Học được gì từ cách quản lý du lịch biển ở Tây Ban Nha?
Phát triển du lịch biển bền vững
Tây Ban Nha có nhiều bãi tắm đẹp, phong cảnh hữu tình với nhiều loại cát màu sắc khác nhau. Đơn cử như cát vàng tại The Costa Daurada, cát màu cam tại The Costa del Azahar, cát trắng tại Costa Blanca và cát đen tại Costa Calida. Đáng nói, 450 bãi biển của đất nước này đã được Tổ chức Giáo dục Môi trường (FEE) xếp hạng theo nhãn sinh thái Lá Cờ Xanh (Blue Flag). Nói cách khác, các bãi biển này phải đáp ứng toàn bộ các tiêu chuẩn về chất lượng nước biển, chất lượng bờ cát, công tác quản lý môi trường, sự an toàn cho du khách, quy trình cung cấp thông tin và giáo dục du khách…
Bạn đang đọc: Học được gì từ cách quản lý du lịch biển ở Tây Ban Nha?
Với gần 5.000 km đường bờ biển, giới chức trách xác lập bờ biển có vai trò quan trọng mang tính “ sống còn ” với nền du lịch nước nhà. Chính quyền những địa phương có biển đều triệt để tuân thủ Luật Bờ biển năm 1988. Cụ thể, chính quyền sở tại trấn áp trọn vẹn khoảng cách từ mép nước biển vào đất liền trong vòng 500 mét. Tại khu vực này, không được cho phép kiến thiết xây dựng bất kể một khu công trình tư nhân nào như nhà tại, khách sạn, quán bar, nhà hàng quán ăn … Những trường hợp cố ý vi phạm sẽ bị nhà nước tịch thu hoặc phá huỷ gia tài ngay lập tức hoặc trong thời hạn luật định, không có trường hợp ngoại lệ. Chính quyền Tây Ban Nha phải làm chặt với pháp luật này nhằm mục đích bảo vệ không xảy ra những trường hợp những khu công trình tư nhân cố ý lấn biển, phá hoại cảnh sắc vạn vật thiên nhiên và hệ sinh thái biển trong quy trình kinh doanh thương mại. Mặt khác, Tây Ban Nha phân loại những khu vực bảo tồn biển theo những địa phương khác nhau như : La Palma, La Restinga, Isla Graciosa, Isla de Alboran, Cobo de Gata, Isla de Tabarca, Masia Blanca … với mục tiêu bảo tồn và duy trì sự bền vững và kiên cố của những hệ sinh thái biển và những loài sinh vật biển. Du khách đến thăm quan những khu bảo tồn biển này hoàn toàn có thể tham gia những hoạt động giải trí thể thao như chèo thuyền kayak. Tuy nhiên, với một số ít hoạt động giải trí thể thao biển khác như bơi, lặn, hầu hết những khu bảo tồn biển đều nhu yếu hành khách phải được cấp phép từ những cơ quan có thẩm quyền thì mới được triển khai. Mỗi một mô hình du lịch trên mặt biển hoặc dưới nước đều có những loại giấy phép tương ứng khác nhau, giúp những cơ quan chức năng trấn áp được tần suất của những hoạt động giải trí du lịch cũng như ảnh hưởng tác động của chúng tới biển. Nếu nhắc đến khu vực lôi cuốn hành khách nhiều nhất trước dịch, nhiều người sẽ không ngần ngại nhắc tới vùng biển hòn đảo Balearic. Từ đầu những năm 2000, chính quyền sở tại quần đảo Balearic đã chăm sóc đến việc vận dụng những giải pháp hoàn toàn có thể để vừa tăng trưởng du lịch vừa bảo tồn vạn vật thiên nhiên nơi đây. Đơn cử vào năm 2003, mức thuế sinh thái xanh 1 euro / người đã được vận dụng cho những khách sạn nhưng giải pháp này đã không mang lại hiệu suất cao cao vì chỉ hướng đến đối tượng người dùng là cơ sở lưu trú.
Tiếp đó, vào tháng 7/2016, chính quyền sở tại nước này trình làng thuế du lịch cho khách du lịch thăm quan, trong đó mức thuế sẽ tăng gấp đôi so với khách thăm quan có lưu trú. Chính sách này nhằm mục đích nhắc nhở hành khách đi du lịch có nghĩa vụ và trách nhiệm hơn, đồng thời thu về một nguồn thu lớn để ship hàng những công tác làm việc bảo tồn, hạn chế thiệt hại do du lịch gây ra. Ước tính, trong một năm du lịch sinh động, nguồn thu này hoàn toàn có thể đạt tới 60-70 triệu euro / năm. Năm 2020, dù trong toàn cảnh dịch bệnh COVID-19, Tây Ban Nha vẫn là một điểm đến mong đợi của phần đông hành khách quốc tế. Để duy trì là một trong những điểm đến số 1 quốc tế, Bộ Du lịch Tây Ban Nha đã phát hành kế hoạch tăng trưởng kế hoạch tổng lực mang tên “ Tourism Plan Horizon 2020 ”, và quyết định hành động góp vốn đầu tư nguồn ngân sách hàng năm lên đến 1,9 tỷ USD.
Kế hoạch đặt ra mục tiêu phát triển du lịch bền vững hài hòa với môi trường, xã hội và văn hóa; bảo vệ cảnh quan thiên nhiên và nền văn hóa phong phú; thúc đẩy mô hình du lịch bền vững; giảm thiểu các tác động của biến đổi khí hậu.
Từ ngày 7/6/2021, Tây Ban Nha sẽ Open đón khách du lịch từ bên ngoài Liên minh châu Âu, những vương quốc được coi là có rủi ro tiềm ẩn thấp về COVID-19 như Anh và Nhật Bản, miễn là hành khách đã được tiêm phòng vừa đủ. Theo đó, nhiều công ty du lịch, hành khách đã không ngần ngại đặt những chuyến đi đến nghỉ ngơi, tận thưởng tại những bờ biển của Tây Ban Nha. Trong toàn cảnh đó, chính phủ nước nhà Tây Ban Nha lại đưa ra một đề xuất kiến nghị khá mê hoặc. Đó là khuyến khích khách du lịch đến những vùng nông thôn thay vì những điểm đến du lịch biển truyền thống lịch sử. Mục tiêu của kế hoạch thuộc chính phủ nước nhà trị giá 10 tỷ euro này là Phục hồi đời sống ở những khu vực nông đang “ chết dần ” vì suy giảm dân số, mở ra một thời cơ du lịch mới lạ cho những hành khách đến “ xứ sở của những chú bò tót ”. Bên cạnh đó, du lịch biển cũng hoàn toàn có thể bớt được áp lực đè nén hành khách đổ dồn về, kể cả khi hết dịch.
Du lịch biển Việt Nam cần nỗ lực hơn nữa
Đối với Nước Ta, có lẽ rằng không cần phải nghiên cứu và phân tích quá nhiều để chỉ ra tiềm năng to lớn của du lịch biển hòn đảo với một quốc gia chiếm hữu hơn 3.260 km đường bờ biển và khoảng chừng hơn 3.000 hòn hòn đảo nhiệt đới gió mùa lớn nhỏ. Ngoài những TT du lịch biển mang tầm vóc quốc tế gồm vịnh Hạ Long ( Quảng Ninh ), Thành Phố Đà Nẵng, Nha Trang ( Khánh Hòa ), Phú Quốc ( Kiên Giang ) … nước ta còn có rất nhiều khu du lịch biển tiềm năng đã được quy hoạch và góp vốn đầu tư tăng trưởng khác như : bãi biển Sầm Sơn ( Thanh Hóa ) ; bãi biển Non Nước, Mỹ Khê ( Thành Phố Đà Nẵng ) ; vịnh Cam Ranh ( Khánh Hòa ) ; bãi biển Mũi Né ( Bình Thuận ) ; bãi biển Vũng Tàu ( Bà Rịa-Vũng Tàu ) … Năm 2019 là năm du lịch Nước Ta tăng trưởng mạnh nhất trong vòng hai thập kỷ, nhưng những báo cáo giải trình của Bộ Tài nguyên và Môi trường lại cho thấy biển nước ta đang đương đầu với thực trạng ô nhiễm báo động. Một trong những nguyên do chính đến từ những những khu du lịch biển tăng trưởng nhanh nhưng thiếu quy hoạch, mạng lưới hệ thống giải quyết và xử lý nước thải, chất thải còn ít … Cộng thêm những tác nhân ô nhiễm khác như nuôi trồng thủy hải sản một cách bừa bãi, nạn khai thác titan ồ ạt, sự cố tràn dầu trên biển, nguồn ô nhiễm từ đất liền ( chất thải công nghiệp, nông nghiệp, làng nghề, nước thải chưa giải quyết và xử lý, hóa chất, thuốc trừ sâu, rác, phế thải vật tư thiết kế xây dựng … ).
Một số hậu quả nhãn tiền có thể kể ra như diện tích rừng ngập mặn mất khoảng 15.000 ha/năm, khoảng 80% rạn san hô trong vùng biển Việt Nam nằm trong tình trạng rủi ro. Thảm cỏ biển và các hệ sinh thái biển, ven biển nhiều nơi cũng đang bị tổn thương.
Thực tế nhức nhối đặt ra nhu yếu cấp bách so với việc hoàn thành xong pháp lý về biển ở nước ta nhằm mục đích bảo vệ cho việc thực thi thành công tác quản lý tổng hợp, khai thác hợp lý tài nguyên và bảo vệ thiên nhiên và môi trường biển. Trong đó cũng cần xem xét việc quản lý ngặt nghèo những hoạt động giải trí khai thác du lịch biển như Tây Ban Nha đã làm với quốc gia của họ. Đáng nói, nhiều giải pháp vẫn còn khá mới lạ tại Nước Ta. Đơn cử, năm 2018, từng có đề xuất kiến nghị vận dụng “ thuế sinh thái xanh ” ở bán đảo Sơn Trà ( Thành Phố Đà Nẵng ) để có nguồn kinh phí đầu tư bảo tồn và tăng trưởng du lịch vững chắc. Cụ thể, một nghiên cứu và điều tra của TS. Bùi Thị Minh Nguyệt – Trung tâm Con người và Thiên nhiên ( PanNature ) ước tính, nếu thu phí du lịch thăm quan bán hòn đảo Sơn Trà với mức 50.000 đồng / người thì điểm đến này sẽ có ngân sách 60 tỷ đồng / năm để ngân sách cho quy trình quản lý, bảo tồn đa dang sinh học, góp vốn đầu tư những giải pháp giảm thiểu tác động ảnh hưởng gây ô nhiễm thiên nhiên và môi trường. Nghiên cứu này cũng cho biết, khoảng chừng 75,4 % người được khảo sát sẵn lòng chi trả cho vé thăm quan và những tour dịch vụ trong 1 đến 2 ngày tại Sơn Trà. Tuy nhiên, đến nay đây vẫn chỉ dừng ở đề xuất kiến nghị.
Source: https://mix166.vn
Category: Du Lịch