Trang thơ Tết Dương lịch
ĐẶNG BÁ TIẾN
Nét xuân Tây Nguyên
Đã chia tay với cơn mưa muộn
gió không nhà mặc sức ruổi rong
sóng dã quỳ dâng vàng khắp lối
nắng mật phong tình những cánh ong
buôn gọi buôn náo nức vào mùa
cúng thần cây đa tạ thần bến nước
chiêng dìu chiêng lên chín tầng mây biếc
mời Giàng về vui hội nhân gian
lúa, cà phê đã êm giấc trên sàn
ngô đã nằm đầy gian ba gian bảy
thì ay-ray cứ thỏa lòng luyến láy
thì tay ấp tay người mà mê đắm nhịp xoang
hương đất trời từ ché túc ché tang
bỏ bùa gái trai nhìn nhau như dính
áo thổ cẩm đuôi công dài xúng xính
bên gốc kơ kia em kéo vạt để anh nằm
vui hết mặt trời vui hết mặt trăng
vui cạn nhịp xoang vui khàn giọng hát
vui quá… nên anh về bước lạc
bởi đuôi mắt ai dắt lối hồn mình!
———
QUÀNG THỊ DIÊN
Tung còn
Còn duyên tung trái còn duyên
Phải duyên thì bắt, chưa duyên thì đừng
Còn anh bay giữa lưng chừng…
Còn anh rơi xuống ngập ngừng
Dang tay em đón tưng bừng má son
Nhận còn thề nước hẹn non
Đôi dây vấn vít, xuân còn mùa xuân.
———-
VŨ THIÊN KIỀU
Chờ anh
Thao trường có nắng không anh
Để em nghiêng gió dệt mành chở che
Đường quê xuôi những hàng me
Mà sao nhớ cứ bên hè gọi nhau
Xuân về trầu đẹp têm cau
Thư giùm em chuyển sắc màu thời gian
Muốn leo mướp phải bắc giàn
Em yêu bộ đội ai can được lòng
Sông bày chợ Tết giữa dòng
Hai năm rèn luyện thành trong vút đời
Đêm hành quân gió chợt rơi
Là em nhớ… khẽ nhắn lời thương yêu
Đồng xanh rức tiếng sáo diều
Xoay tròn chế độ… anh khiêu vũ ngày
Dẫu cho mưa tạt nắng dày
Em xin giữ trọn tình này… chờ anh!
NGUYỄN KHẮC THẮNG
Mưa xuân
Giữa khuya lắc rắc giọt xuân
Hoa mai rụng cánh tần ngần bước em
Chồi non mầm nhú đang nhen
Giấc đêm dìu dịu bồng lên với người
Trời đêm lạnh giá sương rơi
Vùng cao tuyết phủ đầy vơi nỗi đời
Ngày mang gió nắng ra phơi
Thênh thang mắt phố chơi vơi Sài Gòn
Ngắm em chân thật mơ son
Trong tà áo mỏng mắt mòn dấu xuân
Nhẹ nâng từng điệu nhón chân
Mà ta thao thức bâng khuâng nỗi niềm
Mưa rơi nhẹ bẫng thâu đêm
Nỉ non dế hót bên thềm cỏ hoàng
Ba lô trĩu nặng đa mang
Gió mưa giông bão hành trang lên đường…
————
TRẦN THỊ HỒNG XUÂN
Lời hẹn mùa xuân
Anh hẹn em tháng Giêng về trẩy hội
Nghe hát giao duyên lúng liếng ba tầm
Người ở lại đừng về-em giận
Chân bước qua cầu vương chiếc áo tứ thân
Lời nói dối mẹ cha ngàn đời còn đó
Bởi tháng Giêng về chẳng lỗi hẹn hội Lim
Bao thương nhớ gửi vào câu hát
Vì nợ duyên anh phải đi tìm
Đừng trách cuộc đời ngang trái với em
Em về phương Nam, anh về phương Bắc
Để những tháng năm mây trôi bèo dạt
Lỡ duyên rồi biết kẻ đón người đưa!
Tháng Giêng về hội đã vào chưa?
Mưa bụi rây rây cây đâm chồi nảy lộc
Anh đi tìm em rối bời câu hát
Cô Quan họ nào cũng lúng liếng rất duyên
Anh ăn miếng trầu cánh phượng em têm
Có vị trầu cay, vôi nồng, cau chát
Có hiện hữu tình yêu lứa đôi trong từng câu hát
Như cầu vồng bảy sắc mùa xuân.
NGUYỄN VĂN DŨNG
Mai con về
Mai con về thăm lại quê hương
Nơi có dòng sông Mã
Nghe Nguyệt Viên nghiêng giấc ngang sông
Dập dìu con thuyền biển cả
Con đi ra từ làng
Một ngọn cỏ cũng dậy mùi quê hương đâu đó
Này là hòn Trống Mái
Kia Độc Cước là đền
Con không biết cây me mọc tự bao giờ
Bao sần sùi, chai sạn
Hai đầu buộc võng đu đưa
Quả và lá chằng chịt vết nám
Mai con về thăm mế
Chiếc lá cuối thu
Ngửa bàn tay ấm áp cứng sần
Xoa dịu vết thương thành thị
Mai con về thăm mế
Mùa xuân nở giữa đồng lau.
———–
BÙI THỊ BÍCH HIỀN
Chiều tất niên
Gió nâng vạt khói bay cao
Tưởng ngàn hoa trắng nở vào chiều quê
Đào phai cởi yếm bên hè
Bánh chưng vờ ngủ nằm nghe xuân nồng
Bố còn phân xử chưa xong
Rọi vai rủ khéo cỗ lòng đọ tươi
Giò hoa mặc áo dong cười
Mắt than hồng rực nước sôi khóc òa
Thềm hiên cưới một chậu hoa
Cúc xinh vàng mượt như là nắng non
Bưởi đào khoe má căng tròn
Quất đu trĩu trịt lộc non xanh rờn
Bấc trèo lên lận mái rơm
Trượt chân ngã xuống nước thơm trong nồi
Mùi già đun tối Ba mươi
Nghinh tân tống cựu bao đời vẫn quen
Xóm giềng đây đó lên đèn
Trầm nhang tỏa ngát bên thềm bà châm
Tất niên đầy ắp một mâm
Chắp tay ông khấn cầu năm an hòa.
———–
Minh họa: ANH KHOA