Tài trợ chương trình Chuyến xe nhân ái – Kỳ 5

Giống như hầu hết những địa phương khác của huyện Bình Tân, thời gian qua, xã Tân Hưng đã chuyển đổi phần lớn diện tích đất lúa sang trồng khoai lang, bước đầu góp phần tích cực vào mục tiêu phát triển kinh tế – xã hội của một xã vùng sâu, nơi mà số hộ nghèo vẫn còn chiếm một tỷ lệ khá cao. Thế nhưng, do biến động của thị trường nên khoai lang không còn giữ được mức giá ổn định khiến nhiều hộ dân vẫn chưa thể thoát nghèo, nhất là những người dân sống bằng nghề làm thuê làm mướn, quanh năm nhờ vào những vụ mùa khoai… Khó nghèo, bệnh tật, rồi nợ nần mãi là niềm trăn trở với những hộ nghèo dưới những mái nhà còn trống trước, hở sau… 

Đã 15 tuổi đầu nhưng căn bệnh thần kinh khiến em Nguyễn Linh Điền ngây ngô như một đứa trẻ lên 3. Không nhận ra người thân trong gia đình, hành vi không tự chủ, từng miếng ăn, giấc ngủ của em phải cần đến mẹ cha đỡ đần, chăm nom. Trong ngôi nhà nhỏ của mái ấm gia đình, Điền là nỗi lo lớn nhất so với vợ chồng của anh Nguyễn Văn Bích .
Thương em bệnh tật, mẹ cha dầu dãi nắng mưa, người con trai lớn của anh chị đã nghỉ học để đi làm xa và trong ngôi nhà quạnh quẽ, những tấm giấy khen từ sự chăm ngoan của cô con gái út – Nguyễn Thị Mỹ Á – có lẽ rằng là niềm an ủi lớn để giúp anh chị vượt lên những khó khăn vất vả .

Dẫu thương con hết mực, nhưng anh Nguyễn Văn Bích vẫn không biết làm gì hơn khi sức khỏe đã suy giảm sau lần mổ thận cách đây vài tháng. Từ một trụ cột gia đình, anh giờ chỉ có thể làm được những việc giản đơn, trong khi lòng của người cha ngày thêm chất chồng những suy tư về tương lai của các con, về gánh nặng trên vai người vợ hiền đêm ngày tần tảo… 

Cứ mỗi mùa khoai đến, vợ anh – chị Nguyễn Thị Mảnh – tiếp tục vắng nhà để đi cắt dây khoai hay lặt khoai vào những ngày thu hoạch. Lặng lẽ trên những cách đồng không kể trời mưa hay nắng, chị để lại sau sống lưng những nhọc nhằn, cố nén những âu lo để chắt chiu từng đồng tiền công lao động. Đó không chỉ là nguồn sống của mái ấm gia đình, mà còn là tấm lòng của một người vợ, người mẹ đang gắng sức mình vun đắp cho tổ ấm thân thương, dẫu qua bao mưa nắng thời hạn mái nhà này đã dột xiêu rách nát … .

Quanh năm ròng rã, ông Hồ Văn Tư cứ quẩn quanh với những công việc làm thuê, làm mướn. Tất bật khuya sớm trên những cánh đồng, dường như ông quên rằng mình sắp bước sang tuổi 60 – cái tuổi đã không còn nhiều sức khoẻ cho những việc làm thuê nặng nhọc. Dẫu cho bệnh tật và thời gian có bào mòn sức lực, nhưng làm sao ông có thể ngơi nghỉ khi mà vợ đang từng ngày chịu đựng sự hành hạ của căn bệnh ung thư và đứa con trai thứ 4 bị thiểu năng từ lúc mới chào đời… 

Vội vã trở về sau mỗi chuyến làm xa, việc làm tiên phong mà ông làm là thay phiên săn sóc cho bà để đứa con trai 13 tuổi kịp giờ đến lớp. Từ ngày phát bệnh đến nay, vợ ông – bà Mạc Thị Kim Dung – đã không còn năng lực lao động, ngày ngày mỏi mòn trong đau nhức, âu lo. Không có đất canh tác, mái ấm gia đình đã chạy vạy khắp nơi hết 30 triệu đồng để trong bước đầu chữa trị, nhưng số tiền ấy có thấm vào đâu khi bệnh của bà cần được điều trị vĩnh viễn …

Hết ở bên bà, ông lại quay sang lo lắng cho đứa con trai Hồ Văn Hậu bị thiểu năng bẩm sinh. Mỗi khi không có người bên cạnh, em thường bỏ đi lang thang hoặc la hét một mình. Hai người con lớn đã lập gia đình, một mình ông vừa là cha, vừa là mẹ để cáng đáng gần như tất cả những việc trong ngoài. Và những lúc ở bên con, lòng ông ngậm ngùi xót xa khi nghĩ về ngày mai, về căn nhà rách tươm mà cả một đời ông vẫn chưa tự tay cất lại cho lành lặn. 

Bệnh tật đã khiến kinh tế tài chính mái ấm gia đình của chị Nguyễn Thị Vân ngày càng sa sút. Đất đai đã lần lượt bán đi, con gái lớn phải nghỉ học để đi làm công, bao nhiêu dự tính, tham vọng của mái ấm gia đình phải đành gác lại. Mỗi ngày, chị Vân phải đối lập với rất nhiều khó khăn vất vả trong hoạt động và sinh hoạt khi vết thương từ ca phẫu thuật ruột cách đây không lâu vẫn còn tiếp tục hành hạ. Dù không hề đi làm, không hề tự tay săn sóc mái ấm gia đình, nhưng bên chị vẫn còn đó sự sẻ chia từ chồng và nguồn động viên, an ủi từ con. Đối với chị, niềm niềm hạnh phúc lớn nhất là đứa con gái út đang học lớp 7 – Nguyễn Thị Đầy – đã được mổ tim, em đã khởi đầu trở lại mái trường và đỡ đần cho cha mẹ những việc gì hoàn toàn có thể .
Có ai biết, đằng sau niềm niềm hạnh phúc của chị Vân và con chính là sự hi sinh thầm lặng của anh Nguyễn Văn Phân – chồng chị. Không còn đất đai, anh phải cố nén những cơn đau từ căn bệnh tim đã lâu để đi đào đất, làm cỏ, vác khoai … Hết mùa vụ anh lại đi giăng lưới, thả câu kiếm sống. Nếu không có nghị lực và nguồn vui sống từ vợ con có lẽ rằng anh đã không thể nào vượt qua những biến cố đã xảy ra trong đời. Giờ đây, ngày ngày lênh đênh trên sông nước, trong anh không chỉ có những cơn đau từ một trái tim bệnh tật mà còn đó bao bộn bề của nỗi lo cơm áo và số nợ 20 triệu đồng không biết đến khi nào trả được. Và với anh, một mái nhà lành lặn để vợ con sống những tháng ngày bình yên vẫn là một ước mong bao năm qua anh vẫn chưa thể nào chạm tới …
Chuyến xe nhân ái tìm về xã Tân Hưng để mong ước rằng, niềm vui không chỉ về trên những ngôi nhà tường thơm mùi sơn mới mà còn len lỏi dưới những mái mái ấm gia đình nghèo, đẩy lùi bao chật vật khó khăn vất vả để thắp lên những niềm tin yêu và kỳ vọng mới …

Source: https://mix166.vn
Category: Nhân Ái

Xổ số miền Bắc