời được hôm đó đã xảy ra chuyện gì
Mục lục bài viết
Trong hơn 2 thập kỷ qua, câu chuyện bí ẩn trên chuyến xe buýt 375 ở Bắc Kinh có nhiều phiên bản khác nhau. Nhưng kết quả sau cùng là chiếc xe buýt gặp tai nạn và những người trên xe đều tử vong một cách bí ẩn.
Trong hơn 2 thập kỷ qua, câu chuyện bí ẩn trên chuyến xe buýt 375 ở Bắc Kinh có nhiều phiên bản khác nhau. Nhưng kết quả sau cùng là chiếc xe buýt gặp tai nạn và những người trên xe đều tử vong một cách bí ẩn.
Câu chuyện về chiếc xe buýt 375 ở Bắc Kinh đã được truyền đến nhiều người trong ít nhất 15 năm. Vào thời điểm đó, các tờ báo ở Bắc Kinh cũng đã từng đăng tải về câu chuyện bí ẩn này và làm rung động toàn bộ giới y học và ngành cảnh sát. Cho đến nay, những bí ẩn về đêm hôm đó vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng.
Xe buýt Bắc Kinh 375 là chuyến xe sẽ di chuyển từ Tây Trực Môn đến vành đai thứ 5 ở vùng ngoại ô phía Bắc. Đây là điểm không xa thành phố, vì vậy xe buýt 375 vẫn được coi là xe buýt nội thành.
Tuyến xe buýt 375 không có nhiều khách, đặc biệt là vào buổi tối ở ngay trạm Đại học Thanh Hoa. Vào 10 giờ tối vào một ngày mùa đông năm 1995, xe buýt 375 dừng ở trạm Đại học Thể thao Bắc Kinh. Lúc này, hành khách đã xuống xe hết, chỉ còn lại nữ tài xế và nữ nhân viên soát vẻ.
Năm 1993, Bắc Kinh bắt đầu hạn chế dần việc thu vé trên xe buýt, nhưng trên xe buýt 375 thì vẫn còn người soát vé. Do sự thay đổi của hệ thống vận tải, những người soát vé ngày trước dần thất nghiệp và chuyển sang lái xe. Nữ tài xế lái xe buýt 375 vốn là nhân viên soát vé ngày trước.
Tại trạm Đại học Thể thao, có 2 người lên xe, một người đàn ông lớn tuổi và một cô gái trẻ. Cô gái họ Hồng, 25 tuổi, là sinh viên của trường Đại học Thể thao, vì đang chuẩn bị cho giải thi đấu nên cô phải ở lại trường tập luyện muộn. Sau khi bước lên xe, cô Hồng ngồi ngay ghế hàng đầu, tiếp theo là một ông lão đi khập khiễng bước theo sau.
Cô Hồng nhận ra ông lão, ông là người gác cổng ở trường Đại học. Dáng người của ông khá thấp bé, ông từng tham gia vào chiến tranh thời Thanh triều, là một chiến binh anh dũng và giành được nhiều huy chương. Trong một trận chiến, ông đã bị thương nặng nên tay bị đứt, chân cũng không được lành lặn.
Là một người lính danh dự, ông trở về Bắc Kinh và được nhận làm bảo vệ tại trường Đại học Thể thao. Vì bị khuyết tật nên ông không thể làm công việc khác ngoài việc này. Ông là người rất tốt bụng, được kính trọng ở trường và thường nhiệt tình giúp đỡ các sinh viên khác. Nhờ những thành tích như thế, nên vừa gặp ông là cô Hồng nhận ra ngay.
Toàn bộ khách trên xe chỉ có 2 người, cộng thêm nữ tài xế và nữ nhân viên soát vé, tổng cộng là 4 người. Nhà cô Hồng ở ngoại ô nên phải ngồi 6,7 trạm mới đến. Đang đi nửa đường, đột nhiên có 3 người đàn ông lên xe, tất cả họ đều đeo mặt nạ, mặc quân phục, kỳ lạ thay khi họ bước lên đều không nghe tiếng động gì. Điều đáng nói, trên xe còn rất nhiều chỗ trống nhưng 3 người đàn ông kia không ngồi, họ chỉ đứng. Cô Hồng nhìn họ một lúc rồi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghi ngờ gì. Họ thầm nghĩ, thời đại này, người gì mà chẳng có.
Vài phút sau, ông lão bảo vệ đột ngột tiến về phía cô Hồng và ngồi kế cô. Lúc này, cô Hồng lại thắc mắc lần nữa, tại sao có nhiều chỗ để di chuyển như thế mà ông lại ngồi kế cô làm gì? Một lúc sau, ông lão bất ngờ đánh vào lưng cô một cái. Cô Hồng giật mình, vẻ mặt không khỏi ngỡ ngàng trước hành động kỳ lạ của ông lão.
Cô nhìn ông, nhưng ông lại tỏ ra phấn khích, còn nháy mắt với cô. Cô Hồng hơi sợ, cho rằng ông lão đã uống say và có hành động giống như quấy rối nhưng vẫn ngồi im lặng vì không tin một chiến binh anh hùng lại có hành động như thế. Một lúc sau, ông lại vỗ nhẹ lưng cô một lần nữa.
Lần này, cô Hồng đứng lên quát thẳng: “Ông làm gì thế, ông đang quấy rối cháu đấy à?”. Ông lão đứng lên và cãi nhau với cô Hồng: “Ai làm gì cô nào, có thể nói chuyện đàng hoàng không? Tôi cần tìm ai đó để phán xét việc này”. Nữ nhân viên soát vé nói vào: “Thôi nào, mỗi người nói ít một câu được không, ông lão này có tuổi rồi, trông ông không giống kẻ quấy rối như cô nghĩ, chỉ là hiểu lầm thôi”.
Không biết trong đầu nghĩ gì, lúc này ông lão tiếp tục chộp lấy túi của cô Hồng, đòi phải tìm lại công lý cho mình. Sau đó, ông hét lên rằng mình cần xuống xe, phải xuống xe ngay lập tức. Lúc này, nữ tài xế không còn cách nào khác buộc phải dừng xe để ông lão tàn tật và cô Hồng bước xuống xe giải quyết vấn đề.
Ngay khi cả hai bước xuống, xe buýt 375 nhanh chóng rời đi, ông lão đã đột nhiên thay đổi khuôn mặt và nói với cô Hồng rằng: “Cô gái, tôi thật sự muốn xin lỗi nữ tài xế và cô soát vé. Nhưng tôi không thể giúp họ được, tôi không thể cứu được nhiều người, tôi chỉ có thể cứu cô mà thôi”.
Cô Hồng như đứng hình, hỏi lại ông lão: “Ông ơi ông nói gì thế ạ, chuyện gì đang xảy ra thế ạ”. Ông lão trả lời: “Cô không để ý sao. Ba người lên xe không có chân, họ đang lơ lửng trên không trung đấy. Tôi nghĩ họ không phải là người. Tôi đã từng nghe về câu chuyện này khi còn trẻ, nhưng không ngờ tôi lại chứng kiến vào ngày hôm nay. Tôi không dám nói cho mọi người cùng biết, tôi chỉ có thể giả vờ cãi nhau với cô rồi kéo cô xuống. Đối với nữ tài xế và cô soát vé, tôi không giúp được”.
Ngày hôm sau, cảnh sát Bắc Kinh thông báo xe buýt 375 được tìm thấy bị lật đổ bên vệ đường và bị thiêu rụi chỉ còn vỏ rỗng, nơi xảy ra tai nạn cách Bắc Kinh 100km. Nữ tài xế và nhân viên soát vé cùng một người vô danh đã tử vong trong tình trạng thi thể bị thối rữa nghiêm trọng.
Sau đó, báo chí Bắc Kinh bắt đầu đưa tin về sự việc bí ẩn này. Tuy nhiên, câu chuyện bí ẩn trên chiếc xe buýt cũng tồn tại nhiều điểm đáng nghi ngờ. Nhiều chuyên gia phân tích cho rằng, xe buýt không thể chạy 100km sau khi chạy suốt một ngày. Hơn nữa, cảnh sát phát hiện bên trong bình xăng không phải là xăng mà là máu tươi.
Ngoài ra, càng khó hiểu hơn khi những thi thể được tìm thấy thối rữa trong thời gian quá ngắn. Điều này vô cùng vô lý. Sau tất cả, đó cũng chỉ là lời truyền miệng của nhiều người. Đến ngày nay, câu chuyện bí ẩn trên xe buýt vào mùa đông năm đó vẫn còn là một ẩn số chưa ai giải đáp được.
Theo Helino