Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng – Trường THPT Thành Phố Sóc Trăng
Tham khảo những bài văn mẫu kể lại một việc mà em đã làm khiến bố mẹ vui lòng dưới đây nắm được cách làm và hoàn thành bài tập này một cách hoàn chỉnh nhất.
Đề bài: Kể lại một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Bạn đang xem : Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
* * * * * * *
Mục lục bài viết
Hướng dẫn làm bài kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
1. Phân tích đề
– Yêu cầu đề bài : kể cụ thể về một việc làm tốt mà em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
– Phương pháp làm bài : tự sự ( tích hợp biểu cảm )
2. Các ý chínhcần triển khai
1. Giới thiệu về thực trạng diễn ra vấn đề
2. Kể cụ thể về diễn biến của việc tốt mà em đã làm
3. Niềm vui của bố mẹ khi biết việc tốt mà em đã làm, tâm trạng của em sau vấn đề đó
3. Lập dàn ý
Dàn ý 1 :
I. Mở bài: Giới thiệu thời gian, không gian bắt đầu câu chuyện.
- Mẹ đi vắng, giao việc nhà.
- Bạn đến rủ đi chơi.
II. Thân bài:
a. Tâm trạng của em trước lời mời mọc
- Vui mừng, háo hức muốn đi ngay với bạn vì đây là cuộc đi chơi rất lí thú, có nhiều bạn tham gia.
- Lo lắng vì công việc nhà làm chưa xong, đồ đạc còn bề bộn.
- Đắn đo cân nhắc có nên đi hay không? Vì nếu đi việc nhà còn lại mẹ sẽ về làm (mẹ đã cực nhọc, lại mệt mỏi làm kiếm tiền nuôi em).
- Không đi chơi thì bỏ lỡ cơ hội vui chơi thỏa thích cùng bạn bè (miêu tả cảnh vui chơi).
- Quyết định ở nhà dọn dẹp nhà cửa, trả lời với bạn là không đi.
- Nhìn bạn giận dỗi ra về mà lòng tiếc rẻ nhưng quyết định vẫn không đi.
b. Tâm trạng sau khi làm xong việc làm
- Nhà cửa sạch sẽ, tươm tất.
- Nhìn ngôi nhà gọn gàng, ngăn nắp, lòng vui sướng, phấn khởi.
- Sung sướng vì mình đã chiến thắng bản thân.
- Cha mẹ rất tự hào về em.
III. Kết bài: Nêu suy nghĩ và cảm nghĩ của bản thân.
Dàn ý 2 :
I. Mở bài: Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra sự việc
Hôm qua em vừa làm được một việc tốt đó là giúp một bà cụ qua đường. khi về kể cho ba mẹ nghe thì ba mẹ rất vui và khen e ngoan. Việc làm này cũng khiến em thấy vui và rất tự hào .
II. Thân bài:
1. Hoàn cảnh xảy ra việc:
– Vì tối hôm trước em ngủ muộn vì phải thức khuya học bài nên sáng em dậy muộn và đi học muộn
– Trên đường đi học, em nhìn thấy mà bà lão già khom khom chuẩn bị sẵn sàng qua đường
– Chắc vì bà già nên khi qua đường bà còn rut rè và sợ hãi
– Tôi đồng ý đi học trễ để giúp bà cụ qua đường
2. Diễn biến sự việc:
– Tôi chạy đến hỏi bà cần tôi giúp sức không ?
– Bà lão vấn đáp tôi một cách chậm rãi rằng “ bà muốn qua đường nhưng xe đông quá nên bà sợ ”
– Tôi ý kiến đề nghị giúp bà qua đường
– Thoạt đầu bà còn đắn đo tâm lý, nhưng nhìn tôi hồi lâu rồi bà đồng ý chấp thuận
– Tôi cầm tay bà dẫn bà qua đường ; tay bà run run nhưng ấm cúng vô cùng
– Trong lúc qua đường hai bà cháu trò chuyện hỏi thăm về nhau
– Tôi tới trường thì đã vào giờ học, tôi phải chịu phạt vì đi học trễ
– Tối về tôi vui tươi kể cho ba mẹ nghe
– Ba mẹ khen tôi ngoan, biết trợ giúp người khác .
III. Kết bài: Nêu cảm nghĩ về việc làm của mình
– Tôi tự hào về việc làm của tôi
– Tôi sẽ nỗ lực để làm nhiều việc khác để ba mẹ vui lòng hơn nữa
4. Sơ đồ tư duy
Tham khảo thêm: Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân
Trên đây là một dàn ý mẫu kể về việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng mà chúng tôi muốn chia sẻ đến các em. Các em có thể dựa vào dàn ý này để triển khai ý và viết cho mình một bài văn hòan chỉnh. Hoặc có thể dựa vào đây để lập cho mình những dàn ý với những việc làm và nội dung khác theo ý muốn của mình nhé. Để có thêm nhiều nội dung hơn bổ sung cho bài viết của mình, các em có thể tham khảo qua top 3 bài văn mẫu mà THPT Sóc Trăng sưu tầm dưới đây nhé.
— — —
Văn mẫu tìm hiểu thêm kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Bài văn mẫu 1
Biết giữ lời hứa quét dọn nhà cho bố mẹ
Có một lần, tôi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được tốt trong lòng thấy vui lắm, vì lúc ấy tôi mới học lớp bốn thôi .
Hôm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trải khắp khoảng trống chiếu lên những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lộng lẫy như những viên pha lê. Một ngày được nghỉ ngơi thư giãn giải trí sau một tuần học tập và thao tác khó khăn vất vả của mọi người. “ Một ngày rảnh rỗi mà không đi chơi thì thật là tiêu tốn lãng phí thời hạn ” chỉ nghĩ thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng khách vừa hát “ Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay nghênh đón … là … la … lá … lá … la .. ” thì thấy ba mẹ lăng xăng làm chuyện gì đó, tôi tò mò hỏi “ Ba mẹ đang làm gì vậy ạ ? ” “ À ! Ba mẹ sẵn sàng chuẩn bị đi thăm bạn cũ, đã lâu rồi không còn gặp con à ” ba tôi đáp. Mẹ nói với thêm vào “ Hôm nay con trông nhà và giúp ba mẹ thao tác nhà nhé ! Chiều ba mẹ về có quà cho con ”. Nghe mẹ nói xong tôi cảm thấy cụt hứng, những dự tính được đi chơi tan biến, chưa thao tác gì mà cảm thấy căng thẳng mệt mỏi. Trước giờ tôi có động tay, động chân vào mấy việc này đâu, có thời hạn rảnh là đi chơi với đám bạn nên stress là phải rồi .
Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn tôi chạy ùa vào “ Linh ơi ! Đi thôi ! ”, một đứa trong bọn la lên, tôi kinh ngạc hỏi “ Đi đâu ? ” “ Mày không nhớ ngày hôm nay là ngày gì à ? ” Ngân hỏi lại, nó nhìn cái mặt ngơ ngác của tôi và nói tiếp “ Hôm nay là ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy ” Tôi chợt nhớ ra và nói “ Chút xíu nữa là quên mất, cảm ơn những bạn nha ”. Tôi mời những bạn vào nhà và nói “ Chờ tao một chút ít, đi thay quần áo ”. Bước vào trong nhìn thấy nhà còn bộn bề, dơ bẩn tôi chợt nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng “ Chết rồi nhà cửa như thế này làm thế nào mà đi được, với lại buổi tiệc cũng sắp mở màn rồi ”. Tôi đắn đo xem xét có nên đi hay không, nếu đi thì tổng thể việc nhà mẹ giao mình không làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ phải bắt tay vào quét dọn thì càng vất vã. Còn nếu tôi không đi sinh nhật thì Minh Thư sẽ giận và không chơi với tôi nữa, sinh nhật nó bốn năm mới tổ chức triển khai một lần vì nó sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm thế nào đây … ? Một đứa ham chơi như tôi đây mà bỏ lỡ một cuộc vui như vầy thì thật là đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định hành động ở nhà quét dọn nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn là tôi không đi được và gửi lời xin lỗi đến Minh Thư. Có thể nó giận và không chơi với tôi thì cũng một thời hạn ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ là như vậy .
Tôi bắt tay vào việc làm. Bắt đầu là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay ngắn, quét dọn phòng thật sạch, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp đến phòng khách phải quét bụi trên tủ, bàn rửa bộ ấm chén uống trà của ba và lau sạch nền gạch. Bước xuống nhà bếp thấy chén đũa ăn sáng còn bộn bề trên bàn, một thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên nhà bếp còn bộn bề xoong nồi, tôi hít một hơi dài và bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa thao tác này nhưng vừa làm vừa nhớ lại lời mẹ dạy, miệng ngân nga câu hát mà việc làm đã xong khi nào không hay. Lần tiên phong trong đời tôi thấy mồ hôi của mình chảy như suối vậy, cảm xúc stress xen lẫn niềm vui. Thành quả lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỉ lại ba mẹ, nhiều lúc ba mẹ nói lắm mới giúp, giờ đây thao tác một cách tự giác và hoàn thành xong rất tốt việc làm được giao, trong lòng thấy vui sướng làm thế nào ! Hạnh phúc biết bao ! Thật sung sướng khi mình đã thắng lợi bản thân để vượt lên chính mình .
Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen “ Con gái của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều ” tôi bẽn lẽn “ Dạ con đã lớn rồi phải không mẹ ”. Mẹ nói “ Con mẹ đã lớn rồi, quà của con đây này ” vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh Tặng Kèm cho tôi “ Cảm ơn ba mẹ, con thích lắm ”. Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi vì thành quả lao động của một ngày “ thao tác ” .
Sau ngày hôm đó tôi tâm lý nhiều về bản thân “ Mình hoàn toàn có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ thao tác nhỏ tùy theo sức của mình ”. Hoàn thành một việc tốt làm cho ba mẹ thỏa mãn nhu cầu và mình cũng cảm thấy niềm hạnh phúc nhân lên gấp bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng nỗ lực giúp sức ba mẹ bớt cực nhọc sau những ngày thao tác khó khăn vất vả. Hôm nay tôi san sẻ cho những bạn một mốc son trong đời và là một kỷ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi .
Có thể bạn chăm sóc : Nghị luận xã hội về bản lĩnh sống
Bài văn mẫu 2
Việc khiến bố mẹ vui lòng : Giúp đỡ cụ bà hỏi đường
Con đường về nhà ngày hôm nay sao mà dài thế ! Dài hơn rất nhiều so với niềm vui mừng phấn khởi của em. Em đạp xe về nhà, vội vã hơn thường lệ, để chỉ mong được khoe với mẹ về việc làm hữu dụng của mình trong buổi sáng ngày hôm nay .
Sáng nay trời chuyển sang thu, tiết trời hơi lạnh. Em đạp xe tới trường mà miệng không ngớt xuýt xoa vì những cơn gió heo may và những giọt mưa lất phất gọi cái rét đầu mùa. Hình như người ta cảm thấy lạnh hơn lúc đầu mưa thì phải. Đang mải mê với những câu hát vu vơ, em bỗng giật mình : Sao mới sáng sớm mà đã có một cụ già trông tội nghiệp thế kia. Em quyết định hành động dừng xe dù rất vội vì có vẻ như như cụ già đang rất lạnh và lại bị lạc đường thì phải. Vừa xuống xe em liền hỏi :
– Cháu chào cụ ạ ! Hình như cụ đang muốn hỏi đường có phải không ?
Cụ già ngẩng mặt lên. Bây giờ em mới quan sát kỹ : cụ già chừng 75 tuổi, khuôn mặt nhăn nhúm lộ rõ một cuộc sống khó khăn vất vả phong sương. Cụ mặc chiếc áo nâu đã cũ và khá mỏng dính. Em đoán chắc nó không đủ che ấm cho cụ lúc này .
– Cụ mới ở quê ra. Nhà con trai cụ trước ở gần đây nhưng giờ đã chuyển ra chỗ mới, cụ thì không rõ lối đi đằng nào. Mà trời thời điểm ngày hôm nay sao tự dưng lạnh quá .
À thì ra là vậy ! Nhưng mình cũng đâu biết đường, em nghĩ. Nhưng có cách rồi :
– Cháu cũng không rõ đường bà ạ ! Nhưng cháu sẽ giúp bà đến chỗ những chú công an kia để hỏi đường và trước hết là để bà nghỉ cho đỡ lạnh .
Mải đưa cụ già qua những làn xe sum sê để đến chỗ những chú công an, em quên béng đi giờ học. Lúc vừa quay lại thì đã muộn giờ. Em chỉ kịp chào bà lão, nói lại với chú công an địa chỉ của mình rồi lên xe đạp điện vội .
Đến lớp em bị muộn mười lăm phút đầu giờ và bị cô giáo phê bình. Ngại ngùng, em lặng lẽ đi vào lớp. Nhưng bài học kinh nghiệm vừa diễn ra chưa đầy nửa tiếng thì chú công an ban nãy đến lớp học của em. Chú trao đổi với cô giáo chủ nhiệm bên ngoài lớp trong sự ngơ ngác, rối loạn của cả lớp. Rồi cô giáo bước vào tươi cười nói :
– Trước hết cô xin lỗi Ngọc Linh vì chưa hỏi kỹ đã vội phê bình. Các em ạ ! Hôm nay bạn Linh đi muộn không phải vì cố ý vi phạm nội quy mà là vì bạn ấy đã giúp một cụ già bị lạc tìm thấy nhà của con trai mình. Trước tập thể, cô khen ngợi Ngọc Linh. Còn những em, cô nghĩ đó cũng là một bài học kinh nghiệm tốt so với toàn bộ tất cả chúng ta .
Buổi học hôm ấy lại liên tục sôi sục và ý nghĩa. Còn em, em vừa vui vừa rất tự hào. Chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ rất hài lòng về việc làm hữu dụng của con gái mình .
>> Tham khảo các bài văn mẫu hay viết bài tập làm văn số 2 lớp 8
Bài văn mẫu 3
Kể lại việc khiến bố mẹ vui lòng : Trả lại đồ cho người bị mất
“ Reng …. reng … reng … ”
Tiếng chuông báo thức của đồng hồ đeo tay vang lên inh ỏi khiến tôi không hề nằm ngủ tiếp được nữa. Tôi bật dậy rồi lại ngồi ngây ra. Tôi nhớ lại ánh mắt tự hào của bố, nụ cười hiền hậu của mẹ và cả những câu nói ngây ngô của thằng em trai tối ngày hôm qua khi trò chuyện về việc tốt mà tôi đã làm được. Cảm giác ấy, thật là lạ mắt. Lần tiên phong tôi làm được một việc mà cả bố và mẹ hài lòng đến thế .
Hôm ấy tôi đi học rất sớm vì muốn ôn tập lại thêm một chút ít cho bài kiểm tra ngày hôm nay. Ánh nắng chiếu vàng rực cả con đường, xuyên qua những tán cây tạo thành hoa nắng lấm tấm. Bầu trời cao ráo. Từng đám mây trắng lững lờ trôi như đang muốn chiêm ngưỡng và thưởng thức những tích tắc yên tĩnh của buổi sớm. Tiếng chim lích rích truyền từ cành này sang cành kia, có những chú chim cất tiếng hót líu lo. Tôi yêu lắm những khoảng thời gian ngắn như thế này. Bởi nó khiến tôi cảm thấy mình thật niềm hạnh phúc, với đời sống bình yên .
Tôi đang tung tăng trên con đường quen thuộc thì chợt thấy một vật màu đen bên vệ đường. Tôi sững người. Cái gì thế nhỉ ? Tôi tiến lại gần hơn. Thì ra là một chiếc điện thoại di động. Nó đang nhấp nháy sáng, chắc gia chủ của nó đang đi tìm. Tim tôi đập nhanh hơn. Đúng thứ tôi đang thích và muốn có được. Hôm trước tôi vừa nhìn thấy mấy anh chị cầm chiếc điện thoại thông minh tựa như và trong đấy có không biết bao nhiêu là game show mê hoặc. Tôi còn hoàn toàn có thể lên mạng, hoàn toàn có thể xem phim hay làm bất kỳ điều gì tôi thích. Trong tâm lý nhỏ bé của tôi hiện tại chỉ nghĩ đến những gì tôi hoàn toàn có thể làm sau khi cầm chiếc điện thoại thông minh ấy lên và mang về nhà mà thôi. Tôi dè dặt nhìn xung quanh xem có ai đó đi lại và nhìn thấy tôi không. Nhưng thật may là đường rất vắng nên chẳng có ai chú ý đến động tĩnh của tôi bên này cả. Nhanh như cắt, tôi cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại cảm ứng lên và bỏ ngay vào túi. Tim tôi đập thình thịch như vừa chạy bộ cả ngàn mét. Dù quả thực tôi rất sợ người nào đó biết và tố cáo việc làm sai lầm của mình nhưng tôi tự nhủ với mình, không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn mà .
Tôi đi nhanh tới một góc vắng, lấy chiếc điện thoại thông minh trong túi ra rồi tắt nguồn. Tôi yên tâm vào lớp học. Cả giờ học hôm ấy, ngoài tiết kiểm tra tôi hoàn toàn có thể tập trung chuyên sâu, những tiết học khác tôi đều mơ màng, không nghe thấy thầy cô giảng gì trên bảng. Đầu óc tôi còn đang mải nghĩ về chiếc điện thoại thông minh nằm yên trong cặp sách. Tôi chỉ mong nhanh gọn hết giờ để về nhà mày mò chiếc điện thoại cảm ứng đấy thôi. Cuối cùng thì tiếng trống hết giờ học cũng vang lên. Tôi nhanh gọn trở về nhà. Về đến nhà, tôi chạy ngay lên phòng, đóng cửa thật cẩn trọng rồi lôi chiếc điện thoại cảm ứng từ tận sâu bên trong cặp ra ngắm nghía. Đó là một chiếc điện thoại cảm ứng của hãng Samsung, màu đen. Quả thực trông nó rất đẹp với vỏ ngoài bóng loáng. Tôi mở điện thoại cảm ứng lên và mở màn mày mò quốc tế mà nó sẽ mang lại cho mình. Đang nghịch ngợm, chợt có một số ít lạ gọi đến. Không có tên trong danh bạ nên tôi không dám nghe. Chắc đó là gia chủ của chiếc điện thoại thông minh này và muốn lấy lại nó. Tôi để cho người ta gọi cho đến khi kết thúc. Tôi lại ngồi thừ người ra, tâm lý về nó. Miên man tâm lý mãi, tôi ngủ thiếp đi khi nào không biết. Tôi đã mơ một giấc mơ kì quặc. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ, có rất nhiều người trong ấy. Tôi thấy cả bố mẹ, thằng em trai, bạn hữu và những khuôn mặt người lạ lẫm mà tôi không biết là ai. Tôi thấy rất lạ. Họ là ai ? Và tại sao tôi lại ở đây ?
Họ nhìn tôi chằm chằm như thế tôi không hề giống họ vậy. Mãi một lúc sau mới có người lên tiếng nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây. Hóa ra những khuôn mặt lạ lẫm kia là người thân trong gia đình của gia chủ chiếc điện thoại thông minh tôi đã nhặt được mà không muốn trả lại. Còn bố mẹ tôi được mời tới đây để tận mắt chứng kiến điều này. Tôi thấy rất kinh ngạc. Sao họ lại biết mà tìm đến gặp tôi được ? Rõ ràng lúc tôi nhặt được chiếc điện thoại cảm ứng ấy trên đường không có ai cơ mà. Thế nhưng ánh mắt kia, họ nhìn tôi như thể ai cũng biết việc mà tôi đã làm, biết một cách tường tận. Tôi cảm thấy rất lo ngại và không an tâm. Bạn bè nhìn tôi với ánh mắt miệt thị. Bố mẹ và em trai nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng. Những khuôn mặt lạ lẫm kia thì nhìn tôi bằng ánh mắt giận giữ .
– Bố mẹ tuyệt vọng về con lắm – Bố mẹ tôi nói
– Em không tin chị nữa. Chị xấu – Em trai tôi liên tục .
– Chúng tớ thật không ngờ cậu lại thao tác ấy – những bạn tôi nói
Còn những người lạ kia, họ không nói gì cả mà chỉ im re nhìn tôi chằm chằm thôi. Những lời nói ấy cứ quanh quẩn, xoáy sâu trong tâm lý của tôi khiến tôi cảm thấy rất không dễ chịu. Tôi đã làm sai sao ? Tôi thật sự xấu xa như vậy sao ?
Tôi ôm lấy đầu rồi quỳ sụp xuống hét lên :
– Đừng nói nữa ! Các người im hết đi !
Rồi tôi giật mình tỉnh dậy. Hóa ra là mơ thôi. Tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi vẫn nằm trong phòng mình, mồ hôi ướt đẫm áo. Thì ra làm người xấu thật sự không thuận tiện. Tôi quyết định hành động sẽ trả lại chiếc điện thoại cảm ứng cho gia chủ của nó. Tôi nhận ra rằng những thứ không phải là của tôi thì sẽ không khi nào là của tôi. Tôi mang chiếc điện thoại cảm ứng xuống dưới nhà, nói với bố mẹ mọi chuyện. Bố mẹ nhìn tôi rồi mỉm cười. Bố xoa đầu tôi và nhìn tôi âu yếm. Mẹ ôm tôi vào lòng vuốt ve. Cả nhà ai cũng cảm thấy quyết định hành động của tôi là đúng đắn. Ai cũng thấy vui vì hành vi của tôi. Bố tôi đã gọi lại ngay cho số điện thoại cảm ứng vừa gọi tới và cho họ địa chỉ để họ tới nhận lại chiếc điện thoại cảm ứng. Tôi cũng thấy mình như trút được một gánh nặng. Không cần phải nơm nớp sợ hãi vì mọi người sẽ phát hiện ra nữa. Đã thế, tôi còn được mọi người, kể cả những người lạ lẫm kia cảm ơn nóng vội nữa chứ. Quả thực làm người tốt sẽ vui hơn nhiều so với việc làm người xấu .
Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi ở dưới nhà, giục tôi chuẩn bị sẵn sàng đi học. Một buổi sáng đẹp trời như bao buổi sáng khác. Niềm vui của tôi, của bố mẹ tôi thật đơn thuần. Chỉ là khi tôi làm được một việc tốt, làm một người tử tế mà thôi .
Đừng bỏ lỡ: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn
— — –
Trên đây là hướng dẫn làm bài cùng những bài văn mẫu hay kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng do THPT Sóc Trăng tổng hợp và biên soạn. Hy vọng đã giúp các em hoàn thành tốt viết bài tập làm văn số 2. Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu 8 khác được cập nhật thường xuyên tại THPT Sóc Trăng. Chúc các em luôn học tốt và đạt kết quả cao nhé!
[Văn mẫu 8] Tài liệu hướng dẫn làm bài kể về việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng bao gồm dàn ý chi tiết, sơ đồ tư duy và những bài văn mẫu hay, đạt điểm cao.
Đăng bởi : trung học phổ thông Sóc Trăng
Chuyên mục : Giáo dục đào tạo
Source: https://mix166.vn
Category: Lao Động