ĐỘC nhất PHU NHÂN TÂM Review
Bạn đang đọc: ĐỘC nhất PHU NHÂN TÂM Review
Thể loại: Trọng sinhEditor: Hàn Ngọc, Nyanko129Quảng Linh quận chúa chính là tiểu ác ma cực kỳ kiêu căng khiến ai cũng phải đau đầu vì nàng. Người duy nhất có thể quản được nàng chính là Ngụy vương Giang Hành.Luận bối phận nàng phải gọi Giang Hành một tiếng cữu cữu.Cái đùi to như vậy cho dù có không cùng huyết thống thì nàng cũng nhất định phải ôm chặt lấy.Nhưng, đợi đã…không phải ôm như vậy a!( nam chính lớn tuổi, nữ chính xinh đẹp ngọt ngào, truyện sủng. )Nội dung nhãn: trùng sinh, sủngNhân vật chính: Đào Cẩn, Giang Hành
Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert
Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách – [Tên tác giả] (Update chương)
Hình bìa truyện
Tác giả
Thể loại
Số chương
Nguồn convert (nếu có)
Tên Editor & Beta
Nick Facebook, Mail liên lạc
Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic
Quy định cho editor
Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung ; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box .
Chủ topic chịu nghĩa vụ và trách nhiệm triển khai xong topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box nguyên do không hề theo tiếp và để BQT tiếp đón .
Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link
Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để thành viên dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10 c sẽ được khuyến mãi ngay thêm 100 ruby ( liên hệ với quản trị của box để được thưởng )
Khi hoàn thành xong nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ :
Bạn edit 1 bộ 100 c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby .
Quy định Đối với Readers:
Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng
Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả …
Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm
Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau – 10 ruby \ lần
Không comt thanks ( trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ )
Quản lý box Truyện EditΒ:
Xem thêm: Đặt Tên ở Nhà Cho Con Trai & Bé Gái 2022 Nhâm Dần Thật Hay đẹp Dễ Thương • https://mix166.vn
lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi
Đánh giá: 8.6/10 từ 21 lượt
Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện Niềm trân trọng so với những mong ước nhỏ nhoi, với lối kể chuyện tâm tình thủ thủ với chính mình đã tạo nên thành công xuất sắc cho tác phẩm Độc Nhất Phu Nhân Tâm của Phong Hà Du Nguyệt. Truyện ngôn tình sủng nói về Quảng Linh quận chúa tính cách kiêu căng, thô bạo quái đản, là cả nhà xấp xỉ đều đau đầu tiểu ác ma này. Không ai khống chế được nàng, duy chỉ có đương kim Ngụy vương Giang Hành. Luận bối phận nàng phải gọi Giang Hành một tiếng cữu cữuTuy không cùng huyết thống, nhưng cái đùi này vẫn là muốn ôm, ai bảo tương lai hắn có thành tựu lớn, mơ ước hậu vị chứ ?Nhưng, đợi đã… Giang Hành, không phải ôm như vậy!( nam chính trong truyện trực tuyến này lớn tuổi, nữ chính xinh đẹp ngọt ngào, truyện sủng. )Nội dung nhãn: trùng sinh, sủngNhân vật chính: Đào Cẩn, Giang Hành
Mục lục bài viết
Page 2
Trang Chủ
Chương 2 : 10 năm
Độc Nhất Phu Nhân Tâm
Chương 2: 10 năm
Phong Hà Du Nguyệt 15/02/2017 Editor : Hàn Bích NgọcBeta : Chị Hằng LêCó một chút ít chuyện nhất định không hề nói lung tung, vừa ban ngày mới nói sức khỏe thể chất của bản thân rất tốt, buổi tối liền phát bệnh mà quy thiên. Đào Cẩn bập bềnh ở giữa không trung, nhìn thấy trên tháp có một người đang nằm, có chút không hề nói ra xúc cảm lúc này. Thường ngày không hề nhìn rõ bọn họ có bao nhiêu tình cảm so với nàng, lúc này nàng chết bọn họ liền khóc cực kỳ bi thương như chính cha mẹ mình chết. Đặc biệt Đào Lâm Nguyên vừa nhìn thấy nàng như không hề tin bước lùi lại vài bước chân vướng vào bậc cửa, ngất đi. Tỉnh lại lần nữa ông liền như biến thành một người khác, ngày càng vô tri vô giác, suốt ngày lấy rượu làm vui, phảng phất như phát điên. Cho tới mùa đông Minh Huy năm thứ hai mươi ba, Tuệ vương có ý đồ mưu phản, Tả tướng Đào Lâm Nguyên bị hiềm nghi đồng mưu, việc này tuy bị Ngụy vương trấn áp xuống, nhưng Hoàng Thượng giận tím mặt, hạ chỉ cướp đoạt binh quyền của Tuệ vương, đày làm thứ dân, trọn đời vào không được kinh. Mà Đào Lâm Nguyên bị phán hình phạt treo cổ tại chỗ, gia tài tịch thu vào quốc khố, nữ quyến bị bán làm tỳ nữ, nam quyến trở thành người hầu. Phủ thừa tường phồn hoa huy hoàng của thời xưa, chỉ trong một đêm liền biến thành nới cấm địa không người đặt chân. Đào Cẩn đứng ở bên ngoài tường trắng cửa đỏ, trên khuôn mặt không lộ ra xúc cảm gì. Nàng tuy rằng xem không hiểu rõ phụ vương của mình, nhưng cũng biết không ít thái độ sống của ông, ông sẽ nhất quyết không cùng người khác lên kế hoạch tạo phản. Như vậy vì sao hoàn toàn có thể lưu lạc đến nông nỗi này ? Là ai hãm hại ông ? Đào Cẩn nghĩ không ra. Minh Huy năm thứ 25 khung hình Hoàng Thượng suy yếu liền thoái vị nhường ngôi lại cho Ngụy vương Giang Hành, từ đó thiên hạ đổi chủ. Từ đó ở Tùng Châu, người nam nhân chiến công hiển hách đã trở thành thiên tử Đại Tấn. * Tỉnh lại lần nữa, đầu truyền đến một trận đau đớn. Đào Cẩn ưm một tiếng, từ từ mở mắt, còn chưa thấy rõ hoa văn màn che trên đỉnh đầu, liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng chăm sóc an ủi : ” Khiếu Khiếu ? Có thể tỉnh lại là tốt rồi, có đau đầu không ? ” Thanh âm này, nghe giống như mẫu thân. Đào Cẩn kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy Ân thị lộ đang dùng vẻ mặt lo ngại nhìn nàng, trong mắt tràn trề yêu thương. Trong phòng còn có những người khác, nàng quay đầu nhìn qua từng người, Ngọc Minh, Bạch Nhụy cùng mấy cái tiểu nha hoàn, còn có một thân thể quỳ thẳng đứng trên mặt đất chính là đại ca Đào Tĩnh. Đào Tĩnh mang theo vẻ mặt áy náy, thành thành thật thật quỳ nhận sai. Đầu óc Đào Cẩn ngưng trệ, hồi lâu cũng không phản ứng kịp. Nàng thế nhưng lại thấy được mẫu thân cùng với đại ca ? Nàng không phải đã chết rồi sao ? Huống chi mẫu thân cũng mất sớm, đại ca rời nhà đi đã được bốn năm năm, như thế nào lại Open ở chỗ đây ? Ánh mắt của nàng một lần nữa nhìn trằm trằm vào trên người Ân thị, thấp thỏm đến nửa ngày cũng không nói được thành lời. Lông mày Ân thị nhíu chặt, khuôn mặt hoa đào lộ ra nét lo ngại, đưa tay muốn chạm vào nàng, nhưng lại sợ chạm vào miệng vết thương trên người nàng, ” Không phải ngã đến choáng váng chứ, tại sao không nói một câu nào với mẫu thân vậy ? ” Ngôn Cật thấy nàng vẫn không có phản ứng gì, liền quay đầu trừng mắt trách cứ Đào Tĩnh, ” Nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì, người không nên mang theo muội muội của ngươi leo tường ham chơi, xem đã xảy ra chuyện tốt gì, nếu té sảy ra nguy khốn, ta xem ngươi ngày sau làm thế nào vui tươi cho được ! ” Nghe vậy Đào Tĩnh ngẩng đầu, quả thật thấy muội muội bộ dáng có chút ngây ngốc, nhất thời càng thêm áy náy. ” Là con không tốt, không chăm nom tốt Khiếu Khiếu, làm cho muội muội bị thương, thỉnh mẫu thân trách phạt. ” Thấy cảnh tượng chân thực trước mắt, vết thương trên trán cũng thật rõ ràng, Đào Cẩn chuyển đầu nhìn đến thân thể mình một chút ít. Đây rõ ràng là chuyện xảy ra khi nàng 12 tuổi, lúc đó nàng ở trong phủ đến phiền chán, liền năn nỉ đại ca mang mình ra phủ chơi, hai người hợp mưu một phen, quyết định hành động leo tường vụng trộm chạy ra ngoài. Không ngờ được đầu tường tự nhiên Open một con chim sẻ, bất ngờ đột ngột vỗ cánh bay đến trước mặt nàng, làm nàng cả kinh buông lỏng hai tay liền ngã xuống. Lần đó ngã không nhẹ, trán thiếu chút nữa liền để lại vết sẹo. Nàng nhớ mang máng đại ca bị cha mẹ phạt nặng, từ đó dù nàng nói gì hay làm nũng thế ca ca nhất quyết không mang nàng đi ra ngoài phủ nữa. Nếu như đây thật sự không phải là mộng, vậy chẳng lẽ nàng đã trở về 10 năm trước?Thấy nàng nãy giờ không nói gì, Ân thị còn tưởng là nàng có gì không
bình thường, “Khiếu Khiếu, đừng dọa mẫu thân… Con muốn phạt ca ca như
thế nào, đều cho con làm chủ.”Đào Cẩn đưa tay túm lấy vạt áo bà, cẩn thận cất tiếng gọi: ” Mẫu thân?”Tâm trí Ân thị liền buông lỏng, “Mẫu thân ở đây.”Thật là mẫu thân, nàng oa một tiếng nhào vào trong lòng bà, hai cánh
tay mảnh khảnh ôm thật chặt bà, giống như sợ chính mình vừa buông tay,
bà liền biến mất.Mấy năm vừa qua đây lần đầu tiên nàng khóc đến tê tâm liệt phế, phảng
phất như muốn đem tất cả ủy khuất nàng phải chịu ở đời trước đều khóc
hết ra, rõ ràng đã sống qua hai mươi mấy năm, giờ phút này nàng lại bất
lực như một đứa trẻ.Ân thị nghe thấy con gái yêu khóc thì đau lòng không thôi, còn cho là
miệng vết thương của nàng đau, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng trấn an,
“Làm sao vậy, có phải vết thương đau lắm không? Mẫu thân cho người gọi
đại phu quay lại?”Nàng dần dần ngừng khóc, thút tha thút thít lắc đầu, “Không phải.”
Nàng dụi dụi con mắt, ngẩng đầu để lộ ra một đôi mắt hồng hồng đong đầy
nước mắt trả lời “Là do con nhớ mẫu thân.”Nói xong lại như cũ chui vào trong lòng Ân thị không chịu ra, nàng từ
nhỏ liền thích làm nũng là do cơ thể nàng yếu ớt nên nếu có một chút ủy
khuất liền chạy đến trước mặt Ân thị cáo trạng. Ân thị là một người cực
kỳ yêu thương khuê nữ, bất cứ việc gì đều sẽ vì nàng làm chủ, dần dà
liền nuông chiều thành cái tính tình này của nàng.Đối với sự ỷ lại này của nàng đã thành quen, Ân thị không cảm thấy khác có sự thường, ngược lại thập phần hưởng thụ.Nàng không phiền không chán liên tiếp gọi nhiều lần “Mẫu thân”, cuối
cùng không có cách nào, Ân thị điểm điểm một cái vào cái trán của nàng,
mắng: ” Đừng làm nũng nữa, ca ca con còn đang quỳ đó.”Nàng lúc này mới ngừng lại, nghiêng đầu chống lại một đôi mắt đen
nhánh. Lúc này Đào Tĩnh vẫn là một thiếu niên trong sáng chính trực,
không có tinh thần suy sụp luôn lâm tuyệt vọng như trước kia, là ca ca
mà nàng thích nhất.Đào Cẩn vỗ vỗ mép giường, “Ca ca mau đứng lên.”Thiếu niên mặc cẩm bào màu tím sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ dễ nói chuyện như thế, giây lát sau mới chống trên nền gạch hoa gấm để đứng
dậy. Vì đã quỳ thời gian dài, đầu gối Đào Tĩnh hơi đau, khi đứng lên lảo đảo một cái suýt tý nữa thì ngã về phía trước.Đào Cẩn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy huynh trưởng, miệng vết thương trên cánh tay va đầu giường gỗ lim, đau đến hút khí.Hai người đều là một bộ dạng chật vật, liếc nhìn nhau sau nhịn không
được cùng nhau bật cười. Đào Cẩn cười thần bí tiến đến gần bên tai huynh trưởng, dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe thấy được nói: “Ca ca,
muội không trách huynh. Nhưng huynh phải hứa, về sau tuyệt không thể bỏ
rơi muội.”Đào Tĩnh nghĩ tới lúc trước chính là bởi vì mình đi quá nhanh, không
có chú ý tình huống phía sau, mới hại muội muội rơi vào nguy hiểm như
thế, vì thế lúc này không do dự mà gật đầu, “Được!”Không thể nói mà không có bằng chứng, Đào Cẩn nhìn quanh một vòng
không tìm được giấy, dứt khoát vươn đầu ngón tay út ra cùng hắn ngoéo
tay hứa.Đào Tĩnh năm nay đã 15 tuổi sao lại làm được loại hành động ngây thơ
như thế, nhưng thấy gương mặt Khiếu Khiếu nghiêm túc, chỉ có thể thỏa
hiệp.Ân thị nhìn thấy hai hài tử vui đùa, liền vuốt ve đầu hai người,
“Khiếu Khiếu mới tỉnh, hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Mẫu thân
cùng ca ca con đi về trước, chạng vạng lại đến nhìn con.”Đào Cẩn nhu thuận gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi, không hỏi nhiều một câu.Nếu là kiếp trước nàng sẽ nghi hoặc hỏi phụ thân vì sao không đến thăm mình, nhưng hiện tại nàng biết rất rõ, lúc này Đào Lâm Nguyên đang ở
trong phòng Lục thị. Ông mới cùng mẫu thân tranh cãi ầm ĩ một trận, liền không kịp đến phòng thăm nàng.*Lục thị chỉ là một thiếp thất, trước khi Đào Lâm Nguyên thành thân là
nha hoàn thông phòng của ông, luận địa vị căn bản kém xa xuất thân quốc
công phủ Ân Tuế Tình của mẫu thân.Bất quá Đào Lâm Nguyên nhìn trúng nàng, trái tim đều ở chỗ nàng, cũng đủ biết bản lĩnh của nàng ta. Đời trước quan hệ của Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên bất hòa, quá nửa
nguyên nhân liền là nàng ta ở giữa châm ngòi, bọn họ hơi một chút là ba
ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn, rõ ràng là một đôi tân nhân, cuối cùng
lại thành vợ chồng bất hoà. Ngay cả khi Ân thị qua đời có lẽ cũng cùng
nàng có can hệ. Lúc đó Đào Lâm Nguyên một lòng một dạ che chở nàng ta,
thế cho nên Ân Tuế Tình mới ôm hận mà chết nhưng đối với ông lại không
quyến luyến.Cho tới Đào Cẩn vạch trần bộ mặt thật của Lục thị, Đào Lâm Nguyên mới
hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc đã quá muộn, Ân thị đã sớm không còn.Đào Cẩn âm thầm hạ quyết tâm, nếu trời cao đã cho nàng một cơ hội,
nàng liền nhất định phải thay đổi cục diện này, lại không thể giẫm lên
vết xe đổ của kiếp trước.Trong trí nhớ cuối cùng, là cảnh hoang tàn của phủ Tả tướngLúc này Đào Lâm Nguyên chỉ là một quan ngũ phẩm, chưa thăng lên làm tể tướng, cùng nhị thúc tam thúc mọi người một nhà ở trong Đào phủ. Mặc kệ nói như thế nào Đào Lâm Nguyên là phụ thân của nàng, nàng không thể
không để ý đến ông, như vậy thảm kịch có thể tránh được thì nên tránh.Nàng nhớ rõ cuối cùng là Ngụy vương Giang Hành lên ngôi, người mưu hại cho Đào Lâm Nguyên mưu phản không phải hắn.Chẳng biết tại sao, Đào Cẩn lại có ý nghĩ chắc chắn như thế.Vì mẫu thân cùng Nghi Dương công chúa tình cảm rất tốt, tình như chị
em, mà Nghi Dương công chúa là trưởng tỷ của Giang Hành, ba người từ nhỏ liền bầu bạn cùng nhau, Giang Hành vẫn luôn đem mẫu thân xem như tỷ tỷ
mà đối đãi. Khi Giang Hành biết được chân tướng mẫu thân qua đời thì bất chấp thân phận, trên linh đường liền ra tay dạy dỗ với Đào Lâm Nguyên.
Đánh ông không nương tay, thẳng đem ông đánh đến ba ngày không xuống
giường được. Người trọng tình cảm như vậy chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này.Đào Cẩn nhớ tới bộ dáng hắn ngay lúc đó, không nhịn được cả người lạnh run đến nay vẫn cảm thấy đáng sợ.Nhưng mà việc càng đáng sợ hơn là lần đầu tiên gặp mặt tại bữa tiệc
cung đình. Nàng từ nhỏ liền cao lớn, vậy mà Giang Hành không để ý phản
kháng của nàng đem nàng nâng qua đỉnh đầu, trước mặt mọi người xoay ba
vòng lớn, làm nàng sợ tới mức gào khóc khỏi phải nói có bao nhiêu đáng
thương. Từ đó nhìn thấy Giang Hành nàng liền tránh được thì tránh rất
xa, cũng không dám tới gần hắn một bước.Tính toán lại thời gian, hình như chính là Trung Thu năm nay, cách cung yến còn thời gian nửa tháng nữa.Đào Cẩn có chút khó xử, nếu như nàng muốn thay vận mệnh của tướng phủ
này, liền phải có quan hệ tốt cùng Ngụy vương. Nhưng mà… Nàng thật sự không tình nguyện…Nghĩ đến liền đau đầu, Đào Cẩn mệt mỏi ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ này
liền đặc biệt ngon giấc, có lẽ do nàng phiêu đãng một thời gian dài đã
sớm mệt mỏi, nàng ngủ đến khi mặt trời đã nặn về hướng tây mới chậm rãi tỉnh dậy.Nhìn kỹ mới thấy người canh trừng bên giường chính là Đào Tĩnh, cũng không biết đã ở đó bao lâu.Ánh nến chiếu vào trên mặt của Đào Tĩnh, chiếu rõ gương mặt góc cạnh
rõ ràng, vẻ mặt thanh tú của thiếu niên. Thấy Đào Cẩn tỉnh thì lộ ra ý
cười, thoáng có chút cưng chiều, “Tỉnh rồi ?”Đào Cẩn ngủ đến đầu óc choáng váng, thanh âm có chút khàn khàn ưm một tiếng, “Ca ca đến khi nào?””Mới đến một lát thôi.” Nụ cười của Đào Tĩnh dần sâu hơn, chăm chú nhìn nàng.Đào Cẩn bị nhìn thấy hơi sợ, “Làm sao vậy?”Đào Tĩnh nhịn hồi lâu, liền nhìn đến bộ dáng vui vẻ của Khiếu Khiếu,
cố ý lấp lửng, “Phủ vừa có mấy thứ từ bảo bối tử Tây Vực đưa đến,mẫu
thân lưu lại một vật bảo muốn đưa muội, muội đoán là gì?”Đào Cẩn sao làm sao có thể đoán, liền làm nũng muốn huynh trưởng tự nói với mình.Đào Tĩnh gọi người đem đồ vật đưa vào trong phòng, không bao lâu từ
ngoài bình phong đi ra một nha hoàn, đang cẩn thận ôm một con mèo to có
bộ lông màu vàng chấm đen, hai con mắt tròn màu xanh.Nó tựa hồ đang ngủ, nằm yên trên tay nha hoàn không nhúc nhích.Đào Cẩn vừa nhìn liền nhận ra nó, ngạc nhiên đến trợn tròn hai mắt, đưa tay liền muốn ôm tới.Đào Tĩnh đúng lúc ngăn lại nàng, đồ chơi này có thể nhìn xem, nhưng
không để ý, rất có thể sẽ bị làm bị thương.”Khiếu Khiếu biết đây là gì
không?”Nàng gật gật đầu, đời trước nàng nuôi nó, làm sao có thể không biết nó là cái gì?Nhìn thì thấy giống một chú mèo nhỏ, kỳ thật nó chính là một chú báo nhỏ. Bạn đang đọc truyện trên : Dtruyen. com
Source: https://mix166.vn
Category: Độc Lạ